Nó vẫn lang thang cùng Chi vào những buổi chiều tan học, lòng nó hân hoan khi có được nhưng khoảnh khắc như thế này cùng với Chi. Nhỏ không còn đi xe máy. Chỉ là sau lần đi học thêm về muộn ngang khu đường vắng bị bọn côn đồ chặn lối và định giở trò, ba mẹ không cho Chi tự lái xe đi học nữa mà giao phó nhiệm vụ cao cả đó cho Anh.
Nó còn nhớ cô bạn đã khóc thật nhiều như thế nào trong nỗi sợ hãi và mừng rở ôm chầm lấy nó khi nó vừa kịp chạy đến. Một cảm giác hạnh phúc thật lạ chợt ùa đến. Nó đã bảo vệ Chi. Vết sẹo nhỏ trên vai vẫn còn in hằng lại trong lúc xô xác với bọn côn đồ. Hôm đó là 25/12 nó đã xăm con số này lên vai mình… ngay vết sẹo chỉ muốn ghi nhớ thật kỉ ngày hôm đó vòng tay Chi đã ôm chặt lấy nó., khóc trên vai nó. Và dĩ nhiên Chi không biết.
-“Tình cờ thôi!”
Nó buông lỏng câu nói khi Chi thắc mắc tại sao nó đến kịp lúc cứu mình như vậy. Chi cười bước vào nhà và vẫn không quên cảm ơn nó. Nó hít một hơi thật sâu rồi vòng xe đi chầm chậm, giờ nó mới biết mình có tài nói xạo hay kinh khủng. Nó luôn đi theo Chi, phía sau lưng vào những buổi học thêm tối. Chỉ khi thấy nhỏ an oàn khuất sau cánh cổng nó mới yên tâm lặng lẽ trở về nhà mình. Nhà nó và Chi ngược chiều nhau, vậy mà nó… Mà sao cũng được chỉ cần thấy bản thân không làm điều gì sai trái thì nó làm. Chỉ cần biết thế thôi.
Chi lại bước lên xe vòng tay nhỏ nhắn lại ôm chặt lấy Anh và chỉ còn một mình nó. Khâu lại những chuỗi ngày, những khoảnh khắc kèm theo là một mớ bòng bong cảm xúc mà trước giờ nó không sao lí giải. Một nụ cười tẻ nhạt chua xot vẻ trên môi nó. Ngờ nghệch nhận ra rằng…
Nó. Chi. Hai người con gái. Và nó đã yêu.
Trở về hiện thực , chiếc bàn khi nảy luôn giòn tan nụ cười ngây ngô cùng hình ảnh của một cặp tình nhân ngọt ngào hạnh phúc đã trống trải. Chi và Anh đã đi. Họ bước lên xe dạo phố hay nói đúng hơn là hẹn hò như bao cặp tình nhân khác. Quỳnh cũng đã có người đưa đón, vẫn chỉ nó luôn là người ở lại sau cùng, một mình nó.
Một chút gì đó giận dỗi khi Chi không hề hay biết sự có mặt của nó để rồi nhỏ cứ vô tình bước đi.Và nó tự hỏi rằng có phải nó quá bé nhỏ đến múc vô hình trong mắt Chi, hay Anh- một chàng trai với hình ảnh quá lớn lao không cho phép ai bước vào tầm nhìn người con gái của Anh. Và nó biết nó thật sự bé nhỏ. Vậy thì sao nó có thể giận dổi chứ. Không thể…đơn giản…Nó và Chi không là gì của nhau. Hôm nay nó nghĩ học chỉ là một cảm xúc khùng điên nào đó đã lướt qua đầu nó. Bổng dưng thèm thuồng một chút quan tâm từ ai đó, bất chợt muốn thử vắng mặt trong giây lát để xem mình có là gì quan trọng của ai không. Cuối cùng cũng chỉ là tự cứa vào tim mình một vết xướt. Chờ đợi trông ngóng vào chiếc điện thoại sẽ reo hồi chuông tin nhắn, sau đó là dòng chữ”sao nghĩ học?” của một cái tên mang nhiều yêu thương. Nhưng thật tệ, chiếc điện thoại cứ im lặng một cách đến vô tình. Nó buồn, cảm thấy đời nhạt nhẽo.
