Bạn Đồng Hành - Chương 16
Sau buổi họp báo, mọi thứ tưởng chừng sáng sủa hơn. Nhưng Sonya không yên tâm. Nhiều vệ sĩ được tăng cường quanh biệt thự. Lookmhee thì ôm khư khư lấy Sonya, như thể sợ chỉ chợp mắt là mất nhau.
Belle và Lilly cũng ở lại, bởi Sonya muốn cả bốn cùng bảo vệ lẫn nhau.
“Ray không dễ bỏ cuộc. Hắn sẽ tìm cách tấn công vào điểm yếu nhất của ta.” Sonya nói.
Lilly nhíu mày:
“Điểm yếu… chính là chúng ta.”
Một buổi chiều, Belle nhận được tin nhắn: “Mẹ em gặp tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện.” Tin nhắn đến từ số lạ, nhưng lại kèm hình ảnh bệnh viện thật.
Belle hoảng hốt, lao ra cửa. Lilly kịp chạy theo, nhưng vừa đến bãi xe, họ bị một nhóm người chặn lại. Khẩu trang, áo đen, gậy sắt trong tay.
“Xin lỗi, quý cô, lệnh của ông Ray. Hai người đi theo.”
Belle run rẩy, nhưng Lilly che chắn trước mặt cô, hét lớn:
“Chạy đi Belle!”
Tiếng động lớn vang dội. Lilly bị đánh ngã, Belle bị trùm bao vải kéo
Khi nhận tin, Sonya như hóa điên. Cô đập mạnh tay xuống bàn, máu rỉ ra từ khớp ngón.
“Ray… hắn dám động vào bạn bè ta.”
Lookmhee run lên vì sợ, nhưng vẫn siết chặt tay Sonya:
“Cậu… bình tĩnh. Chúng ta phải cứu họ.”
Ánh mắt Sonya đỏ ngầu, nhưng rồi cô hít sâu, gật đầu.
“Được. Chúng ta sẽ kết thúc trò chơi này… ngay đêm nay.”
Lilly tỉnh lại trong căn nhà kho bỏ hoang. Tay bị trói, môi rớm máu. Bên cạnh, Belle. cũng bị trói, đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
“Tôi xin lỗi, tất cả là vì tôi…”
“Không. cậu là lý do để tôi chiến đấu.”Lilly cố nghiêng người, chạm trán vào Belle, thì thầm.
Ray bước ra từ bóng tối, tay cầm roi da, nụ cười độc ác:
“Tưởng công khai sẽ làm ta thua à? Không. Ta sẽ cho công chúng thấy các người yếu đuối đến mức nào. Hôm nay, ta sẽ phá nát thứ gọi là ‘tình yêu’ của các người.”
Belle hoảng loạn, còn Lilly nghiến răng:
“Ngươi sẽ không bao giờ hiểu tình yêu đâu, Ray.”
Đúng lúc Ray ra lệnh cho đàn em siết dây, cánh cửa nhà kho bật tung.
Sonya bước vào, ánh mắt như lưỡi dao, theo sau là Lookmhee. Ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi khiến Ray khựng lại.
“Ray!” Sonya hét lớn.“Trò hèn hạ của ngươi kết thúc tại đây!”
Một trận hỗn chiến nổ ra. Đám tay chân lao vào, nhưng Sonya đã chuẩn bị. Vệ sĩ của cô ập tới, đèn loé sáng, tiếng gậy gộc, tiếng súng vang chát chúa.
Lookmhee dù sợ hãi nhưng vẫn lao đến chỗ Belle và Lilly, cố gắng cắt dây trói.
“Lilly, cố lên!” cô run rẩy nhưng quyết tâm.
Ray nổi điên, rút dao lao về phía Belle. Khoảnh khắc sinh tử, Lilly chắn ngang, lưỡi dao sượt qua vai cô. Máu nhuộm đỏ áo.
“Không!!!” Belle hét lên, ôm Lilly trong nước mắt.
Sonya như bùng nổ, lao đến quật ngã Ray đè hắn xuống sàn. “Ngươi chạm vào người của ta… ta sẽ khiến ngươi trả giá!”
Khi cảnh sát tới, Ray bị còng tay kéo đi. Hắn vẫn gào thét, nhưng ánh mắt điên loạn đã mất hết quyền lực.
Trong bóng tối còn lại, Lilly ngồi dựa tường, máu chảy từ vai. Belle ôm chặt cô, run rẩy:
“Tôi không muốn mất cậu…”
Lilly mỉm cười, dù đau đớn:
— “cậu sẽ không bao giờ mất tôi, tôi hứa.”
