Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Next

Chuyện Tình Tôi Và Cô Giáo - Chương 1

  1. Home
  2. Chuyện Tình Tôi Và Cô Giáo
  3. Chương 1 - Teacher and me (1)
Next

Teacher and me

Tác giả: nhock_lanh007

Nguồn: http://www.hihihehe.com/f/threads/145293-Teacher-And-Me

-Hắc…..hắc…hắc xìììì!

Tiểu Linh rút khăn giấy từ trong cặp ra lau nước mũi.Thấy vậy,người đàn ông trung niên đang lái xe đưa Tiểu Linh đến trường cất giọng trách móc:

-Lại mắc mưa.Tại sao không khi nào cháu chịu mặc áo mưa khi trời mưa hết vậy?

-Cháu quen như thế rồi!Mặc áo mưa,bí lắm!-Tiểu Linh đáp

Người đàn ông đang lái xe tên Quân.Chú ấy là tài xế,đồng thời kiêm luôn chức quản gia tại nhà Tiểu Linh.Chú lắc đầu,tỏ vẻ không hài lòng:

-Thiệt hết biết!Biết rõ là hôm nay là ngày tựu trường mà tối qua cứ khoái cà nhong cà nhỏng tới nhà văn hóa nhảy nhót chi cho mắc mưa.

-Nhảy nhót vui thiệt mà,chú!-Tiểu Linh cười tươi rói dù nước mũi chảy lòng thòng.-Mà khi nào mới tới trường vậy?Còn xa hông?

-Sắp đến rồi!

……

Chiếc xe hơi dừng lại tại một trạm xăng.Trong khi chờ người ta đổ xăng,chú Quân giơ ngón tay trỏ ra chỉ con đường phía trước.

-Giờ cháu đi thẳng.Gặp ngã tư,quẹo trái…..

Rời khỏi chiếc xe đời mới ba Tiểu Linh mua cho để chú Quân đưa nó đến trường,nó đi theo hướng chú Quân chỉ dẫn.Nó không muốn người ta bắt gặp nó tới trường bằng xe hơi đắt tiền.

Lát sau,một tấm bản lớn đề “Trường THPT X”xuất hiện trước mặt Tiểu Linh.Ngắm nghía ngôi trường một lúc rồi nó bước vào sân trường với vẻ hài lòng.

“Trường công lập.Nơi mình có thể sống yên ổn như bao người.Không bị tò mò về gia tài của nhà họ Giang.Tốt!”,nó tự nhủ.

Có thể nói Tiểu Linh là một cô gái khá là xinh xắn nhưng điều đó không khiến mọi người phải chú ý bằng việc nó vừa đi vừa nhún nhày.Nó đang nghe nhạc từ mp3,bài step up.Chen vào đám đông,nó nhìn lên bảng danh sách.”10D2.Cái lớp đó ở đâu nhì?”,rồi nó te te rút lui khỏi đám đông đi tìm lớp.Lang thang khắp các hành lang,tìm hoài mà chẳng thấy lớp 10D2.

-10D2.10D2.10D2.Mày ở đâu?-vừa đi nó vừa lầm bầm trong miệng.

Cuối cùng,trời không phụ lòng người,nó tìm được vị trí của lớp 10D2.

-Hoan hô!Tìm thấy rồi!

Rồi lon ton bước vào lớp.

Tiểu Linh vốn là cái đứa loắt choắt chưa từng thấy và dễ kết bạn vô cùng nên khi vừa bước vào lớp,bất chấp ánh mắt xa lạ,hiếu kì của tụi học trò ngang tuổi nó,nó giơ hai ngón tay lên và nói:”Hi,everyone!”.Tụi học trò,dù không quen biết gì Tiểu Linh nhưng khi thấy Tiểu Linh chào thì theo phép lịch sự,tụi nó giơ tay chào lại.

Cũng như bao người,Tiểu Linh thích “tám” lắm.Trường mới,bạn mới mà cứ như đã quen lâu năm,nó rủ vào đứa mồi sát lại với nhau và bắt đầu buôn chuyện phiếm.Tuy thích “tám”thiệt đấy nhưng nó không phải là đứa ưa ba hoa cái miệng và giành nói hết.Cứ hết một câu chưyện là nó lái sang đề tài khác và đứa khác sẽ là người kể chuyện.

-Hông biết chủ nhiệm lớp mình là cô hay thầy ha!-Tiểu Linh vuốt cằm,ngước nhìn ra bên ngoài cửa-Có dễ tính hông ha?

-Nghe đồn là thấy giáo.Ông này mập mập,già già.-một trong số những đứa ngồi gần đó trả lời

-Thầy giáo à?-Tiểu Linh lại thắc mắc-Dễ tính hông,mậy?

-Ai mà biết!-vẫn giọng đứa đó-Lát ổng vô rồi sẽ biết!

Đang trò chuyện vui vẻ thì….

-Rengggg…….!-chuông vào học bắt đầu.

Tiểu Linh ngơ ngác nhìn quanh khi ai nấy đều trở về chỗ ngồi của họ.

-Uả?Vô học rồi hả?

Trong khi tụi bạn chờ đợi giáo viên vào trong im lặng thì nó ngồi hát nghêu ngao.Toàn bài hát con nít:”Cháu lên ba,cháu vô mẫu giáo……”

-Sao chưa thấy ai vào cả vậy?-Tiểu Linh bắt đầu nóng ruột muốn biết mắt giáo viên chủ nhiệm.

-Đợi chút đi!-nhỏ bạn ngồi bàn trên cười với Tiểu Linh-Chắc thầy cô còn đang bận họp.

Một lúc sau,có vài cái bóng xuất hiện bên ngoài hành lang.Và rồi,một cô giáo trẻ,tuổi đời chỉ chừngt 24,25 thôi,bước vào lớp 10D2.Nhìn cô thướt tha bước vào lớp.Vào thằng con trai không khỏi buông ra tiếng:

-WOW…!!!

__________________

-Khùng hả?

Có gì đâu mà phải wow với hổng wow!-Tiểu Linh phán tụi con trai

-Body cô đẹp ghê!-thằng bạn sau lưng nói với Tiểu Linh-Dáng mi nhon.Da trắng trẻo.Đôi mắt long lanh.Nụ cười duyên dáng.Mặt xinh cực xinh.Hông biết bả có người yêu chưa ta?

-Tao chỉ công nhận cặp mất với nụ cười.-Tiểu Linh hừ giọng,”Hông ngờ trên đời này lại có đứa mê gái đến thế!”.

Ngắm nghía cô giáo trẻ,thật lòng mà nói cô xinh thật nhưng nó không thích cái cách tụi học trò khen cô,nghe giả dối sao sao ấy.Với lại,nó cũng khá ấm ức khi trên đời lại có người xinh hơn nó(đúng là con gái!)

-Tao dám cá với mày luôn.Bả mà đang đi trên cầu.Chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ thổi bả lọt sông.

Thằng bạn ngồi bàn sau cười hì hì.

-Có nói quá hông đó.bà chị?

Cô giáo trẻ đứng trước lớp,im lặng,trao nụ cười hiền từ,ấm áp cho tụi học trò.Chỉ khi tiếng ồn lắng xuống,cô mới cất giọng:

-Chào cả lớp!-cô cười,nụ cười dịu dàng khiến trái tim các chàng trai phải xuyến lòng

-Cô tên là Quỳnh Anh.Từ nay cô sẽ chủ nhiệm các em.Chúng ta hãy coi nhau như người một nhà nhé!

“Người một nhà?Ok!”,Tiểu Linh nhại lại giọng cô giáo trong tâm trí.

Dẫu không thích cô Quỳnh Anh cho lắm nhưng nó phải công nhận cô đáng yêu.Chỉ vài phút trò chuyện cùng học trò mà cô đã chiếm được cảm tình của tụi nó,Tiểu Linh cũng đang bị cô chinh phục dần dần bởi nụ cười thiên sứ của cô.

-Chào,cô!

-Một người đàn ông trung niên mập mạp xuất hiện ở ngưỡng cửa,cất giọng ồm ồm

-Hình như cô giữ nhầm hồ sơ lớp tôi thì phải.

-Gì ạ?

-Mải mê”tám” với đám nhóc mà cô không phát hiện ra có người vào lớp và không nghe rõ người đó nói gì?

-Thầy bảo sao?

Người đàn ông đó nhìn cô Quỳnh Anh,thở dài:

-Tôi nói là hình như cô đang giữ hồ sơ lớp tôi.

-Hì!Làm sao có chuyện đó được!

-Cô Quỳnh Anh tươi cười,nhưng nụ cười ấy héo dần do vẻ nghiêm túc trên gương mặt người đàn ông mũm mĩm đó.

Cô đứng dậy,tiến lại bàn giáo viên(nãy giờ cô ngồi chung với đám học trò bên dưới lớp).Lật hồ sơ ra xem.Rồi cô đơ mặt ra.

-Sao hả?

-Ông thầy ấy cười đắc chí

-Tôi nói có sai không, cô Quỳnh Anh?

Cô Quỳnh Anh lắc đầu.Thu dọn đồ đặc trên bàn rồi giao cho ông thầy ấy xấp hồ sơ.

-Xin lỗi!Thầy có thể đưa tôi hồ sơ lớp tôi chứ?

Ông thấy ấy đưa xấp giấy tờ dày cuộm cho cô.Cô rảo chân nhanh rời khỏi lớp nhưng khi vừa đi được vài bước,tụi học trò đã la chí chóe lên.

-Vậy là sao?

-Cô đi đâu thế?

-Sorry các em!Cô vô….nhầm lớp!Ha!ha!

-Cô cười mà như mếu,rồi biến ngay khỏi lớp trước sự tiếc nuối của đám nhóc.Tiểu Linh có phần hơi vui vì từ nay khỏi phải nghe người ta khe cô nữa(?) nhưng nó vẫn cảm thấy buồn buồn.

Cô Quỳnh Anh đi chưa được bao lâu thì phía bàn giáo viên vang lên tiếng:”ĐÙNG!” thật lớn.

-Thấy tôi vào mà mấy người không đứng dậy chào là sao?-ông thầy múp míp ấy quát.

Không hẹn mà cã lũ nhóc học trò cùng đứng bật dậy.Đứa nào đứa náy mặt mày xanh lè trước vẻ mặt hung tợn của ông thầy.

-Tôi vào nãy giờ rồi giờ đứng dậy làm chi?-ông ta vẫn lẫn hét với cái giọng khi nãy.

Cả lớp,bốn mươi mấy cặp “chảo” thi nhau rơi phịch xuống ghế như mít rụng.

-Thật chẳng ra sao!-ông thầy cau có nói-May cho mấy người là hôm nay là ngày nhập học đầu tiên nên tôi khoan hồng tha cho đấy.Bắt đầu từ ngày mai,bất cứ kẻ nào dám không tuân thủ nội quy,kỉ luật nhà trường…

-Nói tới đây ông lườm Tiểu Linh,Tiểu Linh vội vàng tháo tai phone ra(hóa ra nó đang nghe nhạc nãy giờ)

-….Hoặc dám cãi lời tôi,tôi nhất định trừng trị thẳng tay.

Hít một hơi thật sâu,ông nói tiếng bằng giọng hăm họa cho hợp với bộ dạng hung dữ của mình lúc này:

-Còn bây giờ,mấy người nhanh chóng học thuộc hết nội quy trường lớp cho tôi mau.Mười lăm phút nữa tôi sẽ khảo bào.

-Trời!-Tiểu Linh ngồi bật ngửa ra sau.Nó không phải là đứa duy nhất ở đây có hành động như thế.

-15 phút?Sao học thuộc nổi trời!

Nhìn vẻ khổ sở trên khuôn mặt đám nhóc tì khi nhận được bản nội quy từ ông thầy,ông ta cười đắc chí.

-Lớp 10 rồi!Lớn cả rồi!Chẳng lẽ nội quy có mấy chữ mà học không thuộc?

