Nội dung truyện
Nó không nói gì nữa mà bước ra khỏi phòng giáo viên. Cả buổi hôm đó nó không thể tập trung được gì mà nó chỉ nghĩ về cô. Về dáng vẽ cô tức giận, cô nói cô thất vọng về nó.
Cô Dung đi ngang qua thấy nó bị la mắng thì cũng đau lòng nhưng cô Vân là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mà nó lại là người có lỗi nên cô cũng không thể bênh nó được. Nên cô đã chờ khi nó đi ra thì vỗ vai nó động viên.
– Cô Dung: Nhóc đừng buồn, cô Vân hơi nghiêm khắc xíu thôi. Cho em nè.
Cô đưa viên kẹo màu xanh nước biển cho nó, chỉ một điều nho nhỏ vậy thôi nhưng trong lòng cũng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.
– Nó: Em cảm ơn – nó cười nhìn cô Dung, có một người bạn như cô đúng là không tệ
Sau một thời gian dài chờ đợi thì cuối cùng những tiết học nhàm chán với nó đã trôi qua, nó lật đật xách balo đi đến trước hành lang đợi cô. Cô nhìn thấy nó nhưng tỏ ý không quan tâm mà lướt qua làm nó rất khổ sở.
-Nó: Cô ơi. Cô có mệt không? Cô ơi nói chuyện với em đi mà
Cô vẫn im lặng không thèm để ý tới nó mặc cho nó năng nỉ hết lời.
-Nó: Cô ơi. Từ nay về sau em sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa. Sẽ không để cô thất vọng về em đâu
Cô vẫn giữ trạng thái trầm mặt đối với nó. Nhưng đến khi tới chỗ lấy xe mà nó vẫn đứng đó với khuôn mặt tội nghiệp kia đã làm cô siêu lòng.