Chi và Anh cãi nhau, nhỏ khóc thật nhiều. Nó không ngại đạp xe quanh thành phố từ chiều đến giờ chỉ để chở nhỏ đi hóng mát. Chi ngồi sau, im lặng, khóe mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Nó cũng không nói gì chỉ chầm chậm hết đường này sang đường khác. “Đói không, khát không…”cứ cách vài phút là nó lại hỏi nhưng Chi chỉ lắc đầu với vẻ mặt buồn rười rượi. Nó thầm trách Anh tại sao lai để người con gái nó thích à không nó yêu phải đau lòng như thế chứ. Nếu Anh thật sự đem được nụ cười cho nhỏ thì đừng để nhỏ phải rơi nước mắt vì anh. Này Anh…! Một chàng trai thực thụ…Anh thật tệ.
Nhưng nó lại cảm thấy có chút gì đó vui vui như một niềm an ủi Chi dành riêng cho nó. Nhỏ đang ở bên nó. Có những lúc như thế này nó mới biết nó quan trọng với Chi . Một người không nên thiếu trong cuộc sống của nhỏ.Nếu Anh là người bên Chi lúc vui cười thì nó người lau nước mắt cho Chi mỗi khi nhỏ buồn nhỏ khóc. Ông trời không phải lúc nào cũng toàn là nắng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có vài cơn mưa bất chợt nhưng lại làm nó ấm lòng hơn.
-“Cảm ơn Di, mai rảnh không?”
-“Rảnh!”
-“Mai nhờ Di sang chở Chi đi chọn quà sinh nhật cho mẹ Chi nha?”
-“Ừm.”
Nó lòng vui khôn xiết nhưng gương mặc vẫn lạnh tanh vô cảm. Nó muốn nhảy cẩng lên như đứa trẻ được quà nhưng nó nghĩ Chi sẽ nhìn nó như thế nào trong bộ dạng khùng điên đó. Chi bước vào nhà, nó vòng xe đi môi mĩm cười hết cỡ.
Nó thong thả cho chiếc xe đạp rẻ vào một con phố quen thuộc. Buổi chiều hôm nay thật đẹp, gió nhè nhẹ luồn qua khe tóc vi vu như đang ngân nga bên tai giai điệu của một bài tình ca hạnh phúc. Chưa bao giờ nó thấy lòng mình rộn ràng như thế này. Vui vui. Thật là khó tả. Bất giác nó phát hiện ra rằng nắng chiều hôm nay thật lạ, cả một màu vàng ươm dịu nhạt trùm cả không gian. Một buổi chiều vàng. Yêu chết đi được.Thượng đế đang ưu ái cho nó chăng?Thả hồn đi đâu khi nghĩ đến giây phút Chi ngồi phía sau lưng nó cùng nó lang thang khắp phố trong khung cảnh vô cùng lãng mạng với chiều vàng, với cánh bằng lăng tím bay trong gió. Còn gì sung sướng bằng cho nó nhỉ? Nó cười. Chân dùng lực mạnh guồng vòng xe quay nhanh.
Trước mặt nó là một chàng trai đang ôm chầm lấy một người con gái. Một nụ hôn ngọt ngào…. họ….. đã trao cho nhau.
Anh và Chi.
Một thứ gì đó trong nó vừa rơi xuống. Vụn vỡ.
Người con gái của nó người con gái mà nó thầm yêu đang hạnh phúc trong vòng tay một chàng trai khác. Một người đàn ông thực thụ.
Nó đang ở gần đấy khoảng cách có thể được gọi là an toàn để nó có thể ẩn mình vào trong thế giới riêng của nó. Cái thế giới chỉ để toàn cất giấu những nổi đau thầm kín được nó gói ghém một cách vụn về mỗi khi nổi nhớ về Chi cứ dâng trào ngập lối.