Lúc nghe câu này,đám nhóc cười méo cả mặt.

Bên dưới lớp,Tiểu Linh lè lưỡi mỉa mai:”Ít ghê!Có ba tờ giấy A4 chứ nhiêu!Thật hông hiểu nổi trường này là trường gì mà nhiều nội quy đến thế!”.Như đọc được tâm tư của học trò,ông thầy lạnh nhạt nói:

-À!Tôi chẳng mấy thích thú với nội quy,kỷ luật nhà trường bởi nó….ít quá!Bởi vậy tôi mới cho them vào vài ý nữa.Đừng có thắc mắc mà cũng đừng có kiện tụng.Hiệu trưởng cho phép tôi làm thế với học trò của mình.

Nhìn xấp giấy A4 trên tay,Tiểu Linh uể oải lầm bầm học thuộc.

-Chán ngắt!

-Nó thì thào với nhỏ bạn ngồi cùng bàn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua,không khí trong gian phòng càng lúc ngột ngạt và đầy căng thẳng.Nhiều lần Tiểu Linh muốn hắc-xì lắm nhưng không dám,phải bịt mũi miệng lại ngăn không cho bản thân nó gây ra bất kì âm thanh gì để ông thầy khó tính kia khỏi gán cho nó cái tội gây mất trật tự trong giờ học.

Chán chường với vẻ cực nhọc của đám nhóc bên dưới,ông thầy trở lại bàn giáo viên,giở hồ sơ ra xem.

Chợt Tiểu Linh trợn mắt nhìn hồ sơ lớp trên tay ông thầy lúc này đang dựng đứng cả lên.

-Lớp này là lớp 10D2 hả?

-Nó hỏi nhỏ nhỏ bạn ngồi kế bên.

-10B2.

-Nhỏ bạn nhướn chân mày nhìn nó rồi trơ

-Bộ sợ ổng quá hóa lú lẫn luôn hả?

Tiểu Linh cười khoái trá.

-Ừ!

Nhanh tay thu dọn đồ đạc trên bàn,nó te te rời khỏi chỗ ngồi của mình.

-Chào thầy!Em vào nhầm lớp!

Ba chân bốn cẳng nó chày vù ra khỏi lớp trước gương mặt đanh đá của ông thầy và ánh mắt ngưỡng mộ của đám học sinh.

Ai náy,trừ ông thầy,ai cũng ước mình được như Tiểu Linh:vô nhầm lớp.

-Ha!Ha!

-Tiểu Linh không tài nào giấu được sự vui sướng của mình khi thoát khỏi ánh mắt lạnh lung của chủ nhiệm lớp 10B2.

Nó bóc ngay điện thoại từ trong túi ra,gọi cho chú Quân.Chú Quân vừa mở máy,chưa kịp alô thì đã nghe giọng cô tiểu thư nhà họ Giang oang oang trong điện thoại.

-Cám ơn!Cám ơn chú nhiều lắm!Nhờ chú mà cháu thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.Nhờ chú mà…..Chết tiệt!

Niềm vui chỉ vừa nhóm lên trong lòng Tiểu Linh,giờ phải nhường chỗ cho sự thất vọng.Thất vọng đến nỗi phải buông ra câu:”Chết thiệt!”

-Tiểu Linh!Cháu nói gì thế?

-Chú Quân càu nhàu trong điện thoại,chú tưởng rằng Tiểu Linh đang chửi mình.

Đứng trước một phòng học rộn rã tiếng cười.Nó nhìn lên bảng điểm danh trên tường có ghi:

Sỉ số: 45

Hiện diện: 44

Vắng:1

Tên:Tiểu Linh

Nhưng điều này không làm nó giận,nó nổi quạu như vậy là vì có một người đang ngồi trong lớp và nó chẳng mong gì gặp lại người ấy:cô Quỳnh Anh.

-Cháu ghét chú nhất trên đời!

-Nói rồi Tiểu Linh cúp máy cái rụp trước sự ngơ ngác của ông quản gia Quân.

-Giờ sao đây?Tự dưng lại học ngay bà này! Thôi kệ!Cứ vô đại đi! Mà sao mình ích kỷ thế nhỉ? Thấy người ta xinh hơn mình thì tức?Mình kỳ cục thiệt!

Nhìn vào lớp, nó thấy rằng hình như cô Quỳnh Anh đang chăm chú nhìn nó. Mà không, có vẻ như cô đang ngắm nó thì đúng hơn.

Bước vào lớp với vẻ tự tin.Nó vẫy tay chào tất cả,nói to:

-CHÀO MỌI NGƯỜI!GIANG TIỂU LINH CÓ MẶT

-“Ừ!Hồi sáng,lúc rời lớp,cô quê mún chít lun!”-cô giáo trẻ mang tên Quỳnh Anh nhắn tin sang cho Tiểu Linh dòng chữ đó.

-“Còn em thì mừng mún chít.”

-Tiểu Linh cười hí hửng“Số em thật may mắn.

Nhớ lại hôm ghi nguyện vọng.Suýt tí nữa em đánh dấu x vào ban B,cũng may là em nhắm mắt nhắm mũi sao ấy.Cuối cùng đánh nhầm ban B.Ha!Ha!Cái nhầm may mắn.

Thui,chào cô!Em có chút việc.Khi rảnh em sẽ nhắn tin cho cô.Bye!”

Lát sau,nó lại nhắn thêm một cái tin sang bên điện thoại của cô giáo:”Mà cô nè!Mai mốt bệnh,cô hông có uống lộn thuốc đó chớ?”

-“Trời!Cô uống nhầm hoài chứ gì!”-cô Quỳnh Anh gửi tin nhắn lại.

Thấy Tiểu Linh ngồi cười tủm tỉm một mình,chị Yến cốc một cái rõ đau lên trán Tiểu Linh,trêu:

-Khùng hả,mậy?Cười gì cười hoài vậy?

-Hông có gì cả.-Tiểu Linh cười khì,xoa xoa chỗ trán bị đau-Mình ra tập tiếp đi,chị!Em bật nhạc lên cho.

Chị Yến cốc thêm một cái nữa,ngay vị trí cũ trên trán Tiểu Linh khiến con nhóc này la lên oai oái vì đau.

-Tập cái gì mà tập!Tới giờ học võ rồi kìa,chị hai!

-Hả?-Tiểu Linh ngờ ngợi nhìn chị Yến rồi nhìn đồng hồ treo tường-Tới giờ rồi hả?

-Vậy mày nghĩa tao đang đùa chắc!-chị Yến định cú them một cái lên trán Tiểu Linh nữa nhưng cô nhóc này đã nhanh tay lấy tay che trán lại.-Đi mau đi!Kẻo lát nữa ổng cho mày quỳ lên bàn chông nữa thì khổ!

-Em biết rồi!Đâu cần chị nhắc.-Tiểu Linh thu dọn đồ đạc,gói gọn cả vào ba lô.

-Tao mà hông nhắc là mày đâu biết là tới giờ học võ.

Tiểu Linh ranh mãnh đáp lại:

-Chị hông nhắc thì anh Pi cũng nhắc.

Chị Yến nhíu mày.

-Cái con bé này!Khoái cãi nhỉ?

Tiểu Linh nhe hàm răng trắng nhởn ra cười như khỉ.

-Chào,chị!Emđi đây!-nó vẫy tay chào mọi người trong phòng

–Chào mọi người.Dù biết mọi người sẽ nhớ em nhiều lắm!Nhưng em hông thể ở lại lâu hơn.Em đi đâyyyyyy…..!!!!!!-giọng nó oang oang khắp cả hành lang và căn phòng.

Nó đi rồi,lúc này chị Yến mới phì cười.

-Con khùng!Khùng vô bờ bến!

—————————————————

-Thưa thầy!Con mới tới!-Tiểu Linh lễ phép cúi chào người đàn ông tóc hoa tiêu,gầy gầy nhưng dáng người vẫn rắn chắc.

Người đàn ông ấy gật đầu,cất giọng ồm ồm:

-Ừ!Mau đi thay đồ đi.Mấy đứa kia đợi con nãy giờ đó!

-Dạ.

——————————————

-Hơiiiiiii….!!!!!-Tiểu Linh ngáp sái cả quai hàm-Cuối cùng cũng xong cái đám giấy tờ này.

Nằm rũ người trên bàn,dù mệt mỏi thật đấy nhưng nó lại mỉm cười.Cười vì chuyện chi?Cười vì cô giáo.

Khi sáng,trong giờ sinh hoạt lớp,nó không ngừng ba hoa cái miệng,nhiều phen nó làm cả lớp cười ra nước mắt chỉ vì những câu nói đùa,trong đó có cả cô Quỳnh Anh.

Cô Quỳnh Anh đề nghị nó làm lớp phó văn-thể-mỹ,tụi học trò đồng ý với ý kiến của cô.Nhưng Tiểu Linh lại nhất quyết từ chối.Năn nỉ cách mấy cụng không chịu.Cuối cùng,cô đành xin số di động của nó để tiện liên lạc khi cần nó góp ý.Lúc đầu nó không cho nhưng dần dà về sau,nó bị cô thuyết phục.

Sau đây là cuộc trò chuyện của hai cô trò tại lớp sáng nay.

-Em hông làm lớp phó cũng được.Nhưng em cho cán sự lớp số điện thoại của em được chứ?

-Chi dạ?-Tiểu Linh nhướn hàng mày thanh tú hỏi.

-Ờ….thì để……-cô Quỳnh Anh ấp úng-…ờ thì……-cô quay sang hỏi đứa học trò đứng cạnh cô-Để chi dạ?

Đứa học trò trả lời:

-Thì….để tiện liên lạc.

Quay sang nhìn Tiểu Linh,cô nói:

-Để tiện liên lạc.

Im lặng một hồi,cô tiểu thư họ Giang la to:

-HÔNG CHO!

-Điếc tai tao rồi nè,con quỷ!

-nhỏ bạn ngồi kế bên la lên-Làm gì mà hét to vậy?

-rồi con bé nhấn đầu Tiểu Linh dọng ình ình lên bàn.

Tiểu Linh dùng hai tay bóp cổ nhỏ bạn,giật tới giật lui..

-Tao giết mày chết!

-Giỡn vừa thôi!

-Cô Quỳnh Anh kéo hai đứa ra

-Tiểu Linh!Buông bạn ra đi!

-Em chưa muốn buông.

-Tiểu Linh vẫn “bận”hành hạ nhỏ bạn.

-Cô nói đủ rồi nha!Hai đứa buông nhau ra đi!

Hai đứa nó buông nhau ra.Nhưng lại lườm nhau.(Chỉ giỡn thôi)

-Giờ thì đọc số di động của em đi chớ!

-Ủa?

-Tiểu Linh vờ ngây thơ hỏi

-Em có hứa cho cô số di động sao?

-Em chưa có hứa.

-Vậy bây giờ em hứa ha!

-Tiểu Linh cười ranh ma

-Uhm.Sao cũng được!Cho số đại đi!

-Cô Quỳnh Anh giục nó.

-Nhưng em có nhiều số lắm!

Cô giáo bậm môi suy nghĩ,nói:

-Em cứ cho đại một số đi.

Tiểu Linh nhìn cô,cười tinh nghịch.

-Số 0.

Đám bạn ngồi chung quanh nó phì cười.Cô Quỳnh Anh nhìn nó,quê quê.Cô nói:

-Em cho cô nốt những số còn lại luôn đi.

-Ok!-Tiểu Linh chậm rãi đọc từng con số

-0,1,2,3,4,5,6,7,,2,6,7.Còn sắp xếp ra sao thì tùy cô.

……………..

-Cốc!Cốc!

Tiếng gõ cửa cắt ngàng dòng suy nghĩ của Tiểu Linh.

-Vào đi!

Cánh cửa mở và chú Quân bước vào.Trên tay chú là khay thức ăn và tách trà bốc khói nghi ngút.

-Từ lúc về đến giờ,cháu chưa ăn uống gì cả.Ăn chút gì đi rồi làm việc tiếp.