Ở góc khác, Sonya ôm Lookmhee vào lòng. Lookmhee vừa khóc vừa run, nhưng Sonya thì thầm vào tai cô:
“Hết rồi. Từ nay… chỉ còn lại chúng ta.”
Lilly được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm. Belle nắm tay cô không rời nửa bước. Mỗi khi y tá vào thay băng, Belle. lại run rẩy, đôi mắt đỏ hoe.
“Tôi không rời cậu đâu, Lilly Dù chỉ một giây.”
Lilly yếu ớt mỉm cười, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay Belle :
“tôi còn sống… là nhờ cậu. Vì chị muốn bảo vệ cậu đến cùng.”
Nước mắt Belle rơi trên mu bàn tay Lilly nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Sonya ngồi ngoài hành lang, gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Lookmhee nhẹ nhàng tựa vào vai cô.
“ Sonya… mọi chuyện thật sự kết thúc rồi chứ?”
“Ừ. Ray bị bắt, tổ chức của hắn bị phanh phui. Sẽ không còn ai dám đụng vào cậu nữa.”
Sonya quay sang, vuốt ve gương mặt Lookmhee, khẽ hôn lên môi cô trong ánh sáng mờ của đêm.
“Từ nay… tôi chỉ muốn dành cả cuộc đời còn lại cho cậu. ”
Lookmhee vòng tay ôm lấy Sonya, lòng tràn ngập cảm giác an toàn chưa từng có.
Vài ngày sau, khi Lilly đã khỏe hơn, Belle đưa cô lên sân thượng bệnh viện. Bình minh ló rạng, ánh sáng vàng nhạt phủ lên gương mặt cả hai.
Belle cắn môi, lấy hết dũng khí:
— “Lilly… tôi biết mình chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng tôi muốn ở bên cậu… không chỉ bây giờ, mà là mãi mãi.”
Lilly nhìn sâu vào mắt Belle đôi mắt ánh lên sự dịu dàng và kiên định:
“Ngốc ạ. Chính câu mới là ánh sáng giữ tôi sống sót. Nếu không có cậu, tôi đã gục ngã từ lâu rồi.”
Cô cúi xuống, hôn Belle thật chậm, thật sâu. Gió sớm khẽ lay động, mang theo mùi hương của tự do và tình yêu.
Tại biệt thự Sonya vài tuần sau:
Belle và Lilly cùng nhau ngồi trong vườn, tay trong tay, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
Sonya và Lookmhee đứng gần đó, Sonya vòng tay ôm eo Lookmhee, mỉm cười dịu dàng hiếm thấy.
Sonya cất giọng:
“Chúng ta đã trải qua bóng tối, nhưng rốt cuộc… vẫn tìm thấy nhau.”
Bốn người nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả hiểu rằng: quá khứ đầy máu và nước mắt chỉ làm cho tương lai thêm rực rỡ.
Trời trong xanh, hoa nở rực rỡ quanh họ. Hạnh phúc, sau bao giông bão, cuối cùng cũng đến.
Một năm sau mọi biến cố, Sonya và Lookmhee, Belle và Lilly cùng nhau đến một hòn đảo riêng tư. Cát trắng mịn, sóng vỗ rì rào, gió mang theo hương muối biển.
Các cặp đôi đứng trước nhau, tay nắm chặt, nụ cười rạng rỡ trên môi. Ánh sáng ban mai chiếu qua tóc họ, làm mọi thứ lung linh như trong mơ.
Sonya khẽ nghiêng người, hôn lên trán Lookmhee:
“Chúng ta đã vượt qua tất cả… giờ chỉ còn lại nhau.”
Lookmhee mỉm cười, nhắm mắt, tựa vào Sonya, cảm giác an toàn và đam mê tràn ngập.
Belle và Lilly đứng bên, đôi tay đan chặt. Lilly nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu. Giờ thì… hãy cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc.”
Lilly cúi xuống hôn trán Belle giọng dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:
“cậu là tất cả của tôi, Không gì có thể chia cắt chúng ta.”
Gió biển thổi tung váy cưới nhỏ mà Sonya và Lilly đã chọn cho dịp này. Không gian lãng mạn, chỉ có tiếng sóng và tiếng tim đập của họ.
Khi mặt trời lặn, ánh nến và đèn lồng thắp sáng khắp bãi biển. Cả hai cặp cùng ngồi cạnh nhau, tay trong tay, thân mật, ánh mắt đầy đam mê.
Sonya vuốt ve mái tóc Lookmhee, thì thầm:
“Cậu biết không… tôi muốn đêm nay chỉ thuộc về chúng ta.”
