Chị Dâu Không Chịu Buông Tay - chương 12
Bước xuống nhà chuẩn bị bàn ăn thật thịnh soạn, bình thường chẳng bao giờ được như vậy chứng tỏ tầm quan trọng của cô ta.
Bố trí chỗ ngồi cũng thật lạ đời mà, đột nhiên cô lại ngồi cạnh nàng chứ không phải cô bạn gái đáng yêu của cô là chị nàng.
Cha nàng ngồi ỡ giữa của bàn ăn dài hình chưc nhật. Cô và nàng ngồi bên tay trái cha nàng còn mẹ kế cùng chị nàng ngồi bên tay phải cha nàng.
Ngồi đối diện hai người họ lúc nào cũng phải hứng chịu ánh mắt hình viên đạn của họ. Bữa cơm này dù rất thịnh soạn nhưng thực lòng nàng nuốt không trôi.
“Tiểu Duệ à, thức ăn có hợp khẩu vị con không?” – mẹ kế nàng sởi lởi.
“Khá tốt”.
“Điềm Điềm nhà ta đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đó, ngon thì con ăn nhiều một chút”.
“Vâng”
Thật không hổ danh là mẹ kế của nàng mà, kỉ xảo đổi trắng thay đen đã đạt đến mức thượng thừa.
Đang ngồi ăn nàng chợt sững người đứng hình không dám nhúc nhích gì kể cả gấp đồ ăn cũng không thể. .
Dưới bàn một bàn tay thô ráp thon dài đang vuốt ve đùi nàng. Có thể là ai khác ngoài cô chứ, tên háo sắc vô sỉ này. Trước mặt nhiều người như thế mà còn là cha mẹ và cô vợ tương lai của cô ấy thế mà dám ngang nhiên trêu ghẹo nàng.
Bàn tay tham lam không yên phận luồn vào váy nàng, xoa bóp hoa huyệt cách quần lót thật nhuần nhuyễn.
Nàng bị khích thích nhưng không thể rên lên chỉ có thể cố gắng kìm nén cắm cúi ăn cơm. Đến khi tiểu huyệt nàng ướt dầm đê cô mới vừa lòng mà buông tha. Thật đáng ghét, nhục nhã muốn chết đi cho xong.
“Tiểu Mỹ con sao vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?” – mẹ kế tỏ vẻ ân cần quan tâm.
“Dạ… dạ… tại con… thấy hơi nóng”
“kỳ lạ. Có phải lại nóng sốt không”
“Vâng. vâng, chỉ là bệnh vặt”
“Đúng là tiểu thư khuê các hỡ tí là bệnh. Ăn xong cô lên phòng mà nghỉ không thôi người ngoài nhìn vào lại nói mẹ kế như tôi ngược đãi con chồng”.
“Yên được chưa, nhà đang có khách ầm ĩ cái gì” – cha nàng tức giận quát.
“Cha ơi, chị ấy không phải người ngoài mà. Thôi nào em gái ăn nhiều một chút tốt cho sức khỏe” – chị nàng giả vờ gấp cho nàng miếng gà sốt cay. Giọng điệu thì nhu mì điềm đạm như rất yêu thương em gái nhưng bên trong có ai biết được. Đời này nàng ghét nhất là ăn cay đó.
“Vẫn là Điềm Điềm hiểu chuyện ” – cha nàng thiên vị rất rõ rệt.
“Đúng vậy em gái, ăn nhiều một chút thì thể lực mới tốt được” – cô lạnh nhạt nói sau đó gắp cho nàng một miếng sườn sào chua ngot.
Nét mặt và thần thái đúng là có tu luyện qua nên không hề thay đổi. Nhất thời không lộ ra ý tứ gì nên mọi người vẫn không nghi nghờ chỉ cho rằng vì cô yêu chị nàng nên đương nhiên sẽ quan tâm đến người nhà chị ta thôi.
Nhưng nàng hiểu rất rõ, rất rõ nữa là đằng khác. Ý tứ của câu nói kia là gì.
Mặc kệ, dù sao cũng đã bước chân vào thì phải bước tiếp thôi.
Sau bữa cơm nàng lên phòng ngay còn cô xin phép về trước vì có công việc không thể nán lại thêm.
Tốt nhất là như vậy, không tiễn nha đồ háo sắc vô sỉ… hứ…
Sau hôm đến nhà ra mắt thì cô cũng thường xuyên ghé qua hơn. Đúng là như vậy thì sẽ giúp nàng có nhiều cơ hội quyến rũ cô hơn nhưng mà làm sao nàng cứ thấy khó chịu lắm.