Nó vẫn nằm rũ người trên bàn.Uể oải,nó nói:

-Xong cả rồi!Bây giờ cháu chỉ muốn ngủ thôi!

-Không đi tắm sao?

Tiểu Linh lắc đầu rồi lết thếch tiến về phía giường,lăn đùng ra ngủ mà không nói thêm tiếng nào nữa

—————————————–

-Công nhận cô Quỳnh Anh giảng hay thật!

-nhỏ My tấm tắc khen cô giáo

-Chỉ giảng qua một lần là hiểu hết.

-Phải đó!

-đáng học trò đồng thanh

-Hay thiệt!

Tiểu Linh thì chẳng ham hố gì chuyện khen ngợi người khác theo kiểu tập thể như thế.Nó ngồi chống càm,chán chường nhìn mấy con số trên bảng,trong khi đó cô Quỳnh Anh thẹn đỏ cả mặt.Cô nói:

-Mấy đứa nói quá.Cô đâu có giỏi lắm đâu.Tại tụi em thông minh nên mới nghe lần đầu là đã hiểu.

Người ta thì cười nói ồn ào,vui vẻ.Tiểu Linh thì ngao ngán chép bài.Nó chẳng thích thú gì mấy con số và hình học không gian.Tối nào cũng vậy,nó đều phải đối mặt với các phép tính công trừ nhân chia.

Chả là ba nó,ông Giang Dân và anh nuôi Charles đều đang làm việc tận bên Hàn Quốc nên có một số việc ở quê nhà họ làm không xuể,do đó Tiểu Linh đành nhận nhiệm vụ phê duyệt một số giấy tờ giúp ba nó.

Thành ra đêm nào nó cũng phải thức đến tận 2,3 giờ sáng mới được ngủ.Chính vì vậy mà ở lớp,nó ngán ngẩm mấy con số vô cùng.

-Rõ chán!

-Tiểu Linh ngáp dài.

Cô Quỳnh Anh lén nhìn nó.

-Cô ơi!

-thằng lớp phó kỉ luật Bính hỏi

-Khi nào cô mới mở lớp dạy thêm?

-Khi nào dạ,cô?

-nhỏ lớp trưởng My cũng thắc mắc như thằng Bính

Cô Quỳnh Anh nhìn tụi học trò,trao cho chúng nụ cười thiên sứ.Không hiểu sao,Tiểu Linh mê nụ cười của cô giáo vô cùng.Hễ cô cười là nó nhìn,không nhìn thì…..ngắm.Nụ cười ấy khiến lòng nó thật ấm áp.

-Đầu tháng 10.

-cô đáp

…….

Ai nói kệ người đó.Tiểu Linh hôm nay hơi mệt nên chỉ ngồi nghe và ngao ngán chép bài.

Thái độ của Tiểu Linh vào mỗi giờ toán là tính từ “mệt mỏi”.Tối tối thì đối mặt với sổ sách.Sáng lại đối mặt với số học và hình học.Nó chán lắm.Chính thái độ đó khiến thằng Bính thắc mắc.

-Ê!Bộ mày ghét cô chủ nhiệm lắm hả?

-thằng đó hỏi Tiểu Linh khi hai đứa trên đường rời khỏi sân trường

-Trước giờ tao để ý là cứ đến giờ toán là mày lại nằm ì ra.Sao vậy?

-Sao với trăng cái gì!

-Tiểu Linh vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc từ máy mp3

-Rảnh rỗi lắm tao mới đi ghét bả. Tao chỉ ghét toán thôi! Nó làm tao nhức đầu.

Im lặng được một lúc,thằng Bính lại hỏi:

-Thế mày có biết toán là môn chủ đạo hông?Nó sẽ kéo điểm các môn khác rất nhiều đấy!

-Tao biết.

-Vậy …..mày có biết điểm toán của mày toàn là dưới 5 phẩy hông?

-Biết luôn.

Thằng Bính chống hai tay ngang hông,giọng trách móc:

-Biết mà sao hông đi học thêm đi?Cứ cái đà này cuối năm ở lại là cái chắc.

Tỉnh bơ,Tiểu Linh đáp:

-Kệ bà nó.

Dường như bác sỹ cũng phải bó tay với Tiểu Linh”Bác sỹ”thở dài rồi tiếp tục thẩm vấn bệnh nhân.

-20/11 này mày có định tặng quà cho cô hông?

Tiểu Linh không trả lời,nó chỉ cười.Nụ cười mà theo nhận xét của thằng lớp phó kỷ luật 10D2 là”nụ cười đê tiện”.Tiểu Linh cười ngất lên nhưng rồi trong tíc tắc,nó nhìn thằng bạn với ánh nhìn dò hỏi.

-Ê!Bộ mày đang làm gián điệp cho bả hả?

-Hả?Bả nào?

-thằng Bính ngơ ngác hỏi ngược lại nó.

-Thì bà Quỳnh Anh chứ mày tưởng tao nói ai?

Thằng Bính xua tay,chối phắt:

-Rảnh lắm tao mới làm vậy.

-Ai mà biết được.-Tiểu Linh hầm hè nhìn bạn.

———————————————–

Đúng là thằng Bính rảnh thiệt.Buổi chiều ngày hôm đó,vào giờ về(học thêm tại nhà cô giáo Quỳnh Anh),thằng Bính ở lại sau cùng,kể lại đầu đuôi sự việc.

-Con bé nói như thế thật à?

-Cô Quỳnh Anh không giấu được nụ cười duyên dáng

-Con bé không ghét cô thật chứ?

-Bạn đó nói vậy mà.

-Thằng Bính đáp,rồi nó thấy cô giáo mình mơ mơ màng màng điều gì đó,nó gọi

-Cô ơi!

Giật mình tỉnh mộng,cô ngơ ngác hỏi:

-Hả?

-Có vẻ cô khá là quan tâm Tiểu Linh,cô nhỉ?

-Thằng Bính hỏi,chẳng chút ngại ngùng

Chột dạ,cô chỉ cười xoà

-Cô là cô giáo mà.Quan tâm học trò là chuyện bình thường.Cả lớp 10D2,ai cô cũng…….

-Stop!

-Thằng Bính để tay lên miệng,nó nói khi cô giáo ngưng giải thích-Cô sao dạ?Đâu cần cô phải giải thích nhiều đến thế đâu.Còn dài hơn cả giải bài toán luỹ thừa.Mà cô ơi,cô cho em về được chưa?Tụi nó go home (về nhà) từ lâu lắm rồi!

-Ừ!Em về được rồi đó!

Cô Quỳnh Anh tiễn thằng Bính ra tận cổng.Để chắc ăn,cô nhắc:

-Bính!Em hứa hông được tiết lộ chuyện cô nhờ em hỏi han Tiểu Linh nha!

-Em hứa.

-Thank you!

-Hem có chi.

-Thằng Bính nói rồi vội vàng đạp xe đi,trước khi cơn mưa kịp đổ xuống

Đón cổng lại,vào nhà trong,cô Quỳnh Anh nhảy cẫn lên vì vui sướng.

-Ha!Vậy là Tiểu Linh hông có ghét mình.

Nhảy múa ca hát một hồi,cô vào bếp chuẩn bị bữa tối.Trong lúc làm bếp,miệng cô giáo không ngừng hò hát.

-Sáng thức giấc nghe xuyến xao trong lòng…………….

——————————————-

-Tránh ra!

-Tiểu Linh xô thằng Bính sang một bên rồi nhảy bật lên,ném bóng vào rổ

-Yeah!Vào rồi!

Mặt thằng Bính nhăn nhăn lại hệt con khỉ già.(theo nhận xét của Tiểu Linh)

-Ê!Muốn ném banh thì phải xếp hàng chớ.Ở đâu ra cái chuyện đẩy người ta đi chỗ khác giành chỗ ném vậy hả?

Tiểu Linh tưng bóng rồi ném mạnh về phía thằng đó,giảng đạo ngược trở lại:

-Nói cho mày nghe.Ở lớp kỉ luật thế nào thì tuỳ mày.Nhưng trên sân bóng hay ngoài xã hội,muốn đạt được điều gì,mày buộc phải giành giật.Chứ đứng đợi một chỗ thì bao giờ mới tới lượt mình.

Ném trả lại quả bóng,thằng Bính nói:

-Thì đành là vậy.Nhưng mày đang ở trường học,mày phải nhường chỗ cho người khác tập bóng chớ.Mày giành hết chỗ thì tụi nó làm gì bây giờ?

Tiểu Linh trả lời tỉnh rụi.

-Đứng coi tao ném bóng.

-Cái con này…Thiệt tình!

-Thằng Bính lắc đầu chào thua.

Thẳng này chưa kịp kiếm đượ câu nào để phản bác lại thì nhỏ My từ đâu lù lù xuất hiện.

-Linh ơi!Chỉ My ném bóng đi!

Tiểu Linh hất hàm,chảnh choẹ với thằng bạn:

-Nghe gì chưa?Tránh chỗ cho tao chỉ lớp trưởng ném bóng coi.

——————————————

-Bật nhạc lên,Tiểu Linh!

-Chị Yến nói.

Bài Step up được cả nhóm chọn để dự thi trong chương trình…Tỏng số người trong nhóm được chọn đi thi là năm,trong đó không có Tiểu Linh.Tiểu Linh không phải không được chọn mà là từ chối đi thi.Nó sợ ba nó vô tình biết chuyện nó không lo học hành tử tế,chỉ lo nhảy với nhót thì thế nào cũng chửi nó banh-ta-long.

-Step up là bài hát có giai điệu sôi động.Đòi hỏi vũ công phải nhanh nhẹn,dẻo dai mới đủ sức nhảy trọn cả bài.

Mặc dù không thi nhưng mỗi khi bật nhạc,nó đều bắt chước nhảy theo cách anh chị trong nhóm.

Đang nhịp nhàng hoà mình vào điệu nhày thì có sự cố xảy ra.Anh Pi,nhóm trưởng bị trẹo chân.Cả đám ùa về phía anh.

-Anh Pi!Anh bị sao vậy?

-Chị Yến xanh mặt nhìn anh Pi nhăn nhó ôm chân.

Những thành viên khác lần lượt hỏi han anh Pi.Anh Pi lắc đầu,khổ sở nói:

-Hông sao đâu.Tập tiếp đi!

Nhưng khi vừa đứng lên anh Pi lại rơi phịch xuống đất,cả nhóm lại một phen hoảng loạn.

-Mày có chắc là mày nhảy được chứ?

-Anh Phong,một thành viên của nhóm lo lắng hỏi.

Anh Pi chắc lưỡi,nói:

-Có vẻ như phải tạm thay người rồi.Chân tao ít nhất một tháng nữa mới mong lành lặn trở lại.

-Mà trong khi đó chỉ còn một tuần nữa là thi vòng sơ kết rồi!

-Chị Yến vò đầu bức tóc

-Trời! Kiếm đâu ra người thế anh bây giờ?

Anh Phong gãi gãi sau gáy,anh mong là làm như thế anh sẽ tìm ra được giải pháp.Anh than:

-Trời!Làm sao đây?

Trong khi cả đám nhăn nhó vặn óc suy nghĩ thì anh Pi lại là người bình tĩnh nhất,dù anh vừa gặp tai nạn.Anh vỗ vai Tiểu Linh.

-Em vào thế chỗ anh đi,Tiểu Linh!

-Hả?

-Cả nhóm tròn mắt hết nhìn anh Pi lại ngó sang Tiểu Linh.

Tiểu Linh há hốc nhìn anh Pi một hồi lâu rồi từ chối nhẹ nhàng.

-Anh à!Em là nữ,trong khi đó đội hình đang thiếu người nam cơ mà.

-Chuyện đó có sao đâu.Em đủ sức làm được mà,Tiểu Linh-chị Yến vuốt tóc nó

Anh Pi cười xoà,không giống người đang đau tý nào.

-Chuyện nhỏ như con thỏ.Chỉ cần……..