Lookmhee khẽ run, nhưng đáp lại bằng một nụ hôn sâu, gợi mở, nồng nàn. Không gian như lắng lại, chỉ còn hơi thở và nhịp tim hòa vào nhau.
Ở bên kia, Belle và Lilly cũng trao nhau những cử chỉ thân mật, ánh mắt nóng bỏng, gợi cảm. Cả hai như hòa vào nhau, cảm nhận mọi khoảnh khắc, mọi xúc cảm, mà không cần lời nói.
Đêm dần về khuya, ánh nến lung linh phản chiếu trên mặt cát, hai cặp vẫn quấn quýt bên nhau. Họ không cần lời hứa, vì mọi cử chỉ, mọi ánh mắt, mọi hơi thở đã nói lên tất cả.
Sonya thì thầm vào tai Lookmhee:
“tôi sẽ không bao giờ rời em.”
Lookmhee đáp lại bằng một cái ôm thật chặt, cảm nhận được tình yêu, sự đam mê và niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Lilly thì kéo Belle vào lòng, môi chạm nhẹ lên tóc cô:
“Chúng ta đã chiến thắng mọi thứ… bây giờ chỉ còn lại mình em thôi.”
Mọi lo sợ, mọi biến cố đã trôi qua. Chỉ còn lại tình yêu, thân mật, và đam mê, hòa quyện trong ánh trăng và tiếng sóng biển.
Bốn người nằm trên cát, tay trong tay, nhìn trời đầy sao. Gió biển nhè nhẹ, mang theo hơi ấm và hương muối mặn.
Sonya Lookmhee và Lilly Belle đều biết: dù thế giới ngoài kia có ra sao, họ vẫn luôn có nhau, luôn được yêu, và luôn được đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình.
Đêm buông xuống, bãi biển vắng lặng chỉ còn tiếng sóng và ánh trăng rọi lên mặt cát. Nến lung linh xung quanh, tạo thành một vòng tròn ấm áp.
Sonya kéo Lookmhee vào lòng, đôi tay nhẹ nhàng ôm trọn cơ thể cô. Nhịp tim của họ hòa cùng sóng biển, gợi cảm, căng đầy nhịp đập. Lookmhee khẽ run rẩy, dựa sát vào Sonya, cảm nhận hơi ấm và hơi thở của nhau.
Cùng lúc, Belle và Lilly ngồi đối diện, ánh mắt đầy khao khát và yêu thương. Lilly nhẹ nhàng vuốt ve vai Belle đôi môi gần gũi, trao nhau những cái chạm nhẹ nhưng ngập tràn đam mê, như lời hứa về đêm dài chỉ dành cho họ.
Ánh nến chiếu lên da thịt, ánh mắt nóng bỏng của Sonya Lookmhee như nói lên tất cả. Họ không cần lời, chỉ là những cái ôm, những cái nghiêng đầu, những nụ hôn dừng lại ở ranh giới nhưng đầy ám chỉ.
Lilly kéo Belle vào sát lòng mình, đôi tay quấn lấy nhau, gương mặt gần như chạm vào nhau. Không gian riêng tư biến họ thành tâm điểm của tình yêu, nơi chỉ còn hơi thở, nhịp tim, và cảm giác hòa quyện.
Những cử chỉ tuy kín đáo nhưng đầy sức nóng: vuốt tóc, hôn trán, vòng tay ôm eo, hôn nhẹ lên vai, hôn tay… Tất cả đều mang thông điệp thân mật, gợi cảm, nồng nàn mà tinh tế.
Bốn người nằm trên cát, bốn trái tim hòa nhịp. Mỗi cặp dường như chìm vào thế giới riêng, trao nhau hơi ấm, sự gần gũi và đam mê mà không ai quấy rầy.
Sonya thì thầm vào tai Lookmhee:
“Đêm nay, chỉ mình chúng ta.”
Lookmhee đáp lại bằng một cái ôm thật chặt, cả cơ thể và tâm hồn dâng trào niềm hạnh phúc.
Lilly kéo Belle vào lòng, đôi tay quấn lấy nhau, ánh mắt lấp lánh như muốn nói:
“Không còn gì ngăn chúng ta nữa… chỉ có tôi và cậu. ”
Bốn con người, bốn trái tim, nằm cạnh nhau dưới ánh trăng, tiếng sóng và gió biển. Không lời nào cần nói, chỉ là những cái chạm, những vòng tay, những hơi thở và nhịp tim hòa cùng nhau.
Tình yêu và đam mê, giờ đây vừa lãng mạn vừa gợi cảm, đã biến bãi biển thành một thế giới riêng, nơi họ có thể là chính mình, sống trọn vẹn với cảm xúc và thân mật.