Nội dung truyện
Quỳnh Chi chết sững nhìn chút bột màu hồng còn vương lại trên gói ni lông mà Lâm Nhật Hạ vừa uống, trông chỉ như là bột phấn thông thường nhưng dĩ nhiên Quỳnh Chi không tin nó là thuốc, tuyệt đối không phải là thuốc.
– Lâm Nhật Hạ! Chị trả lời tôi đi! Chị có phải…có phải thứ đó…
Lâm Nhật Hạ không trả lời cũng không dám nhìn Quỳnh Chi. Hai chân của cô lần suy yếu rồi khuỵ xuống, toàn thân rũ rượi, bật cười mà như khóc:
– Phải. Như em thấy. Là hồng phiến. Tôi nghiện đó.
Tức thì nghe “chát” một tiếng. Quỳnh Chi không biết từ đâu đột nhiên mạnh mẽ xắn tới tát thẳng vào mặt Lâm Nhật Hạ sau đó nắm cổ áo cô kéo cô dậy. Đương nhiên là không dễ dàng. Nàng cao chỉ hơn một mét sáu trong khi Lâm Nhật Hạ phải hơn một mét bảy lăm, nàng càng dồn sức, Lâm Nhật Hạ chỉ cần bất động cố trụ thì giằng co nửa phút, Quỳnh Chi đã ngã ụp trên người của Lâm Nhật Hạ.
Lâm Nhật Hạ hoàn toàn không phản kháng để mặc cho Quỳnh Chi nắm, xách, lê quyết phải đem cô ra khỏi phòng tắm.
Nàng đúng là một cô giáo chăm trẻ rất kiên nhẫn và lắm chiêu!
– Chị uống hết cái này cho tôi! Uống hết đi!