Chị Dâu Không Chịu Buông Tay - chương 29
Thời gian này bình yên đến lạ thường, hằng ngày Tích Tiểu Mỹ ngoài việc ăn với ngủ thì bất cứ việc gì dù nặng hay nhẹ Khương Duệ đều không cho nàng làm.
Mỗi ngày phải ăn đúng cữ, mỗi cữ nên ăn cái gì đều do cô lên thực đơn sau khi kiểm duyệt qua mới cho nàng dùng. Nàng bị cô quản còn chặt chẽ hơn là cha quản con, ai bảo nàng đâm đầu vào làm gì. Lúc trước vốn đã hiểu rằng tên Khương Duệ này bản tính dị thường khó nắm bắt nhưng không ngờ được lại dị đến mức này.
Ngoài giờ ăn phải tập thể dục để khỏe mạnh tốt cho thai phụ lẫn thai nhi. Sau đó là đi ngủ dù nàng có buồn ngủ hay không hắn cũng nhất quyết bắt nàng vào giường có chết cũng không buông ra. Ôm mãi đến khi nào nàng ngủ thì mới thôi.
Các đồ ăn vặt linh tinh hay trà sữa, đồ quá béo hay đồ quá cay,…., đều không cho ăn. Tuyệt nhiên không cho chúng xuất hiện trong biệt thự hay phạm vi bán kính 10m quanh nàng.
Lúc nàng buồn chán có thể đi dạo trong biệt thự hoặc gọi Đan Đan qua tâm sự. Có thể xem tivi nhưng không quá lâu, không cho xài điện thoại và cấm kị nhất là ra ngoài. Khám thai cũng là cho gọi bác sĩ riêng đến nhà khám.
Ông trời ơi!
Đây là do kiếp trước nàng tích phúc hay là tạo nghiệp. Chỉ là có thai nhưng khác gì đối tượng nguy hiểm bị cầm tù hay không.
Đến nỗi tịch mịch cần hoạt động một chút cũng không cho. Thai phụ cũng có nhu cầu kia mà.
Cô lại xem nàng không khác gì thích khách, động một tí hay chỉ cần dùng ánh mắt thôi cũng làm cô trốn tránh không kịp.
Nào là vì tốt cho nàng hay thực ra là sợ động đến bảo bảo yêu quý của cô đây. Bây giờ cô cũng đã ngoài ba mươi chắc hẳn thèm khát con đến phát điên rồi cho nên mới làm quá lên như vậy. Thế giới đâu chỉ riêng mình nàng có thai nhưng có ai khốn khổ như nàng bây giờ hay không. Nhìn bề ngoài giàu sang sung sướng, có người cơm bưng nước rót không động một ngón tay nhưng có ai hiểu tâm trạng bây giờ của nàng là vô cùng quẩn bách.
– —-
Hôm nay cô về khá muộn vì có tiệc rượu quan trọng nên không thể từ chối được. Khi Khương Duệ lên phòng đã thấy phòng tối om, mở cửa ra thấy nàng đang yên giấc nên rất hài lòng nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau đó sang phòng sách để làm việc tránh làm phiền lúc nàng ngủ.
Khương Duệ vừa đi được một lúc thì trên giường đôi mắt xinh đẹp long lanh của nàng liền mở to. Nàng lật chăn ra bước xuống giường mang dép vào.
Nàng đã thủ sẳn đồ nghề là bộ đồ ngủ ren lưới mỏng chờ sẳn hắn trên giường. Chỉ cần cô vào phòng ngủ lên giường thì nàng liền động thủ nhưng không ngờ cô lại không làm theo dự tính ban đầu của nàng.
Phương án có chút thay đổi nhưng không sao, nàng có thể sửa lại kịp thời.
Nàng rón rén đi đến phòng sách nơi cô đang làm việc. Cánh cửa chỉ khép hờ nên nàng ghé mắt vào xem bên trong nhưng thật sự không thể nào chịu nổi được.
Trong phòng cô ngồi trên ghế làm việc quần đã kéo khóa để lộ ra côn thịt phình trướng thô to gân guốc. Trên màng hình vi tính là hình ảnh của nàng toàn là thiếu vải bị cô chụp lại mỗi lần hoan ái. Một tay hắn xoa dịu tiểu đệ, tay còn lại cầm chuột lick qua từng hình.
Nhìn côn thịt trong tay cô cương cứng kháng nghị thật tội. Trong lòng nàng đã nóng như lửa đốt còn bắt gặp cảnh này làm cho dục hỏa càng thêm công tâm.
