Sakura cầm cây lau nhà trên tay dọn dẹp các ngóc ngách, lau chùi nhiều lần những nơi cô đã lau chùi trong hôm nay, nhưng cơ thể cô vẫn chưa muốn dừng lại để nghỉ ngơi. Cô cần phải làm gì đó để phơi bớt nỗi cô đơn dày vò cô ây nhiều năm. Đặc biệt là cô ấy cần có lý do gì đó khi làm việc.
Cô đang định đi dọn bàn trong phòng khách lần nữa thì chuông cửa reo. Giống như một pho tượng, cô ấy bị đóng băng tại chỗ. Cô ấy gần như quên mất mình có một cuộc hẹn dù nó không trọn vẹn lắm.
“Con sẽ đi mở cửa, mẹ không cần ra đâu” Sarada nói to cho cô khi chạy xuống cầu thang tạo ra những tiếng bước chân nhỏ vang vọng khắp ngôi nhà vắng vẻ.
“Cảm ơn con vì điều đó” Sakura trả lời khi cất chiếc tạp dề mà cô đeo lúc dọn dẹp nhiều lần nơi này. Cô nhìn vào gương, chỉnh trang lại tóc, sau đó cô nghe thấy tiếng cửa mở và ai đó nói to:
“Nhìn xem dì là ai nào, Sarada! Ôm dì một cái nhé con yêu”
“Dì Ino” Tiếng cười của con gái vang khắp căn nhà và mang lại nụ cười trên khuôn mặt Sakura.
Sakura đi đến cửa nhà, nơi cô nhìn thấy vị khách đang đợi của mình, Ino Yamanaka. Một người phụ nữ trưởng thành với mái tóc vàng dài tới chân và trông thật tuyệt vời. Cô mặc một chiếc váy dài màu tím và một chiếc áo cùng màu làm nổi bật bộ ngực của mình, một chi tiết mà Sakura luôn chú ý đến nhưng chưa bao giờ để tâm nhiều đến. Suy cho cùng, cô ấy là một phụ nữ đã có gia đình.
“Ino, vào đi, vào đi” Sakura vui vẻ chào đón và dẫn cô bạn thân vào phòng khách. Ino xoa đầu Sarada trước khi cô đi theo Sakura. “Tớ sẽ đi chuẩn bị trà và bánh ngọt.”
“Không cần thiết thế đâu” Ino trả lời, khuôn mặt cô sáng bừng lên khi nhìn thấy đồ ăn nhẹ mà người phụ nữ ngôi nhà mang ra “Ôi trời, trông nó thật ngon miệng”.
Sakura cười toe toét trong khi đi đến gần giúp Ino ngồi xuống. “Tớ hy vọng nó hợp khẩu vị của cậu.” Cô đặt một miếng bánh lên đĩa của Ino và đẩy nó ra trước mặt cô.
Ino vỗ tay chờ đợi trước khi nhìn vào những chiếc ghế trống ở bên trái và bên phải bàn. “Ồ đúng rồi, không phải sẽ có nhiều người chưa đến sao? Tớ nghĩ tốt nhất chúng ta nên đợi họ”.
Sakura thở dài, ngồi ở phía đối diện bàn, lắc đầu. “Không, sẽ không có ai khác đến cả. Hinata không thể đến vì Himawari bị bệnh và cô ấy đang chăm sóc con gái mình, và Temari có việc đột ngột phải trở về làng khi nhận được tin khá quan trọng từ em trai cô ấy.”
“Oh không, điều đó thật là đáng tiếc.”
“Ừm, haizz, thực sự đáng tiếc”. Cô thở dài trông có vẻ hơi buồn bã.
“Thôi nào, bỏ qua nó đi, lấy thêm bánh cho tớ nhé” Ino tuyên bố trước khi ăn miếng hết miếng bánh đầu tiên. Cô thực sự thích nó, mặc dù ăn quá nhiều có thể làm cô béo lên nhưng cô ấy muốn bạn mình vui vẻ. Sakura không thể cưỡng lại và mỉm cười.
“Mẹ ơi!” Sarada đột nhiên gọi và theo sau là tiếng mở cửa, “Con sẽ ra ngoài gặp Chocho”
“Đợi đã,” Sakura gần như nhảy ra khỏi ghế, hét lên, “Con không muốn ăn bánh à, Sarada?”