Hai người con gái vốn dĩ là không thể, Nó biết. Nhưng sao vẫn ngu ngốc hy vọng về cái gì gọi là hạnh phúc. Mĩm cười ngây ngô khi vẽ ra khung cảnh nó và Chi nắm tay nhau thật chặt cùng bước về cuối con đường rồi thậm chí một ngôi nhà xinh.Nó điên, điên thật rồi. Nhưng dẫu sao mơ mộng bao nhiêu thì cái đứa khờ khạo nhút nhát trong tình yêu như nó vẫn chẳng dám hé môi về tình cảm đơn phương này dù chỉ nửa lời. Làm sao có thể! Rồi Chi sẽ xa lánh nó, cả cái xã hội này sẽ quay lưng với nó cho nó là bệnh hoạn khác người. Nhưng….tội tình gì chăng khi tình yêu của bọn chúng nó là xuất phát từ tận đáy lòng thêm vào một chút chân thành giản dị và không pha màu giả dối.
Nó bất lực vì sự bất công quá lớn, sự khác biệt với tình yêu mà người ta cho là đúng là lẽ phải và cũng bất lực vì không thể vượt qua được chính bản thân mình. Đã mệt mỏi nhiều rồi, đã đau khổ không ít. Nó muốn buông tay. Càng ôm chặt sao càng đau đến thế? Nhưng nó ơi ,không dễ gì để buông , nó bổng căm ghét chính bản thân mình. Nó không nghĩ bản thân có quá nhiều yêu thương và yêu thương một người nhiều đến thế. Vậy mà giờ đây đã ngập tràn từ bao giờ và đang vỡ òa trong tuyệt vọng.
Phía sau lưng…chỉ mãi là phía sau lưng luôn nhìn về một hướng tìm kiếm niềm vui từ nụ cười của ai đó. Có những câu chữ hãy nên cất giữ trong tim. Có những tình yêu hãy nên chôn chặt vào miền ký ức .
Nó lặng người môi nở nụ cười chua xót, buổi chiều tà lãng mạng thì ra là không dành cho nó. Rỗng tuếch. Đầu óc nó hoàn toàn rỗng tuếch. Lặng lẽ quay lưng đi, một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mi cũng âm thầm rơi xuống.
“Chi à! Giọt nước mắt này là dành riêng cho cậu.
Hạnh phúc nhé!
Người con gái tôi yêu”
THE END
Phía Sau Lưng Chương 2
Posted by ? Lượt xem, Released on Tháng mười một 24, 2024
, Phía Sau Lưng
Tình Trạng: Hoàn Thành Tác Giả: NuThanTruyen
"Tao tên Di”. Nó nhớ mình đã nói câu này không dưới 1000 lần mổi khi Quỳnh gọi nó. Cô bạn cười toe khoe hàm răng trắng đều trước mặt, "hợp với mày” rồi chồm câu cổ nó khi nghĩ về cái nặt danh kia và cười sặc sụa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm rối đi mái tóc không quá dài của nó, đưa tay vuốt lại qua loa sẵn nâng lại gọng kín nó lòng vòng quanh khu quà lưu niệm của công viên.
- N...È... TAI HƯ H...Ả...!
Từ đâu nó lãnh trọn một cái đấm như trời giáng vào vai cùng âm thanh cực khủng mà vô cùng quen thuộc. Lảo đảo sắp bị đo ván giữa chốn đông người, từ ngạc nhiên chuyển dần sang bực tức nó ôm vai quay về sau để diện kiến tên khùng điên biến thái nào lại dám động tay động chân đến nó. Đập vào mắt là nụ cười hết cỡ với hàm răng trắng đẹp mà vừa thoáng qua đầu nó khi nảy, khỏi nói hung thủ tươi đến mức nào khi chạm vào mặt nó.
-Não!