Chị Dâu Không Chịu Buông Tay - chương 18
Đã nhiều ngày qua nàng chưa gặp cô, đợt này cô sang Mỹ có hợp đồng quan trọng sẳn tiện khảo sát công ty bên đó nên phải ở lại thời gian khá lâu.
Những ngày không có cô ở đây mới tự do tự tại làm sao. Không cần thức sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, buổi tối có thể cùng Đan Đan tụ hợp đi chơi khắp nơi. Ngày nghỉ có thể đi đâu mình thích hoặc làm con sâu lười ngủ trong tổ cả ngày.
Nếu có cô ở đây thì ngày đêm đều không yên thân. Ngày nghỉ còn đáng sợ hơn, chắc chắn sẽ bị cô hành hạ cả ngày đến không đi nổi mới thôi.
Hôm nay là ngày nghỉ của nàng, sáng sớm Đan Đan đã réo inh ỏi qua điện thoại làm nàng không thể nào ngủ tiếp được đành lê thân đầy núi tiếc thức dậy sửa soạn.
Đan Đan là như vậy, luôn luôn bên cạnh nàng và quan tâm nàng. Những ngày bên cô nàng đã bỏ bê cô bạn thân này rất nhiều. Chắc hẳn bây giờ Đan Đan rất đau lòng và buồn đi cho nên mỗi lần có cơ hội. Nàng đều trốn ra ngoài chơi cùng Đan Đan, người bạn này có ra sao nàng cũng không để mất được.
Nàng chọn trang phục đầm voan nhẹ chân xòe màu trắng kèm hoa văn đáng yêu. Trang điểm nhẹ đánh chút son trông nàng đã cực kỳ tươi tắn thu hút rồi.
Nàng cùng Đan Đan đến khu trung tâm thương mại lớn nhất, hôm nay phải tự thưởng cho bản thân mình vì nàng đã nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đi làm. Số tiền này do chính bản thân nàng làm ra, xài cũng thoải mái hơn. Nên nàng quyết định tự thưởng cho bản thân sẳn tiện mua quà cho Đan Đan và mọi người.
“Mỹ Mỹ à xem này, cái áo này rất xinh phải không?”
“Cậu có cả trăm cái như vậy rồi, chọn mẫu khác đi.”
“Vậy cái này thì sao?”
“Đan Đan cậu có thể chọn kiểu nữ tính một tí không, mình muốn gã cậu đi cũng không được.”
“Hừ, mình mới không cần đàn ông.”
“Ngoan ngoãn một chút đi mà, cậu sửa soạn một chút sẽ rất xinh đẹp đó.”
“Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn đó. Tớ sẽ dành một ngày làm búp bê cho cậu nhưng nếu không hợp mình sẽ hủy bỏ một ngày ngay lập tức đó.”
“Ok ok đại tiểu thư của mình.”
Nhìn lướt qua Đan Đan mặc quần bò áo thun, tóc cột cao không son phấn nhưng cũng rất dễ nhìn. Dù có cứng nhắc nam tính một chút nhưng nàng tin khi sửa soạn lên sẽ rất hoàn mỹ nha.
Nàng chọn cho Đan Đan một cái đầm dài màu xanh mây trời vì làn da của Đan Đan cũng trắng trẻo. Tay ngán cổ tròn đơn giản nhưng là hàng thiết kế rất đặc biệt đó còn là có một cái duy nhất nữa. Nhìn giá thôi cũng có thể dọa người nên nàng đang suy đi nghĩ lại có nên mua nó hay không đây.
“Ai đây mẹ, chẳng phải đứa con hoang nghèo rớt mùng tơi đây sao.” – Tích Tư Điềm kéo tay mẹ kế nàng đi nhanh về phía nàng đang lựa đồ.
“Chào Tích phu nhân, Tích tiểu thư rãnh rổi lại đi kiếm chuyện vậy.” – Đan Đan lên tiếng.
“Tôi không nói cô Hạ tiểu thư, biết điều thì tránh sang một bên. Hạ gia của cô dù có lớn cũng phải nể mặt chồng của tôi.” – Tích Tư Điềm hất mặt nói.
“Thôi bỏ đi, cần gì cậu phải tức giận với bọn họ.” – nàng kéo tay Đan Đan lại.
“Biết điều thì cút đi, đồ ở đây mày mua nổi sao. Cái đầm đó tao lấy” – Tích Tư Điềm cười cợt nói với nàng.
“Cái đầm này là tôi mua tặng Đan Đan, chị chọn cái khác đi.”
“Mày, cái thứ nghèo hèn như mày dám nói với tao vậy hả. Nhân viên các người làm việc vậy sao, để khách vip như tôi chịu ấm ức thì các người đợi dẹp tiệm đi.”
Mấy cô nhân viên bị dọa cho sợ còn có quản lý cửa hàng lập tức chạy đến cúi người xin lỗi ả ta.
“Xin lỗi Khương phu nhân là sai sót của chúng tôi. Xin mời vị tiểu thư đây đưa chiếc đầm lại cho chúng tôi.” – ả nhân viên thay đổi thái độ nhanh đến không tưởng quay qua nói với nàng.