“Không, thưa mẹ, con phải nhanh chóng giúp cô ấy làm bài tập” Sau đó cánh cửa đóng lại và cả hai người lớn đều ở lại một mình trong im lặng. Sakura ngả người ra sau, vừa xoa trán vừa lắc đầu. “Con bé đó…”
“Ôi trời, hãy để con bé vui vẻ đi” Ino khuyên nhủ trong khi nhún vai. Cô đưa cho Sakura chiếc nĩa có một ít bánh ngọt trên đó. “Đây, thay vào đó hãy ăn một ít bánh cùng tớ đi”
Cười khúc khích, Sakura không thể cưỡng lại và cô cắn một miếng bánh, mặt cô đỏ bừng với Ino, người đang cười toe toét khi nhìn cô.
Ino nhấp một ngụm trà rồi nói “Cậu nên tự hào về con mình học tập rất tốt khi có thể giúp đỡ người khác làm bài tập về nhà”
“À, con bé đúng là học rất tốt. Tớ rất muốn giúp con bé học tập, nhưng nó quá thông mình nên không cần tớ làm gì cả” Cô thở dài khi hai mẹ con rất ít có thời gian gần gũi với nhau
“Thật tuyệt vời” Ino cắn một miếng bánh nữa trước khi nói ra những phiền lòng của mình “Thằng bé nhà tớ đang hơi nổi loạn. Không phải vì bài học quá khó đối với nó mà vì nó quá dễ chán nản và bắt đầu vẽ thay vì làm bài tập. Chắc hẳn là thằng bé đã thừa hưởng điều đó từ bố của nó”.
“Thật tuyệt, nó rất ngọt” Sakura vừa nói vừa rót một tách trà khác cho Ino.
“Cảm ơn cậu” Ino nhấp một ngụm dài, đặt chén trà xuống trước khi đột nhiên chọt vào má Sakura. “Tớ nghĩ, vậy thì con cậu hẳn đã được thừa hưởng từ cậu. Cậu luôn là người thông minh nhất trong lớp chúng ta”.
“Chúng ta bỏ qua chủ đề đó đi” Sakura đẩy tay Ino ra, bĩu môi. “Có lẽ con bé đã nhận được thứ này từ Sasuke chăng?”
“Tớ chắc chắn nó sẽ là một tiểu thư thiên tài” Ino lại uống trà, nhưng dừng lại, nắm lấy cằm và tỏ ra suy nghĩ. “Cậu nhắc đến con ma đó, hắn cuối cùng cũng sắp mò về sao?”
Một làn sóng màu đỏ bao phủ Sakura, nhưng lần này nó tê và nóng, khiến cô đổ mồ hôi. “Cậu nói ai vậy?” Cô ho một tiếng trước khi nhét một miếng bánh khác vào đĩa của Ino, “Nhân tiện, cậu có muốn biết công thức của___”.
“Hắn vẫn không quay lại à?” Những lời nói nhẹ nhàng này xuyên qua Sakura như một mũi tên, đâm vào trái tim cô và lấy đi toàn bộ sức lực của cô chỉ trong một khoảnh khắc. Cô ngã xuống ghế, đầu gục xuống bàn.
“Anh ấy thậm chí còn chưa gửi một lá thư nào.”
Giống như một ngày hè đầy nắng bị phá vỡ bởi một cơn mưa rào, tâm trạng tươi sáng, ấm áp biến mất, chỉ còn lại hai người phụ nữ ngồi trên bàn, với chiếc bánh đang ăn dở và trà nguội.
Hơi ấm đầu tiên Sakura cảm nhận được là bàn tay Ino đặt trên tay cô. “Tớ xin lỗi, tớ thực sự không nên hỏi__”
“Không phải…lỗi của cậu” Sakura đặt tay mình lên cánh tay Ino và nắm chặt nó. “Không sao. Tớ… Tớ nghĩ mình xứng đáng nhận được lời nhắc nhở này.” Sakura rút tay lại và dựa vào ghế.
“Bây giờ tớ còn không nhớ rằng anh ấy đã đi được bao lâu. Thậm chí còn không nhận ra rằng chiếc giường tớ đang ngủ quá rộng cho một người”.