-Hông được mà.

-Tiểu Linh lúc lắc mái tóc đẹp dài tận thắt lưng

-Anh thừa biết là lỡ mà ba thấy em nhảy nhót trên tivi là tiêu đời em luôn.

-Em yên tâm.

-Anh Pi trấn an nó-Vòng sơ khảo không có phát trên tivi đâu.

Ngồi xếp bằng trên sàn,nó nhíu hàng chân mày thanh tú ngẫm nghĩ.Lát sau,nó gật đầu.

-Ok!

Anh Pi nở nụ cười hiền hậu,xoa đầu Tiểu Linh nhưng lại nói với chị Yến:

-Yến em!Lấy cho anh cái kéo.

-Ê,tụi bây!

-Đám học trò trường Tiểu Linh xì xào với nhau

-Hình như có học sinh mới chuyển trường về thì phải.

-Đâu?Đâu?

Mấy trăm cái đầu lố nhố nhìn ra phía cổng.

-Có ai mới đâu.

-Kia kìa!

-Ở đâu?

-Đang đi trên hành lang bên dãy phòng bên kia đó!

-Ê!Tao thấy rồi!Dễ thương ghê!

Ở dãy phòng học bên kia sân trường,có một cậu nhóc đang lơn tơn vừa nhún nhảy đi vừa nghe nhạc từ máy mp3.Cậu ta mang trên người làn da trắng tươi.Gương mặt dài dài và sương sương.Cằm nhòn nhọn.Không như bao nam sinh trường này,cậu ta nuôi tóc khá dài và cắt theo kiểu Hàn Quốc,dùng keo vuốt từ phía sau ngược lên phía trước và dựng dựng lên như ngọn lửa đang cháy.Trông cậu thật tinh nghịch mà cũng thật baby đáng yêu.Có vài người đã không kiềm chế được mà buông ra hai chữ:”Hot boy”.

Đang lon ton vui vẻ trên đường đến lớp thì không biết từ đâu xuất hiện người đàn ông mặc áo xanh da trời chặn đường cậu lại.

-Ai cho phép mấy người ăn mặc luộm thuộm,tóc tai dài sọc ra thế?Vào phòng giám thị ngay.

-Người đàn ông đó làm mặt hình sự với cậu trai.

Không cần phải thông thái lắm các bạn cũng có thể đoán ra người đàn ông đó giữ chức vụ gì: giám thị.

-Hả?

-Cậu trai ấy tháo tai phone ra.Nãy giờ cậu mở nhạc to quá nên không nghe được giám thị nói gì hết trơn

Ông giám thị nghiêm mặt nhìn cậu trai.

-Vào phòng giám thị viết bản tự kiểm ngay.

Cậu trai nhướn mặp long mày lên cao hết cỡ.hỏi:

-Tại sao?

-Thắc mắc cái gì?Trường này quy định nam sinh không được để tóc dài thong lòng như thế kia.Viết tự kiểm rồi giờ về đi hớt lại tóc.Sáng mai tới đây để tôi kiểm tra lại.

Cậu ta đưa hai tay lên đầu,sờ mái tóc.Hỏi ngược lại,giọng ngây ngô:

-Nam sinh thì không được để tóc dài à?

-Cái đó tôi nói rồi!

-Nhưng…….

Ông thầy giám thị ngắt lời cậu trai.

-Nhưng nhị gì chớ?

-Ông nhìn ra sau cậu trai rồi thở dài, ngao ngán nói

-Cô Quỳnh Anh!Học trò lớp cô nè!Phù hiệu 10D2.

Cậu trai ngoảnh phắt lại,quả thực cô Quỳnh Anh đang đứng sau lưng cậu,miệng há hốc vì kinh ngạc khi trông thấy cậu.Cậu ta toe toét nhìn cô giáo,dùng ngón trỏ nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên trước khi có con ruồi nào bay vào miệng cô.

-Tiểu Linh?

-cô Quỳnh Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Vâng,”cậu trai”mà từ khi bước vào trường mọi người khen là cute và “được”giám thị chiếu cố nãy giờ không ai xa lạ,đó chính là Giang Tiểu Linh sai khi qua đôi bàn tay khéo léo của anh Pi.

Tiểu Linh nhe rằng ra cười,cười còn tươi hơn cả lúc trông thấy cô giáo há hốc nhìn nó.

-Mừng ghê!Cuối cùng cũng có người nhận ra tui.Ha!Ha!

-Mới sáng hôm qua…..mà sáng nay….em…..khi nào vậy?

-cô Quỳnh Anh cà lăm trước sự thay đổi ngoại hình đột ngột của học trò mình.

-Mới cắt tóc tối qua.

-Tiểu Linh hất chiếc cằm thon nhọn tự tin hỏi

-Sao? Đẹp trai hông? Em thấy hơi dài nên định tỉa tót lại chút xíu.

Ông giám thị nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ.Ông xoa xoa nơi cằm,giọng mơ hồ:

-Con gái hả?

Tiểu Linh gật đầu tỉnh rụi,những nhúm tóc dựng ngược tưng bừng nhảy múa theo.

Trong khi ông giám thị bận bịu với ý nghĩ của ông khi nãy thì kế bên,cô Quỳnh Anh khoanh cả hai tay,tựa lưng vào tường,ngắm nghía nó từ đầu đến tận chân.

-Có thật em là Giang Tiểu Linh mà cô quen biết?

Tiểu Linh hất chiếc cằm thon nhọn,hãnh diện hỏi cô giáo:

-Sao?Đẹp trai lắm phải hông?

Cô Quỳnh Anh chặc lưỡi,lắc đầu,bĩu môi chê bai:

-Xấu quắc!()

————————————————

-Trời ơi! Đáng yêu quá đi!

-nhỏ My béo má Tiểu Linh khi nó chỉ vừa đặt mông xuống ghế.

-Oái!Đau!

-Tiểu Linh la lên oai oái.

-Chết rồi!

-thằng Bính vờ nghiêm túc nói rằng

-Mày ăn diện kiểu này thì làm sao tao “cua”gái được hả mậy?

Tiểu Linh phì cười.

-“Cua”hông được là lỗi tại mày chứ liên quan gì tới tao đâu!Ai da!Đau mà,My!

-Lỗi của mày là tại mày baby quá.

-lần mày tới lượt thằng Bính béo má cô nhóc họ Giang

-Gái nó mê mày hết rồi thì còn chỗ đâu cho tao “cua”.

Ngó sang chỗ nhỏ My,thằng lớp phó kỉ luật này cười cười.

-Nói chi xa.Kế bên mày luôn nè!

-Nói bậy bạ gì đó!

-nhỏ My đỏ mặt,uýnh thằng bạn vài phát.

-Ganh tỵ với sắc đẹp của người ta dữ quá nên giờ ngồi nói nhảm hả?

-Tụi bây nói chiều quá!Tới giờ học rồi kìa!

-Tiểu Linh lật sách vở ra để lên bàn.

Vài giây sau,cô Quỳnh Anh bước vào lớp,mang theo hương hoa nhài thoang thoảng trong gió.Như mọi hôm,cô ban tặng nụ cười thiên sứ với tất cả bọn học trò.Duy nhất với Tiểu Linh,cô tặng thêm một câu:

-Chào,nhím con!

Thật ra thì kiểu tóc của Tiểu Linh không giống gai con nhím gì cho lắm.Nhưng kiểu tóc ấy có dựng ngược lên trời phần nào nên cô gọi đùa là “nhím con”.

-Cô ơi!Cô giảng bài này cho em được hông?Em nhìn nó(bài toán),nó nhìn em.Hai đứa nhìn nhau mà hông hiểu gì hết!

-nhỏ My than thở.

-Ừ!

-cô Quỳnh Anh gật đầu.Bắt đầu giảng giải cho cô học trò.

Lát sau,cô lại nghe hai tiếng”cô ơi”,nhưng lần này là do thằng Bính gọi.

-Gì hở,Bính?

-Cô khuyên Tiểu Linh đi học thêm môn cô đi!Điểm của bạn đó kém lắm!

-Cô biết.

-cô Quỳnh Anh thở dài,cô cũng muốn kêu Tiểu Linh đi học thêm lắm chớ bộ,chỉ là cô thấy ngại nên không dám hỏi,cô sợ Tiểu Linh nghĩ vì tiền nên kêu nó đi học

-Mấy đứa khuyên đi!Cô sợ cô hỏi con bé sẽ hông chịu đâu.

Hôm trước gặp Tiểu Linh ở phòng giám thị,khi trông thấy diện mạo mới mẻ của” nhóc nhím”,tim cô dường như không còn tha thiết đập nữa.Tiểu Linh khiến cô ngắm nhìn mãi mà không thấy chán.

Hai ngày rồi không gặp cái con nhóc lóc choc đó,cô nhớ nhớ nó sao ấy.Không gặp không phải là vì nó nghỉ học mà là vì lịch dạy học của cô không có ở 10D2,với lại cô cũng không có lí do chính đáng để đến lớp do cô chủ nhiệm.Chợt nhớ,cô vào phòng lấy thời khoá biểu ra xem rồi mừng rỡ reo lên trong bụng:”May quá!Ngày mai có hai tiết ở 10D2”.

Trong lúc đám nhóc tì ngồi giải bài tập ở nhà cô,cô lót tót trốn ra ngoài hành lang,nhắn tin cho Tiểu Linh.

-“Ê,nhóc!Dạo này ít khi em nhắn tin cho cô nhỉ!”

Lát sau có tin hồi đáp.

-“Hì!Hổm rày điện thoại hết”xiềng nên hông có làm ăn gì được hết trơn.Mà cô đang dạy học tại nhà hả?”

-“Ừ!”

-suy đi tính lại,cô rút hết can đảm ra hỏi

-“Tiểu Linh nè!Sao em hông học thêm toán?”

Tiểu Linh gởi lại vỏn vẹn một chữ.

-“Chán”.

-“Ê!Chán là sao?Chán cô hả?

-khi viết câu hỏi cuối,mặt cô nổi rõ bảy sắc cầu vòng.Thằng Bính và nhỏ My là trong số những đứa để ý cô nãy giờ nên thấy rõ hiện tượng lạ này nhưng lại không rõ tại sao.

-“Chán cô,ai chơi với em?”

“Hông chán cô sao?Hì!”,cô Quỳnh Anh cười bẽn lẽn nghĩ trong bụng.

-Cô ơi!

-thằng Bính lại gọi

-Em giải xong bài tập rồi nè!

Cất điện thoại vào túi,cô bước vào phòng học,cầm tập của cậu học trò lên kiểm tra.Lát sau,cô trả lại và trịnh trọng tuyên bố:

-Em được tự do.Về đi!

-1,2,4,4

-anh Phong hô to

-5,6,7,8.Hăng hái lên an hem.Chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi!Tiểu Linh!Động tác của em phải mạnh mẽ hơn một chút!Đúng rồi!…..

Giai điệu bài Step up vang vọng cả căn phòng.Ai nấy ra sức nhảy nhót,mồ hôi nhễ nhại khắp người.

Cuối cùng giờ giải lao cũng đến.Cả đám tranh nhau đứng trước quạt máy cho mát.Tiểu Linh biết mình nhỏ con nhất đám nên không thèm tranh chấp chi cho mệt.Nó lết thếch tới chỗ để nước,cầm một chai nước 500ml dốc ngược.Dòng nước trút xuống,đổ từ trên đầu xuống cằm.

-Mát!

-Tiểu Linh cười khoái trá khi chai nước đã sạch nhẵn.

-Ờ!Mát ghê!

-chị Yến nhại lại từ”mát” rồi chỉ vũng nước trên sàn,nhíu mày nói

-Lát nữa dọn sạch cái đóng đó cho tui à!

-Okay!-Tiểu Linh cho chai vào sọt rác rồi lắc đầu nguầy nguậy cho nước văng tung toé chơi.

Bị bắn nước vào mặt,chị Yến càu nhàu:

-Dơ quá!