“Đây có cách bán hàng của cửa tiệm này sao, nếu để mọi người biết thì ai còn dám đến đây mua nữa. Tôi chọn cái đầm trước nên nó thuộc về tôi, cô gói lại cho tôi đi.” – Vẻ mặc nàng cương quyết làm cho quản lý cũng chùn bước khẽ liếc nhìn chị ta và mẹ kế nàng.
“Nếu nó mua nổi cứ để nó mua còn rất nhiều đồ đẹp mà con tranh làm gì. Thứ đồ nó chạm qua đều dơ bẩn chúng ta lại cao quý như vậy không nên hạ thấp bản thân mình.” – Mẹ kế nàng điềm đạm nói.
“Mẹ nói rất phải, nếu nó mua không nổi sẽ rất mất mặt. Đừng vì chút nông nổi háo thắng mà tranh nha e gái. Không có tiền cũng đua đòi mua hàng cao cấp, haha.” – Ả ta cượt cợt nhìn theo nàng.
Nàng cầm chiếc đầm ra quầy tính tiền sau đó rút thẻ đen mà cô cho nàng ra bảo quản lý tính tiền.
Quản lý nhìn thấy thẻ không giới hạn kinh hỉ dùng hai tay nhận lấy tỏ vẻ cung kính khác xa với vẻ khinh thường lúc nảy. Đúng là không ai qua được nhân viên bán hàng, lật mặt còn nhanh hơn nàng lật sách.
Mẹ kế và chị ta nhìn thấy nàng tính tiền cũng không ít ngạc nhiên liền đi tới gần. Đập vào mắt ả ta là chiếc thẻ đen mà ả hằng mong ước nhưng vợ của ả không chịu cho. Sao nàng lại có được nó chứ, ở trong nước người sở hữu thẻ này cũng không phải nhiều.
“Tiện nhân từ đâu có thẻ này là được ai bao nuôi sao.” – Tích Tư Điềm khó chịu nói.
“Không liên quan đến chị” – nàng phớt lờ đi.
“Đúng là không biết xấu hổ lại đi quyến rủ đàn ông. Phải nằm dưới thân họ bao nhiêu mới có thẻ này đây. Tiện nhân, hồ ly tinh y như mẹ của mày.” – mẹ kế cô độc ác nói.
“Bà không có tư cách nói mẹ của tôi, bà mới là hồ ly tinh quyến rũ cha tôi bức chết mẹ tôi để mang theo chị ta bước vào Tích gia. Căn nhà bà đang ỡ lẫn tiền bà đang xài đều là của mẹ tôi, bà không biết liêm sỉ còn dám mắng mẹ tôi sao.” – nàng tức giận quát to khiến mọi người trong trung tâm đều đứng lại xem náo nhiệt.
“Là tại mẹ của mày ngu ngốc thì trách ai được. Bà ta không biết giữ chồng thì ráng mà chịu thôi, mày lấy quyền gì mà lên tiếng ỡ đây.” – Mẹ kế nàng gân cổ lên cải lại.
“Thật vậy sao, nếu vậy chị phải ráng mà giữ chồng. Em đây thật lo cho chị vì chị dâu không ít sicandan trên báo biết đâu một ngày nào đó có ai làm vừa lòng chị dâu hơn thì chị sẽ bị đày vào lãnh cung đó nha, đến cả thẻ đen cũng không cho chị. Thật không có bản lãnh rồi.”
“À quên nữa, lúc nảy mẹ chị bảo đồ em đụng qua đều dơ bẩn không dùng được cho nên… có thứ em không những đụng mà còn xài rất nhiều lần. Sau này chị biết được mong chị đừng làm trái lời nới, bám riết không buông ra.”
Nàng nói xong kéo tay Đan Đan đi để khỏi nhìn mặt mẹ con bà ta nữa. Nàng không muốn phá hỏng ngày nghỉ tuyệt vời của mình.
Tích Tư Điềm mặt xanh mét đến khó coi. Ả ta đã nghi ngờ từ rất lâu rồi nhưng chưa có chứng cứ nên không dám bức dây động rừng. Hôm nay nhìn thấy Tích Tiểu Mỹ xài thẻ đen thì ả đã định tình nhân chính thức của vợ cô Khương Duệ chính là nó – Tích Tiểu Mỹ.
Khó trách sicandan của vợ cô nhiều như vậy nhưng lần nào đi đánh ghen mấy ả đó đều một mực chối. Xem ra vợ cô tốn không ít tâm tư che đậy để bảo vệ cô tình nhân bé nhỏ này đây mà.
“Mày đã dám làm thì phải dám gánh lấy hậu quả mình gây ra. Tích Tiểu Mỹ mày đợi đó. Chị gái như tao sẽ dạy dỗ cô em gái hư hỏng như mày ra sao.” – Ả ta nghỉ trong đầu áng mắt hiện lên tia căm tức độc ác.