Nàng đẩy cửa bước vào, nghe tiếng động cô giật mình quay lại thì thấy nàng đứng đó bộ mặt liền trở nên như rất khổ sở.
“Bảo bối, chị làm em thức sao?”
“Không có, chị khó chịu sao?.”
“Không… Không sao.”
“Em giúp chị nha.”
“Không được, rất nguy hiểm. Chị sợ mình không kìm chế nổi.”
“Không sao đâu mà. Bác sĩ cũng có nói sau ba tháng là có thể… huống chi lần này để em chủ động, em sẽ kiểm soát được mà.”
“An toàn vẫn tốt hơn. Chị nhịn được mà.”
“Hứ, nếu vậy thì chị dùng tay luôn đi sau này đừng có chạm vào tôi nữa. Cấm chị vào phòng.”
Nàng bực bội quay đi về phòng chốt luôn cửa lại.
Tên Khương Duệ đầu heo cố chấp kia, nàng là thương xót muốn giúp cô nhưng ý tốt của nàng lại bị cự tuyệt đã vậy thấy nàng giận dỗi cô cũng không thèm dỗ. Nàng còn vì cô mặc loại đồ này vậy mà cô cũng không có rung nữa, chẳng lẽ là chê co bây giờ bụng to không còn hấp dẫn nữa.
Khương Duệ nhìn bóng dáng nàng rời đi khó xử không biết xử trí ra sao. Đi cũng không được mà ỡ cũng không xong, tất cả đều tại tiểu Duệ của cô không biết tự kìm chế bản thân. Đúng là chỉ có nàng mới làm cô đau đầu như vậy thôi, cái gì mà lạnh lùng cao ngạo ra vẻ bá đạo. Bây giờ ai cứu nổi cô đây.
Cả đêm đó cô không dám về phòng vì sợ nàng còn giận. Nhưng nàng lại giận vì cả đêm cô không về phòng, dù là nàng chốt cửa nhưng cô có chìa khóa dự phòng mà. Thế mà cô dám không về phòng dỗ nàng còn ở bên phòng sách tự xử nữa.
Sau đó là chuỗi ngày dài Khương Duệ ăn bơ và ngủ phòng sách.
Một tổng tài lạnh lùng quyết đoán khi về nhà lại như cún con chạy theo nàng lấy lòng. Mất một khoảng thời gian nàng mới tha cho cô nhưng chuyện như đêm đó tuyệt nhiên không tái diễn lần nữa.
Mất mặt một lần đã là quá đủ, nàng không có tự dâng mình đến để cô cự tuyệt nữa đâu. Thật quá xấu hổ rồi đi..
Chớp mắt một cái đã sắp đến ngày dự sinh của nàng.
Nhưng trước hôm dự sinh đó đang ngủ thì nàng chợt đau bụng quằng quại, phía dưới ướt một mảng rất lớn. Nàng dùng hết sức còn lại lây Khương Duệ dậy, cô cảm giác được nàng khó chịu liền bật dậy nhanh như máy.
Cô là người rất nhạy nên khi ngủ dù động tĩnh nhỏ cỡ nào cũng có thể biết được huống chi từ khi nàng mang thai cô càng trở nên thận trọng hơn. Chưa khi nào cô ngủ say hết, dù nàng động nhẹ một chút cô cũng biết ngay.
Khương Duệ vội vội vàng vàng bật đèn lên thấy nàng nằm trên một mảng nước đau đớn không tả nổi thì lập tức lao xuống giường mặc áo khoác ngoài rồi ẫm nàng xuống lầu.
Trong xe nàng đau đến thấu trời thấu đất, từng cơn từng cơn thi nhau kéo đến. Lần sau còn đau hơn lần trước, bảo bảo trong bụng đã rất muốn ra ngoài rồi.
Đến bệnh viện cô vội vàng bế nàng vào trong, cô đã báo trước cho bệnh viện chuẩn bị nên khi nàng đến bác sĩ liền nhanh chóng đưa nàng vào phòng sinh.
Sau một hồi lâu khi phòng sinh khép cửa, bác sĩ không cho người thân vào nên Khương Duệ bên ngoài đứng ngồi không yên.
“Ai là người nhà của sản phụ” – một y tá trạc tuổi bước ra.
“Tôi là chồng cô ấy.” – Khương Duệ liền bước tới.
“Sản phụ sinh khó nên phải chuyển sang mổ. Người nhà nhanh chóng ký tên làm thủ tục.”
“Các người còn không mau mổ cho cô ấy thủ tục cái khỉ gì. Cô ấy có chuyện gì tôi liền bắt cả nhà các người đi theo hầu.”