Mỗi lần cô tới đều lợi dụng thời cơ sàm sỡ nàng triệt để, đúng là háo sắc mà. Cô cứ vờn qua vờn lại nhưng ăn thì không ăn. Thật không biết cô đang nghỉ gì.
Cô thật biết tận dụng thời cơ không hề bỏ sót một lần nào hết. Lúc nangg đang tưới cây ngoài vườn cô từ phía sau ôm lấy nàng tay chân táy máy không ngừng, sau khi sàm sỡ khắp nơi trên người nàng mới chịu đi.
Lúc nàng đang trong nhà vệ sinh cô cũng lén chui vào. Tay thì sờ miệng thì hôn làm phía dưới nàng ướt dầm dề rồi lại thõa mãn đi ra.
Lúc nàng đang trong nhà bếp thì cô cố tình đi vào như lấy nước hoặc lấy cái này, lấy cái kia sẵn tiện hôn nàng một tý.
Lúc nàng đang ở ngoài ban công thì cô cũng sẵn tiện đi ra hóng gió rồi cũng sẳn tiện hưởng dụng tí thân thể nàng nữa.
Đáng sợ nhất là lúc trong phòng nàng, cô sẽ bất chấp không sợ gì cả mà lột sạch nàng để thưởng thức.
Giống như là trên người nàng có gắn định vị vậy đó. Bất kì nàng ở nơi đâu cô đều biết hết còn nắm rõ như lòng bàn tay.
Còn đáng sợ hơn nữa là cô hiên ngang như một vị thần cứ như đây là nhà cô vậy. Cô thích đi đâu là đi, thích làm gì là làm. Ở đâu ra con người ngang ngược như thế chứ.
Vốn chính là cuộc sống của nàng là vậy nay có thêm cô cũng chẳng khá hơn là mấy. Ai bảo câu được đại gia là sung sướng còn nàng đây thực muốn chửi mấy tiếng cho hả dạ.
Lâu lâu cô đi công tác thì được thoát một ít nhưng khi cô về là phải bù lại gắp mấy lần. Ai kêu nàng đi câu dẫn cô chứ, tự gây nghiệp mà.
Ngày ngày nàng vẫn đi học, vẫn làm ôsin như cũ. Nhưng nàng không còn mơ mộng hảo huyền nữa rồi, nàng phải chấp nhận sự thật và cắt đứt tơ tưởng về học tỷ.
Đến năm cô mười sáu cũng là lúc học tỷ đi du học. Đoạn tình cảm này sẽ luôn là một kỷ niệm đẹp với nàng, chắc chắn nàng không thể nào quên được.
Hôm nay nàng diện váy dài hai dây màu kem rất nhẹ nhàng thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu thập phầ. Nàng đón xe đến sân bay tiễn chị đi, lần này chị đi có lẽ là thật sự kết thúc rồi. Sau này dù chị có trở về thì hai người cũng không thể đến bên nhau được nữa.
Chị đứng trước cổng phong thái điềm tĩnh ôn nhu làm bao nhiêu cô gái nhớ mong bao gồm cả nàng nữa.
“Học tỷ” – nàng cất giọng gọi chị.
“Tiểu Mỹ, em đến thật sao?”
“Tất nhiên em phải đến tiễn học tỷ rồi”
“Cám ơn em”
“Hihi. Không có gì, sang đó… học thật tốt nhé.”
“Ừm… Chị sẽ nhanh chóng lấy bằng rồi về, ở lại cố gắng học thật tốt” – chị ôn nhu xoa đầu nàng.
“Vâng ạ” – cho nàng ảo mộng một lần thôi cũng được, xem như là chị đang hứa hẹn với nàng đi.
“Đến giờ rồi. Chị đi nhé” – chị nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi quay đi.
“Vâng ạ” – nànglưu luyến nhìn theo bóng chị khuất dần rồi biến mất.
Đứng thêm một lúc rồi nàng cũng quay về. Những cảnh tượng chia ly ân ân ái ái vừa rồi đều thu gọn đầy đủ vào một ánh mắt.
Phía xa chiếc xe hơi bóng loáng đậu một chỗ, bên trong toát ra khí nóng chết người.
“Tích Tiểu Mỹ, em chết chắc rồi”.