Tiểu Linh nhe hàm răng trắng nhởn ra cười hệt như khỉ.Tranh thủ 15 phút giải lao,nó lật đật lục lọi cái balô của nó.Lấy điện thoại ra xem coi có tin nhắn nào không.

Cả chục cái tin chưa được mở.Đa số là do chú Quân gởi cho,nào là nhắc mặc áo mưa nếu trời đổ mưa,nào là về sớm….pla…pla…pla….đủ chuyện.Số ít còn lại là do bạn bè gởi.Rồi hai mắt nó sáng trưng lên,mừng rỡ như vừa với được mỏ vàng.

-“Ê,nhóc!Dạo này ít khi em nhắn tin cho cô nhỉ!

Đọc xong tin nhắn,nó hồi âm ngay,không dám để cô chờ lâu.

Mười lăm phút giải lao trôi qua nhanh chóng.Anh Phong ra hiệu cả đám ra tập,hỏi:

-Hôm nay chúng ta sẽ tập đến 10h(tối).Có ai phản đối hông?

-HÔNG!

-Tiểu Linh hăng hái hưởng ứng sau khi cất điện thoại.

Hậu quả cho nhiệt huyết của nó là nằm lăn ra ngủ khò vào giờ học sáng hôm sau trước sự khó chịu của hầu hết giáo viên.Bạn cùng lớp thì…quen quá rồi nên chẳng còn thấy khó chịu nữa.

Tối qua,10h nhóm nhảy của nó mới ngưng tập.Thành ra nó về nhà hơi trễ.Giải quyết xong đám giấy tờ,chưa kịp ăn uống gì hết nó đã ngáy ro ro,lúc đó đã gần 4h sáng.

Định là lên giường rồi mới ngủ nhưng mệt mỏi quá nên vừa nhấc mông khỏi ghế,cất được vài bước đã nằm ịch ra đất,ngủ tới sáng.Nhưng chỉ ngủ chưa đến ba giờ,nó đã phải lết xác rời khỏi nhà đi học.

Ở nhà ngủ không đủ nên vô lớp ngủ….bù vậy.

Hết ba tiết học,hết hai giờ giải lao mà đầu óc nó vẫn còn mụ mị.Thành ra hai tiết cuối do chủ nhiệm đứng lớp,nó ngủ ngon lành.

-Tiểu Linh!Dậy đi!Cô nhìn kìa!

-nhỏ My lay người nó từ sau lưng.

Tiểu Linh bận ngủ nên không thèm trả lời trả vốn gì cả.Thằng Bính cũng nhiều lần nhắc nhở mà Tiểu Linh mặc kệ,bỏ ngoài tai luôn.

Lát sau,nhỏ My lại gọi và lay người cô nhóc họ Giang tinh nghịch.

-Linh ơi!Dậy đi!Tới giờ về rồi!Dậy đi!

-Thì My về trước đi!

-Tiểu Linh nhễ nhại trả lời,rõ ràng nó còn rất ư là mê ngủ.

-Tiểu Linh!Mọi người về hết rồi kìa!

-nhỏ My lại réo gọi

Nhưng lần này Tiểu Linh không thèm nói gì nữa cả.Ngủ là ngủ.Đợi mãi mà không thấy bạn trả lời,cũng không nhúc nhích tí ti,nhỏ lớp trưởng đành ra về.

-Vậy…My về trước nghen!Bye!

Tưởng đâu mọi người về hết,nó tiếp tục dỗ giấc mộng ngon lành.Nhưng rồi nó giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó.Nó chưa kịp ngóc đầu lên xem đó là ai thì một thứ âm thanh nhẹ dịu làm nó xuyến lòng rót vào tai nó.

-Gần 12h trưa rồi.Dậy đi,nhím con!

Không muốn để bàn tay ấm áp đó rời khỏi vai nó,nó nhanh tay chụp lại và giữ kĩ trong tay mình.Giọng ngái ngủ,nó nói:

-Để 12h rồi dậy luôn.

-Em hông đói sao?

-mặt cô Quỳnh Anh ửng đỏ khi “nhím con của cô”nắm lấy tay mình

-Cô thì đói lắm rồi!

Tiểu Linh trả lời tỉnh rụi:

-Hông đói.

-Em…….

Điện thoại cô Quỳnh Anh reo lên,cắt ngang câu nói của cô.

-Nghe đi!

-Tiểu Linh nói khi tiếng chuông điện thoại reo lâu rồi mà cô vẫn chưa bắt máy.

Sau một lúc đắn đó,cô bắt máy.

-Alô!Quỳnh Anh đây!

Từ trong điện thoại,giọng ồm ồm của một người đàn ông cất lên.

-Chào,cô!Tôi,thầy Thành nè!

-Thầy gọi tôi có việc chi hông?

-cô vừa hỏi vừa nhìn Tiểu Linh đang còn nằm rũ trên bàn.

-À!Hì!Chả là tôi định đi dùng bữa trưa.Tôi đoán cô cũng thế nên mạo mụi gọi mời cô đi cùng.Cô thấy sao?

Bỗng nhiên lòng Tiểu Linh vô cớ sôi sục lên .Nó khẽ cau mày.

-Thầy đoán đúng đó.Tôi chưa ăn gì cả.Tôi…….

Cô giáo im bật khi Tiểu Linh đột ngột hất tay cô ra khỏi tay nó.Thấy vậy,cô liền nói nhanh qua điện thoại.

-Nhưng tôi đang có việc bận.Hay là thầy rủ cô Nga đi.Có lẽ giờ này cô ấy cũng chưa ăn uống gì đâu.

-…….thầy Thành im lặng hồi lâu rồi nói

-Uhm.Cũng được.Vậy khi khác chúng ta cùng nhau đi ăn vậy…..

Cô Quỳnh Anh tắt máy trước khi ông bạn đồng nghiệp sổ ra vài chuyện nữa có thể khiến Tiểu Linh bực mình.

-Hừ!

-Tiểu Linh hậm hực nói khẽ

-Còn có lần sau nữa hả?

Nó nói nhỏ nhưng cô Quỳnh Anh lại là người có đôi tai thính nên nghe rõ mồn một.Cô cười bảo:

-Sẽ hông có lần sao đâu.

-Ai mà biết được.-Tiểu Linh cau có đứng dậy,cóc thèm ngủ nữa,vác cặp lên vai rời khỏi lớp.

-Em đi đâu?

-Đi ăn.Em đói rồi!

-Tiểu Linh nắm chặt quai cặp cho cơn giận trong người hạ nhiệt xuống,nó còn tức hai chữ”chúng ta”của ông thầy khi nãy nãy lắm.Nó giục

–Đi thôi chớ!Bộ muốn làm ma đói hả?

Cô Quỳnh Anh cười toe toét lon ton chạy đến bên “nhóc nhím”,đi cạnh nó.Nhìn gương mặt trẻ con nhăn nhó vì ghen,cô không khỏi phì cười.

-Đưa cặp đây!

-Tiểu Linh giựt chiếc cặp to tướng từ tay cô giáo.

Giọng cô Quỳnh Anh the thé cất lên giữa hành lang:

-Nặng lắm đó!

-Biết nặng thì để em giữ.

-hai tay hai cặp,Tiểu Linh hơi mất thăng bằng vì trọng lượng của hai chiếc cặp chênh lệch nhau quá nhiều.

Sáng nay,một vì ngủ quên,hai vì vội vàng,nó đi học chỉ vỏn vẹn hai cuốn sách trong cặp.Thấy cặp cô giáo nặng quá,nó càu nhàu:

-Đem chi lắm hông biết!

-Thì mấy cái giất tờ lớp.Bài kiểm tra…..

-cô liệt kê ra tất cả những gì cô mang theo trong cặp.

Tiểu Linh lắc đầu,giọng quàu quạu:

-Hèn chi tướng cô chưa tới met mốt.

-Em nói quá ấy chớ!Cô cao met sáu lận.

-Vẫn lùn hơn em.Em met sáu tám.

Cô Quỳnh Anh cười.Cái nụ cười khiến cô nhóc họ Giang chết lặng cả chục lần mỗi khi trông thấy.

-Vậy ráng ăn nhiều vào cho cao lên.Mốt làm người mẫu.

-Xììì!!!

-Thôi!

-cô Quỳnh Anh giành lại chiếc cặp của cô,lấy luôn cặp của Tiểu Linh

-Để cô cất cặp ở phòng giáo viên.Lát ăn xong rồi quay lại lấy.

Miệng nói chân….chạy.Cô đem hai chiếc cặp đi cất.

Hai người tiếp tục đi.Và vết nhăn trên trán Tiểu Linh dãn ra dần,có lẽ là vì hai tay nó được nhẹ nhõm,có thể là vì nó cầm một thứ đáng giá hơn hai chiếc cặp gấp trăn ngàn lần…tay cô Quỳnh Anh.

-Hai cô trò thân nhau nhỉ?

-chị Yến hỏi trong lúc tựa lưng lên tường nghỉ mệt sau một giờ luyện tập những bước nhảy mới

-Ngày nào cũng nhắn tin hả?

-Chỉ lúc rảnh thôi.

-miệng thì nói với bà chị hay nhăn nhó,mắt thì dán vào màn hình điện thoại,ngón tay cái không ngừng lướt trên bàn phím,Tiểu Linh nở nụ cười tinh ma với tin nhắn vừa gởi đi

-Vòng sơ khảo qua rồi mà chị vẫn siêng năng nhảy nhót quá ha!

-Kệ tao,mày.

-chị Yến xoa bóp tay chân cho đỡ mỏi,giọng chanh chua.

-Có kết quả rồi nè!

-giọng anh Pi bất thình lình vang lên,sau đó vài giây anh xuất hiện ở ngưỡng cửa ra vào với bàn chân được băng bó kĩ càng và một tờ giấy trên tay.Mặt mày hớn hở,anh tuyên bố

-Vào vòng 2 rồi,anh em ơi!Vào vòng 2 rồi!

Căn phòng vốn ồn ào vì tiếng nhạc và tiếng cười đùa giờ càng ồn ào hơn nữa

-Hay quá!

-Tuyệt vời!

Tiểu Linh cũng mừng rỡ không kém gì so với những người trong nhóm nhảy nhưng do đang bận trả lời tin nhắn cho cô giáo nên trông nó tiếu lâm lắm:vừa dán mắt vào điện thoại vừa cười nhún nhảy tưng tưng.

-Lần này may là có Tiểu Linh

-chị Yến bá vai nó

-Hay là chúng ta khao con bé một chầu đi!

-Ok!

-anh Pi vui vẻ đồng ý ngay

-Ý kiến hay đó!

-Tiểu Linh xứng đáng được vậy mà.

-anh Phong chen vào,vuốt ve mái tóc lãng tử của Tiểu Linh

-Tội nghiệp mái tóc đen óng ả,xoã dài tung bay trong gió.

-Thôi đi,cha!

-chị Yến bĩu môi,cáu kỉnh xô anh Phong sang một bên làm anh chao đảo vài bước

-“Sến”quá!

Anh Pi vỗ vỗ hai tay vào nhau để kêu gọi sự chú ý.

-Hôm nay anh em chúng ta sẽ nghỉ sớm.Dọn đồ rồi cùng nhau đi nhậu nào!

-Dọn đồ nhanh lên an hem ơi!

-anh Phong là người hưởng ứng lời kêu gọi của anh Pi nhiệt tình nhất

-Nhanh lên!

Nhưng Tiểu Linh còn vài việc quan trọng chưa làm xong.Nó xin được từ chối.

-Sorry,mọi người.Em hông đi được.

-nó tự thú

-Em còn một số chuyện chưa làm.Bây giờ em phải làm.

-Hông gác lại được à?

-chị Yến nhướn mày nhìn nó.

Tiểu Linh lắc đầu trong lúc sửa soạn đồ đạc chuẩn bị ra về.

-Hông được,chị ạ.Tối nay em nhất định phải làm cho xong.