Khương Duệ lòng đã nóng như lửa đốt nghe tới nàng sinh khó lại càng mất bình tĩnh hơn. Vị y tá bị cô làm cho khiếp sợ, cùng lúc đó viện trưởng hớt hải chạy tới.
“Xin lỗi Khương tổng là do bệnh viện chúng tôi chậm trễ, tôi bảo đảm Khương phu nhân sẽ mẹ tròn con vuông.”
“Các người còn không mau tiến hành mổ.” – Viện trưởng quay sang vị y tá quát.
“Vâng vâng ” – Vị y tá đó lập tức trở vào phòng sanh.
Thêm một tiếng trôi qua, cuối cùng trong phòng sinh cũng vang lên tiếng trẻ con. Một y tá trẻ bế ra đứa bé nhỏ xíu đỏ hỏn đưa cho cô.
“Chúc mừng Khương tổng, là con trai.”
Cô đơ ra vài giây rồi vội vàng ôm lấy nó, đôi tay thô kệch không biết ẫm làm sao chỉ biết ôm thật chắc nó vào lòng. Đây là con của nàng và cô, là kết tinh của hai người.
Đôi mắt nó to tròn nhìn cô, môi nhỏ chu lên như đòi sữa. Cảm giác bây giờ thật khó tả, cô chỉ muốn hét lên cho toàn thế giới biết rằng Khương Duệ hắn đã có con rồi là do Tích Tiểu Mỹ người cô yêu sinh cho cô.
Chỉ có thể ẫm chốc lát rồi phải đưa cho y tá mang nó đi kiểm tra.
Lại thêm một tiếng đồng hồ nữa nàng được đẩy ra từ phòng sinh. Cô vội chạy tới nắm lấy tay nàng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng đến đau lòng.
“Bảo bối, sau này chúng ta không sinh nữa.”
“Nhưng… Chị rất thích con gái kia mà… sau một đoạn thời gian hồi phục là có thể sinh rồi.”
“Không. Gái hay trai đều được, tóm lại chị nói không sinh là không.”
Nàng nhìn cô mỉm cười bộ đồ ngủ vẫn chưa thay còn có mắt thâm quần vì thức cả đêm. Dù nàng sinh con đau đớn cách mấy cũng cảm thấy xứng đáng, cô nhẹ hôn lên trán nàng nhìn nàng cả người không cử động nổi mà đau xót.
Sinh con xong nàng nằm phòng vip trong bệnh viện để tiện theo dõi. Bảo bảo cũng khỏe mạnh nên không cần nằm phòng cách ly. Mấy hôm đầu tập ngồi tập đi làm nàng đau đến thấu trời xanh, nơi vết mỗ sau khi hết thuốc tê cứ quặn đau không ngừng. Nơi vết mổ để lại một lằng dài khó coi còn đâu là thân hình xinh đẹp ngày xưa của nàng nữa nhưng khi nhìn vào thiên thần trong nôi nàng lại cảm thấy việc gì cũng xứng đáng.
– —
Còn một ngày nữa là nàng có thể xuất viện về nhà rồi. Nàng cũng đi lại được và không còn đau như trước nữa.
Hôm nay Khương Duệ phải dự họp ở công ty, chiều sẽ ghé qua. Từ khi sinh con xong bệnh viện là nhà thứ hai của cô, xong việc trong công ty liền tới bệnh viện chăm sóc nàng và bảo bảo mặc dù đã có quản gia trong coi ở đó rồi.
Nàng nhờ quản gia xuống căn tin mua ít đồ dùng, một mình nàng trông coi bảo bảo là đủ rồi.
Quản gia vừa đi ra được một lúc nàng cảm thấy khó chịu muốn đi vệ sinh. Nhìn bảo bảo trong nôi ngủ ngon lành chắc đi một lát cũng không sao vả lại nhà vệ sinh cũng ở trong phòng mà. Nghỉ vậy nàng đi nhanh chóng rồi ra.
Khi nàng quay ra không thấy bảo bảo đâu, nghỉ quản gia bế nó đi dạo quanh nhưng…
… cạch…
Cánh cửa mỡ ra quản gia đang cầm túi đồ linh tinh chứng tỏ mới vừa đi mua đồ lên vậy bảo bảo của nàng đâu… Nàng run rẩy muốn đi ra ngoài tìm bảo bảo nhưng bị quản gia giữ lại và gọi điện thoại ngay cho Khương Duệ.
“Bảo bảo, con đâu rồi. Ai đã mang nó đi?.”