“Sa-Sakura” Ino nghiêng người về phía trước, khuôn mặt cô dịu dàng. Sau đó cô ấy chọc ngón trỏ vào trán Sakura với vẻ mặt nhăn nhó. “Đừng buồn bã nữa, đó là điều hiển nhiên khi cậu kết hôn một người đàn ông trong đầu chỉ toàn công việc của mình”
“A!” Sakura xoa xoa trán, nhìn bạn mình với ánh mắt nghi hoặc, “Ino, ý cậu là__”.
Ino lại vỗ trán Sakura, tiếp tục lảm nhảm thêm, “Cậu là một người phụ nữ trưởng thành, có một đứa con và đang điều hành một bệnh viện. Đừng ủ rũ như vậy nữa”.
“Cậu đang nói cái gì thế, Ino?” Sakura hỏi, ngả người ra sau trong khi vẫn xoa trán.
“Hãy vui vẻ lên và đừng nghĩ về Sasuke! Hắn chắc chắn không hề quan tâm đến cậu đâu, nếu không hắn đã không biến mất hơn chục năm”.
Sakura cố gắng kiềm chế cảm xúc khổ sở của mình khi nhìn sang một bên, trước khi lắc đầu và mỉm cười với Ino. “Tớ hiểu ý cậu, cậu nói đúng. Và bây giờ chúng ta đang có khoảng thời gian vui vẻ với trà và bánh ngọt, tớ không nghĩ mình còn cần gì hơn thế nữa”.
Ino nhìn cô qua chiếc cốc trong suốt bằng đôi mắt mình. Cô cầm cốc trà rất lâu trên môi và Sakura cảm thấy mình sắp bị mắng, như thể cô ấy là một đứa trẻ phá phách, hư hỏng chờ bị phạt. Ino uống cạn cốc trà và đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, dùng đôi môi xinh đẹp hỏi “Lần cuối cùng cậu quan hệ là khi nào?”.
Sakura cố gắng uống trà một cách bình tĩnh nhưng thay vào đó lại phun nó ra như một vòi phun nước về phía Ino. Nhưng kỹ năng Ninja của cô dễ dàng tránh đi chỉ bằng cách nghiêng đầu nhanh chóng.
“Ồ không, tớ xin lỗi, Ino!” Sakura ngay lập tức bắt đầu lau chùi bằng khăn tay. “Tớ không thể tin lại làm điều ngớ ngẩn đó”.
“Không sao đâu, Sakura” Ino đứng dậy để cô có chỗ dọn bàn. “Đáng lẽ tớ nên__”
“Đó thật sự là một loại trà tuyệt vời,” Sakura bắt đầu lẩm bẩm nhanh chóng, “Không uổng công tớ mua nó”
“Tôi biết rồi, nhưng Sakura___”.
“Tớ đã mua nó ở cửa hàng mà tớ tìm thấy cách đây không lâu, không chắc là tớ có nên giới thiệu với bạn bè về nó không nhỉ?”.
“Tớ nghĩ là có, Sakura, nhưng chúng ta___”.
“Tớ hi vọng nó sẽ phù hợp khẩu vị của họ và có lẽ lần sau khi Temari và Hinata đến, chúng ta có thể___”.
Ino đặt tay lên đầu Sakura, trong khi cô đang điên cuồng lau bàn, mặt đỏ bừng, nhưng sau đó cô ấy cố gắng bình tĩnh lại nhờ bàn tay đang xoa đầu cô.
“Kể từ khi Sasuke rời đi cậu chưa quan hệ tình dục à?”.
Sakura gục đầu xuống và bỏ dở hành động của mình. “Ừm” Cô ấy thở dài nặng nề và lặp lại “Ừm, đúng vậy”.
Ino xoa đầu cô một lúc trước khi ôm bạn mình từ phía sau. Vòng tay quanh người cô ấy, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô ấy, ngực cô áp vào lưng Sakura. Có thứ gì đó nhột nhột trong sâu thẳm Sakura và cô cố thoát khỏi vòng tay của Ino.
“À, haha. Xấu hổ quá đi, chúng ta đổi chủ đề thôi.” Cô ngồi lại xuống ghế, sẵn sàng uống trà lần nữa. “Ý tớ là, dù sao thì cũng không có gì thay đổi được điều đó”.
“Sakura, cậu có muốn ngủ với Sai không?”