Mặc dù rất ngượng ngạo khi từ chối lòng tốt của mọi người về việc khao nó một chầu(mà không biết là chầu gì),nó cuốn gói thật nhanh rồi chạy biến đi.

-Thôi,kệ!

-chị Yến nhìn theo cho đến khi Tiểu Linh hoàn toàn khuất bóng

-Để bữa khác khao nó vậy.

…………………………………………

Chạy vòng vòng khắp thành phố Hồ Chí Minh mà nó chưa tìm ra chỗ bán hoa nào ưng ý.Không nản chí,nó tiếp tục đi tìm.Cuối cùng nó cũng tìm ra chỗ bán hoa ưng ý.Tắt máy xe,nó bước vào cửa hàng hoa.

-Chào!

-chị bán hoa cười thật tươi với nó-Em cần gì?

Nhìn một lượt khắp cửa hàng,rồi nó hỏi:

-Chị có hoa hồng tím chứ?

Chị bán hoa chắc lưỡi.

-Tiếc thật!Vừa hết.Hay là em mua hoa hồng vàng đi,còn tươi lắm.Hay hoa hồng đỏ?Đẹp lắm đấy!Hàng mới về đó.

Tiểu Linh lắc đầu,nghĩ:”Màu đỏ thì….cháy bỏng quá.Mà mình thì chỉ mới….chớm thôi!Còn màu vàng thì….giả dối lắm!Định là màu tím cho…lãng mạn một tý,thể hiện lời nguyện….chung thuỷ một tý.Vậy mà…..”.Nó thở dài.

Nó xoay gót với vẻ rầu rầu.Nhưng khi vừa chẩn bị rời khỏi cửa tiệm thì đập vào trước mặt nó là một xô hoa hồng trắng.Ngẫm nghĩ hồi lâu,nó cười toe toét.

-Chị có thể cho em biết ý nghĩa của từng số lượng hoa hồng hông?

-Buổi sinh hoạt đến đây là kết thúc.Các trò có ba mươi phút để trò chuyện với giáo viên.Sau đó các trò có thể ra về.

-thầy hiệu trưởng tuyên bố.

-Ừ!Đuổi tụi tui đi để mấy người tiệc tùng tại trường chứ gì!

-Tiểu Linh cười mỉa mai khi ông thầy quản lí toàn trường chỉ cho nó có vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ bênh cạnh cô giáo.Không dám phí bỏ một giây nào,hai mắt nó liên tục đảo tới đảo lui khắp sân trường

-Cô đâu rồi ta?

Không mất nhiều thời gian để tìm kiếm bởi sau đó vài giây,thằng Bính la lên:

-Cô kia kìa!

-Đâu?

-Tiểu Linh ngó theo hướng thằng bạn chỉ.

Cô Quỳnh Anh đang cười tươi rói giữa đám học trò loi choi loắt choắt.Tiểu Linh ba chân bốn cẳng chạy vù về phía cô giáo,len lỏi vào trong.

-Từ từ!Từng đứa thôi!

-cô Quỳnh Anh cười bảo

-Tặng một lần như thế thì làm sao cô “ôm xô “hết!Hì!

Rồi cô cười tươi hơn nữa khi Tiểu Linh xuất hiện trước mặt cô.

-Ê,nhóc!Quà của cô đâu?

-Cầm một lố quà to đùng thế kia trên tay mà còn hỏi quà nữa à?Sao cô tham lam thế?

-Tiểu Linh cười tinh nghịch đáp trả.

-Nhưng em là học trò cô mà!

-cô Quỳnh Anh cãi lại.

-Ờ!Mày là học trò cô mà!

-đám nhóc xung quanh theo phe cô giáo chống lại Tiểu Linh.Miệng đứa nào đứa náy cũng toe toét cười.

-Thì sao?

-Tiểu Linh đâu vừa,lí luận rằng

-Cô là cô giáo em.Ừ!đồng ý là vậy.Nhưng số giáo viên em học hơn chục người.Làm sao em mua hết?Tiền đâu chịu cho thấu?

-Ờ!Sao mua hết được?

-lần này tụi học trò theo phe Tiểu Linh chống lại cô giáo.Tụi nó đang muốn xem hai người này đấu khẩu ra sao.

Nào chịu thua cái miệng ưa tranh luận của cô nhóc họ Giang,cô bắt bẻ nó:

-Nhưng ít ra em cũng phải mua vài món để tặng một số giáo viên chớ!

-Mua òy!

-Tiểu Linh tươi tỉnh đáp.

-Vậy quà đâu?

-Tặng hết òy!

-cặp mắt Tiểu Linh sáng lên một cách tinh quái khi biết cô giáo đang rơi vào bẫy.

Khẽ cau mày,cô Quỳnh Anh hờn dỗi nói với nó:

-Học trò kiểu gì thế?Chủ nhiệm mà hông tèm tặng quà luôn là sao?

Nhìn bộ dạng của cô giáo lúc này:hai tay khoanh lại,môi dẩu ra,ngó lơ sang chỗ khác trông cô hệt như đứa trẻ khi giận ai đó.Tiểu Linh phì cười.

-Ai bảo hông?Em có nói hông tặng cô đâu!

Quay sang thằng Bính,nó lấy lại hộp quà mà nó nhờ thằng đó giữ dùm nãy giờ.Bằng cả hai tay,nó chìa chiếc hộp về phía cô giáo,vừa cười vừa nói:

-Tặng cô nè!

Bị học trò mình chơi một vố,cô giáo trẻ ngượng ngạo khi nhận món quà từ tay Tiểu Linh.

-Thank you!

-cô nói lí nhí qua đôi môi mỏng rồi ngạc nhiên hỏi

-Uả?Sao nhẹ quá vậy?Cái gì ở trong dạ?

Tiểu Linh ráng giấu nụ cười ranh ma.Nó nói:

-Mở ra rồi sẽ biết.

-Mở ra đi,cô!

-đám học trò thúc giục cô giáo

-Mở tại đây á?

-cô Quỳnh Anh nhìn Tiểu Linh ái ngại hỏi.

Tiểu Linh gật đầu rất nghiêm túc.

Cô Quỳnh Anh không hỏi gì thêm,bắt đầu mở hộp quà cạc-tông do nhóc nhím của cô tặng.Tiểu Linh âm thầm rút lui trong khi đám nhóc tì không ngừng nhón chân,chen vào.

Cô Quỳnh Anh khá là hồi hộp khi chuẩn bị mở nắp hộp quà.Cô nín thở,chậm rãi,từ từ nắp hộp được nhấc ra.

-Áááá……..!!!!!!!!!!!

-cô giáo trẻ hét toáng lên,xanh mặt vứt hộp bỏ chạy như bị ma đuổi.

Đám học trò bu quanh cô cũng chạy theo tán lạng khi cô hét:”Trời ơi!GIÁN!”

-Haha!

-Tiểu Linh đứng ôm bụng cười khi trông thấy cảnh náo loạn ấy.

Không biết nó lục lọi tin tức cô giáo chủ nhiệm 10D2 sợ loài độg vậy nhiều chân,màu nâu nâu được gán cái tên”gián”ở đâu,suốt hai đêm liền nó đào bới tan nát cái vườn sau nhà chỉ để tìm “con quái vật màu nâu”,đem đi đóng hộp rồi …..tặng cô.Hù cô chơi.

Cô Quỳnh Anh tưởng đâu học trò mình thương mình nên sẽ tặng món quà đầy ý nghĩa,nhưng cô không ngờ Tiểu Linh lại nghịch đến thế,hù cô khiến mặt cô xanh còn hơn tàu lá chuối.

-Haha!

-vẫn là tiếng của nhóc con Tiểu Linh.

Nhìn Tiểu Linh cười sằng sặc từ xa,cô Quỳnh Anh ôm ngực,tim cô hãy còn đập loạn xạ vì sợ hãi:

-Có ngày mình chết vì bịnh tim mất!

Là lá la!

-Tiểu Linh nghêu ngao hát tại phòng ngủ của nó

-Thật là vui vui vui!Haha!

-Cốc!Cốc!Cốc!

Có tiếng gõ cửa.

-Vào đi!

-Tiểu Linh vẫn tiếp tục hát,chỉ có điều là bây giờ nó đang hát nhép thôi.

Chú Quân bước vào,đưa điện thoại cho nó,nói gọn lỏm:

-Ba cháu gọi.

Nhận điện thoại,nó kề vào tai rồi thánh thót cất giọng:

-ALÔ!CÓ GIANG TIỂU LINH ĐÂY!

Từ trg điện thoại phát ra thứ giọng ồm ồm của người đàn ông mệt mỏi:

-Hôm nay sung sức nhỉ?Dạo này học hành ra sao rồi?

Tiểu Linh cười tươi trả lời rằng:

-Bình thường như một con đường.

-Ừ!Vậy thì tốt.-ông Giang nói

-Tiểu Linh nè!Kể từ ngày mai,con không cần phải thức hôm thức khuya để phê duyệt giấy tờ hộ ba nữa.

Ngạc nhiên,nó hỏi:

-Sao dạ?Bộ ba định về nước hả?

-Không.Charles sẽ về thay ba.Charles về thì cứ để nó lo hết chuyện ở khách sạn đi (gia đình Tiểu Linh kinh doanh khách sạn),con chỉ cần học thật tốt là okay.

Charles là anh nuôi của Tiểu Linh.

-Ba nói sao?Charles về đây hả?

-nó nhẩy cẫn lên vì vui sướng-Oh yeah!

-vui mừng một hồi nó chợt nhớ đến mấy lần trước Charles về thăm nó,giọng hồ nghi,nó nói

-Ba đừng nói là ảnh sẽ ở lại khách sạn làm việc suốt ngày đêm không về nhà nha!

-Cái đó con không cấm Charles được.Charles thích ăn ngủ tại nơi làm việc hơn là ở nhà.Ba cũng chả hiểu nó nghĩ gì trong đầu nữa!

Trông Tiểu Linh có vẻ hơi thất vọng.

-Tệ thật!

-Còn một chuyện nữa.

-Chuyện gì hở ba?

-Chuyện tóc tai của con á.Ba xem mấy tấm hình con gởi qua cho ba rồi.Đẹp trai dữ hen!

-Ha!Ha!Ha!

-Tiểu Linh cười ha hả qua điện thoại,tới nỗi ba nó phải bịt cho cái loa lại cho đỡ điếc tai

-Ai cũng nói vậy hết trơn đó!Ha!Ha!

Hai cha con trò chuyện một lúc nữa mới chịu tắt máy.

Nó lại nằm ì ra nệm,chờ điện thoại của cô Quỳnh Anh.

………………………………………

-Chào,chị!Chị có phải là Quỳnh Anh?

-một cô gái ăn vận chỉnh tề ôm bó hoa hồng trắng được gói rất trau chuốt hỏi cô giáo trẻ.

-Uhm.Chị là Quỳnh Anh đây.Em tìm chị có việc chi hông?

-Vậy mời chị nhận đoá hồng này và kí vào biên nhận.

-Hả?

-cô Quỳnh Anh ngạc nhiên,tròn xoe đôi mắt đen lay láy nhìn bó hoa tươi

-Ai gửi thế?

-Người đó nói chị đọc xong tấm thiệp đi kèm rồi ắt sẽ biết.

-cô gái đưa hoa cười.

Sau khi kí biên nhận và nhận hoa,cô Quỳnh Anh mang hoa vào nhà.

-Tiểu Linh chết bầm!

-cô vẫn còn ấm ức chuyện ban sáng lắm,đường đường là cô giáo mà lại để học trò trêu chọc xanh cả mặt,đứng la hét giữa sân trường,quê gần chết.Cô ước chi lúc đó mặt đất nứt ra để cô chui xuống cho đỡ ngượng.Dù được người bí mật tặng hoa,cô vẫn cau có đặt hoa lên bàn.

Mở thiệp ra,cô đọc được mấy dòng chữ mà sau khi đọc xong,cơn giận trong người cô giáo hoàn toàn tan biến.Nội dụng tấm thiệp là:

“ 20/11 dzui dzẻ,cô nhé!

Kí tên:

Nhóc đầu nhím”

Ôm bó hoa lên ngực,cô nghĩ rằng trên thế gian này chắc chắn là không có ai hạnh phúc hơn cô cả.Cô nâng niu bó hoa còn hơn nâng niu quả trứng vàng nữa.

-1hoa,2 hoa,3 hoa,…..

-cô đếm số hoa trong bó

-….9 hoa,10 hoa,11 hoa.11 hoa?

Cô Quỳnh Anh nhướn hàng mày cao thật cao,nghĩ ngợi điều gì đó rồi bật cười.

-11 hoa.Hì!Đáng yêu quá!

Dù đoán được ý nghĩa của con số 11,cô nhất quyết rút điện thoại ra hỏi người bí mật mua hoa tặng cô cho ra lẽ.

-Ê,nhóc!Sao hông tặng cô 9 bông,10 bông mà lại là 11 bông?

Nằm chờ mòn mỏi trên giường nãy giờ,cuối cùng Tiểu Linh cũng được toại nguyện.Nó trả lời qua điện thoại,giọng ráo hoảnh:

-Tại mua 10 tặng 1.Đơn giản vậy thôi.

-Mua 10 tặng 1 á?Thiệt hông đó?

-cô Quỳnh Anh rất đỗi nghi ngờ câu trả lời của học trò mình.

-Sao em nói nghe giống trên phim quá vậy?

-Hì!

-Cười cái gì?

-Cô hiểu được rồi!Đâu cần em phải giải thích.

-Nhưng cô thích em giải thích hơn.

-Còn khuya em mới nói.

-Nói ngay.

-No!No! And no!

-Hông nói phải hông?Okay!Sẽ có ngày cô bắt em nói ra cho bằng được.

-Em chờ tới ngày đó.Chắc là vài chục năm nữa cô há!

-Hông biết là mất bao lâu nhưng có ngày em sẽ nói.

-Em chờ.

-Vậy…..mai gặp lại!Còn bây giờ thì đi làm bài tập ngay.Ngày mai vô lớp mà em vẫn chưa làm xong bài tập là chết dzí cô nhá!

-Okay!

-Tiểu Linh cười lộ cả hai hàm răng

-Bye!

Cuộc đối thoại giữa hai người tạm dừng tại đó.Tiểu Linh te te đi về phía máy vi tính,mở máy rồi gởi mail sang cho ba nó,sau đó thì chơi game,nghe nhạc.Không thèm động đến bài tập toán.

Ở bên kia,cô Quỳnh Anh cắm hoa vào lọ,say sưa ngắm nghía chúng hàng giờ mà không thấy chán với biết bao ý nghĩ bay bổng.

Cô ngắm hoa nhưng lại là nói với chính mình,cười vẩn vơ:

-11 hoa.Trọn đời trọn kiếp chỉ yêu mình cô?Có thật là em sẽ yêu cô trọn đời?

…………………………………………� �…

-Ê!Làm bài tập chưa?

-Tiểu Linh hối hả hỏi nhỏ My khi nhỏ vừa bước vào lớp,nhỏ gật đầu

-Vậy cho Linh mượn tập đi!

Đưa tập cho Tiểu Linh,nhỏ lớp trưởng thở dài.

-Sao Linh hông đi học thêm đi?Cô giảng dễ hiểu mà!

Y hệt máy photocopy,Tiểu Linh sao chép lại toàn bộ bài giải chỉ trong tích tắt.

-Hông rảnh

-nhóc lóc chóc Tiểu Linh trả lời gọn lỏm.

-A ha!Bắt quả tang rồi nha!Haha!

-giọng cô Quỳnh Anh thình lình vang lên từ phía sau Tiểu Linh,cô ngồi xuống cạnh nó trêu

-Ở nhà hông làm bài tập,giờ vô lớp mượn chép.Nhục(nhã)chưa?

Tiểu Linh chưa biết phải ứng khẩu ra sao thì cô giáo thình lình đổi sang giọng ân cần,dịu nhẹ

-Hông hiểu chỗ nào?Nói cô,cô giảng cho.Tiểu Linh đừng làm vậy nữa!Cô buồn lắm đó!

Câu”Cô buồn lắm đó!”cô nói rất nhỏ,chỉ đủ cho mỗi mình Tiểu Linh nghe thấy.Tiểu Linh thẹn đỏ cả mặt.

-Thôi,khỏi.Cô càng giảng em càng ngu thêm.

Cô Quỳnh Anh cú một cái thật đau lên trán đứa học trò ruột của cô.

-Ngốc!

-rồi bỏ đi khỏi lớp

Thấy vậy,nhỏ My bụm miệng lại cười.

-Cười cái gì?

-cô nhóc họ Giang đâm ra cáu kỉnh.

Giờ ra về ngày hôm đó,nó chẳng thấy cô giáo chủ nhiệm nó đâu cả.Hôm nay là thứ bảy,nó định là rủ cô đi ăn trưa cùng rồi mới về,ai dè cô giận nó xong trốn đi đâu mất tiêu.Tìm ở phòng giáo viên mà chẳng thấy đâu.Nó thất thỉu ra về một mình.

Vừa rời khỏi cổng trường liền có người gọi nó.Không phải giọng cô giáo Quỳnh Anh,giọng của một thanh niên.

-Hey,you!Do you miss me?

(Ê!Nhớ anh không?)

Tiểu Linh ngóc đầu lên,dáo dác nhìn quanh.Chỉ mất hai giây,nó tìm ra người vừa gọi nó.

-Charles?

Charles,một thanh niên độ 27,28 tuổi gương mặt sáng láng,thông minh,đứng cạnh chiếc xe hơi trắng bóng loáng nở nụ cười tươi,vẫy tay chào nó.

Chưa kịp mừng rỡ thì ba chân bốn cảng chạy vào xe,nó giục Charles.

-Cho xe chạy nhanh đi,Charles!Bộ anh muốn em giết anh chết hả?Sao lại lái xe tới đây?Bộ chưa gặp chú Quân hả?

Charles vừa chạy xe,vừa giương ặp mắt to thồ lộ nhìn đứa em nuôi:

-Thứ nhất:anh cho xe chạy rồi.Thứ 2:anh chưa muốn chết.Thứ 3:anh tìm em.Và cuối cùng:anh chưa gặp chú Quân.

-Chưa gặp chú Quân?

-Tiểu Linh vỗ vỗ trán nó,đôi chân mày nhíu lại

-Hèn gì!!!Mà sao anh về sớm vậy?

-Ở bên đó hết chuyện cho anh làm rồi nên anh về đây làm.Với lại ba hông muốn con gái cưng của ba phải trằn trọc suốt đêm thay ba…..

-Được rồi!Giải thích dài dòng quá!

-Hình như em đang giận anh?

-Charles nhìn nó với ánh mắt dò hỏi.

-Hông phải hình như mà chính xác là đang giận.Sao anh lại có thể cưỡi nguyên chiếc xe hơi tới trường?Anh có biết em đang cố hoà nhập với mọi người hông?

-Hông!

-Charles trả lời tỉnh rụi.

-Trời ạ!Chắc em phải giết anh thôi!

-Em muốn người ta kết bạn với em vì chính con người em chứ hông phải vì của cải nhà mình phải hông?

Tiểu Linh quạu quọ gật đầu.

Charles nheo nheo đôi mắt nâu như bị chóinắng,giọng hồ nghi:

-Nhưng nhìn em đâu có khác gì cậu ấm đâu.

Tiểu Linh tự ngắn lại mình,chối phắt:

-Đâu có giống lắm đâu.

-Ờ,đâu có giống.

-Charles nhại lại lời nhỏ em

-Bộ em hông để ý ánh mắt tụi con gái nhìn em à?

-Tụi nó nhìn gì thì nhìn.Em thấy mình vậy là ổn rồi!

Cả ngày hôm đó,hai anh em nó cùng đến khách sạn nhà nó trao đổi thông tin,sẵn “tám”luôn mấy chuyện lặt vặt thường ngày.

Hôm sau,nó đợi mòn mỏi mà không thấy cô gởi tin nhắn nào cho nó.Lòng buồn rười rượi nhưng lại chẳng dám rút can đảm ra gởi cho cô Quỳnh Anh cái tin nào cả.

Gần hai ngày trời mà không gặp cô,thế giới xung quanh nó trở nên vô nghĩa hoàn toàn,chả thú vị tí nào.

-Lẽ ra mình nên đi học thêm để đỡ quê như hôm trước.Nếu mình đi học thêm thì cô đâu có giận mình.Giờ có nên đ học hông nhỉ?

-suy nghĩ một hồi,nó lắc đầu nguầy nguậy

-Hông được!Hông được!Để cô dạy chẳng khác nào cho cô thấy cái bản chất dốt đặc của mình.

…………………………………………� �……

-Tiểu Linh!

-nhỏ My thở hổn hển chạy về phía nó

-Gì?-Tiểu Linh ôm quả bóng chưa kịp ném vào rổ,tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.

-Cô Quỳnh Anh kiếm Linh kìa!

-nhỏ My giơ ngón trỏ chỉ về trước

-Cô kìa!Trên hàng ghế khán giả đó!

Tiểu Linh rảo những sải chân linh dương tiến về phía cô giáo mà không thèm cám ơn nhỏ My tiếng nào,nó mong gặp cô và nói chuyện với cô biết nhường nào nên quên cả phép lịch sự tối thiểu của mỗi người.

-Cô tìm em chi dạ?

-Tiểu Linh ngồi xuống chiếc ghế nhựa,cách cô một chiếc ghế.

Cô giáo trẻ nhìn nó với ánh mắt rụt rè,vừa mở miệng định nói thì khép môi trở lại.Hơn chục lần như thế,Tiểu Linh đành hỏi câu khác.

-Hai ngày rồi!Sao cô hông nhắn tin cho em?

Cô Quỳnh Anh ấp úng hồi lâu mới cất thành tiếng.

-Cô đợi tin nhắn của em.

-Trời!

-Tiểu Linh suýt tí nữa là bật ngửa ra sau ghế-Em thì lại chờ cô nhắn tin trước.

Không hẹn cả hai cùng phì cười.

-Tiểu Linh nè!

-cô Quỳnh Anh đánh liều nhích sang chiếc ghế cạnh nhóc họ Giang ngồi,tim đập loạn xạ trong lòng ngực

-Hở?

-Tiểu Linh ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng trong gió,xuất phát từ cô giáo trẻ.Nó hít một hơi thật sâu để tận hưởng hương hoa ấy.

-Hôm trước…..hôm thứ bảy đó…..lúc ra về…..

Tiểu Linh lắng nghe từng lời cô nói,cứ như nó mà để ngoài tai bất cứ chữ nào,tiếng nói nào,nó sẽ trở thành kẻ mang trọng tội.

-….có ….một người…đến ….đón em….phải hông?

-Ừ!

-nó gật đầu

-Rồi sao?

-Ờ thì…..

-cô Quỳnh Anh rụt đầu giữa hai bờ vai gầy,ấp úng

-Người đó….là gì…của em vậy?

-Anh nuôi.

-nó đáp nhanh

Như trút được gánh nặng gian san,cô thở phào nhẹ nhõm

-Nè!

-Tiểu Linh huýt vai cô giáo,đùa rằng

-Đừng có nói là kêu em làm mai cô với ảnh nghen!

-Tầm bậy!

-cô Quỳnh Anh không ngần ngại đạp chân nó,khiến nó la oai oái.

-Trời ơi!Cô đang mang guốc đó nha,cô!

-Cho em lủng giò luôn.

-cô đạp thêm vài phát nữa lên giò nó nữa nhưng chẳng cái nào đau cả.Đơn giản là vì nó đang mang loại giầy thể thao dày cui và cô giáo Quỳnh Anh thì làm sao nỡ lòng làm đau đứa học trò cưng tinh quái của cô.

-Tiểu Linh!

-thằng Bính gọi từ dưới sân bóng

-Tập họp lại chuẩn bị kiểm tra kìa!

-Ừ!

-nó trả lời thằng Bính xong quay sang nói với cô

-Noel này cô rảnh hông?

Ngẫm nghĩ một chốc,cô đáp:

-Có lẽ là rảnh.

-Buổi tối đó!Rảnh thiệt hông?

-Rảnh.-

cô khẳng định.

Liếm đôi môi khô rang,nó ngập ngừng từng chữ một:

-Vậy…tối đó…cô…đi…chơi….với en…nghen!

Tiểu Linh ngượng ngạo nhìn cô lo lắng,sợ cô từ chối.Cô Quỳnh Anh bậm môi lại,hai má ửng sang màu mận chín.Đây là lần đầu tiên Tiểu Linh rủ cô đi chơi nên cô rất hồi hộp trong lúc trả lời học trò mình.Cô vui lắm.

Lát sau,cô gật đầu.Mặt đỏ rần vì thẹn.

-Mà sao em hẹn sớm thế?Còn lâu mà.

-Phải đặt chỗ trước.

-Tiểu Linh cười nhẹ nhàng với cô

-Mắc công bị mất chỗ.

-Ai giành đâu mà sợ.

-Có đó.

-Ai?

-Biết rồi còn hỏi.

-Tiểu Linh ngắm đôi mắt đẹp như vẽ của cô Quỳnh Anh mà không nỡ rời xa cô.

Nhưng nó phải đi bởi thằng Bính lại gọi nó lần nữa để ra sân kiểm tra ném bóng rổ.

Vừa cất được vài bước,cô giáo kêu tên nó,cô trao cho nó chiếc khăn tay.

-Lau mồ hôi đi!Nhìn tội nghiệp quá hà!

-cô cười,hai má vẫn là màu mận chín

Tiểu Linh chết lặng hồi lâu.

-TIỂU LINH!TỚI PHIÊN MÀY KIỂM TRA KÌA!

-giọng thằng lớp phó kỉ luật

-Biết rồi,ông hai!Tui tới liền!

-Tiểu Linh quát lại.

Thật lòng mà nói,khi nhận chiếc khăn lụa từ cô giáo,tay nó khẽ chạm vào những ngón tay thon thon của cô.Người nó tê rần như vừa bị điện giật ấy.Nó chỉ muốn ở lại đây,nắm lấy đôi tay xinh xinh của cô mà thôi.Không quan tâm chi hết.

-Gặp lại sau.

-cô nói khi đứa học trò tinh ma của cô cú ương bướng đứng lì tại chỗ.

-Uhm.Gặp lại sau.

Vậy là nó cắn răng ra đi trong ngậm ngùi.

-Buổi sinh hoạt đến đây là kết thúc.Các trò có ba mươi phút để trò chuyện với giáo viên.Sau đó các trò có thể ra về.

-thầy hiệu trưởng tuyên bố.

-Ừ!Đuổi tụi tui đi để mấy người tiệc tùng tại trường chứ gì!

-Tiểu Linh cười mỉa mai khi ông thầy quản lí toàn trường chỉ cho nó có vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ bênh cạnh cô giáo.Không dám phí bỏ một giây nào,hai mắt nó liên tục đảo tới đảo lui khắp sân trường

-Cô đâu rồi ta?

Không mất nhiều thời gian để tìm kiếm bởi sau đó vài giây,thằng Bính la lên:

-Cô kia kìa!

-Đâu?

-Tiểu Linh ngó theo hướng thằng bạn chỉ.

Cô Quỳnh Anh đang cười tươi rói giữa đám học trò loi choi loắt choắt.Tiểu Linh ba chân bốn cẳng chạy vù về phía cô giáo,len lỏi vào trong.

-Từ từ!Từng đứa thôi!

-cô Quỳnh Anh cười bảo

-Tặng một lần như thế thì làm sao cô “ôm xô “hết!Hì!

Rồi cô cười tươi hơn nữa khi Tiểu Linh xuất hiện trước mặt cô.

-Ê,nhóc!Quà của cô đâu?

-Cầm một lố quà to đùng thế kia trên tay mà còn hỏi quà nữa à?Sao cô tham lam thế?

-Tiểu Linh cười tinh nghịch đáp trả.

-Nhưng em là học trò cô mà!

-cô Quỳnh Anh cãi lại.

-Ờ!Mày là học trò cô mà!

-đám nhóc xung quanh theo phe cô giáo chống lại Tiểu Linh.Miệng đứa nào đứa náy cũng toe toét cười.

-Thì sao?

-Tiểu Linh đâu vừa,lí luận rằng

-Cô là cô giáo em.Ừ!đồng ý là vậy.Nhưng số giáo viên em học hơn chục người.Làm sao em mua hết?Tiền đâu chịu cho thấu?

-Ờ!Sao mua hết được?

-lần này tụi học trò theo phe Tiểu Linh chống lại cô giáo.Tụi nó đang muốn xem hai người này đấu khẩu ra sao.

Nào chịu thua cái miệng ưa tranh luận của cô nhóc họ Giang,cô bắt bẻ nó:

-Nhưng ít ra em cũng phải mua vài món để tặng một số giáo viên chớ!

-Mua òy!

-Tiểu Linh tươi tỉnh đáp.

-Vậy quà đâu?

-Tặng hết òy!

-cặp mắt Tiểu Linh sáng lên một cách tinh quái khi biết cô giáo đang rơi vào bẫy.

Khẽ cau mày,cô Quỳnh Anh hờn dỗi nói với nó:

-Học trò kiểu gì thế?Chủ nhiệm mà hông tèm tặng quà luôn là sao?

Nhìn bộ dạng của cô giáo lúc này:hai tay khoanh lại,môi dẩu ra,ngó lơ sang chỗ khác trông cô hệt như đứa trẻ khi giận ai đó.Tiểu Linh phì cười.

-Ai bảo hông?Em có nói hông tặng cô đâu!

Quay sang thằng Bính,nó lấy lại hộp quà mà nó nhờ thằng đó giữ dùm nãy giờ.Bằng cả hai tay,nó chìa chiếc hộp về phía cô giáo,vừa cười vừa nói:

-Tặng cô nè!

Bị học trò mình chơi một vố,cô giáo trẻ ngượng ngạo khi nhận món quà từ tay Tiểu Linh.

-Thank you!

-cô nói lí nhí qua đôi môi mỏng rồi ngạc nhiên hỏi

-Uả?Sao nhẹ quá vậy?Cái gì ở trong dạ?

Tiểu Linh ráng giấu nụ cười ranh ma.Nó nói:

-Mở ra rồi sẽ biết.

-Mở ra đi,cô!

-đám học trò thúc giục cô giáo

-Mở tại đây á?

-cô Quỳnh Anh nhìn Tiểu Linh ái ngại hỏi.

Tiểu Linh gật đầu rất nghiêm túc.

Cô Quỳnh Anh không hỏi gì thêm,bắt đầu mở hộp quà cạc-tông do nhóc nhím của cô tặng.Tiểu Linh âm thầm rút lui trong khi đám nhóc tì không ngừng nhón chân,chen vào.

Cô Quỳnh Anh khá là hồi hộp khi chuẩn bị mở nắp hộp quà.Cô nín thở,chậm rãi,từ từ nắp hộp được nhấc ra.

-Áááá……..!!!!!!!!!!!

-cô giáo trẻ hét toáng lên,xanh mặt vứt hộp bỏ chạy như bị ma đuổi.

Đám học trò bu quanh cô cũng chạy theo tán lạng khi cô hét:”Trời ơi!GIÁN!”

-Haha!

-Tiểu Linh đứng ôm bụng cười khi trông thấy cảnh náo loạn ấy.

Không biết nó lục lọi tin tức cô giáo chủ nhiệm 10D2 sợ loài độg vậy nhiều chân,màu nâu nâu được gán cái tên”gián”ở đâu,suốt hai đêm liền nó đào bới tan nát cái vườn sau nhà chỉ để tìm “con quái vật màu nâu”,đem đi đóng hộp rồi …..tặng cô.Hù cô chơi.

Cô Quỳnh Anh tưởng đâu học trò mình thương mình nên sẽ tặng món quà đầy ý nghĩa,nhưng cô không ngờ Tiểu Linh lại nghịch đến thế,hù cô khiến mặt cô xanh còn hơn tàu lá chuối.

-Haha!

-vẫn là tiếng của nhóc con Tiểu Linh.

Nhìn Tiểu Linh cười sằng sặc từ xa,cô Quỳnh Anh ôm ngực,tim cô hãy còn đập loạn xạ vì sợ hãi:

-Có ngày mình chết vì bịnh tim mất!

Là lá la!

-Tiểu Linh nghêu ngao hát tại phòng ngủ của nó

-Thật là vui vui vui!Haha!

-Cốc!Cốc!Cốc!

Có tiếng gõ cửa.

-Vào đi!

-Tiểu Linh vẫn tiếp tục hát,chỉ có điều là bây giờ nó đang hát nhép thôi.

Chú Quân bước vào,đưa điện thoại cho nó,nói gọn lỏm:

-Ba cháu gọi.

Nhận điện thoại,nó kề vào tai rồi thánh thót cất giọng:

-ALÔ!CÓ GIANG TIỂU LINH ĐÂY!

Từ trg điện thoại phát ra thứ giọng ồm ồm của người đàn ông mệt mỏi:

-Hôm nay sung sức nhỉ?Dạo này học hành ra sao rồi?

Tiểu Linh cười tươi trả lời rằng:

-Bình thường như một con đường.

-Ừ!Vậy thì tốt.-ông Giang nói

-Tiểu Linh nè!Kể từ ngày mai,con không cần phải thức hôm thức khuya để phê duyệt giấy tờ hộ ba nữa.

Ngạc nhiên,nó hỏi:

-Sao dạ?Bộ ba định về nước hả?

-Không.Charles sẽ về thay ba.Charles về thì cứ để nó lo hết chuyện ở khách sạn đi (gia đình Tiểu Linh kinh doanh khách sạn),con chỉ cần học thật tốt là okay.

Charles là anh nuôi của Tiểu Linh.

-Ba nói sao?Charles về đây hả?

-nó nhẩy cẫn lên vì vui sướng-Oh yeah!

-vui mừng một hồi nó chợt nhớ đến mấy lần trước Charles về thăm nó,giọng hồ nghi,nó nói

-Ba đừng nói là ảnh sẽ ở lại khách sạn làm việc suốt ngày đêm không về nhà nha!

-Cái đó con không cấm Charles được.Charles thích ăn ngủ tại nơi làm việc hơn là ở nhà.Ba cũng chả hiểu nó nghĩ gì trong đầu nữa!

Trông Tiểu Linh có vẻ hơi thất vọng.

-Tệ thật!

-Còn một chuyện nữa.

-Chuyện gì hở ba?

-Chuyện tóc tai của con á.Ba xem mấy tấm hình con gởi qua cho ba rồi.Đẹp trai dữ hen!

-Ha!Ha!Ha!

-Tiểu Linh cười ha hả qua điện thoại,tới nỗi ba nó phải bịt cho cái loa lại cho đỡ điếc tai

-Ai cũng nói vậy hết trơn đó!Ha!Ha!

Hai cha con trò chuyện một lúc nữa mới chịu tắt máy.

Nó lại nằm ì ra nệm,chờ điện thoại của cô Quỳnh Anh.

………………………………………

-Chào,chị!Chị có phải là Quỳnh Anh?

-một cô gái ăn vận chỉnh tề ôm bó hoa hồng trắng được gói rất trau chuốt hỏi cô giáo trẻ.

-Uhm.Chị là Quỳnh Anh đây.Em tìm chị có việc chi hông?

-Vậy mời chị nhận đoá hồng này và kí vào biên nhận.

-Hả?

-cô Quỳnh Anh ngạc nhiên,tròn xoe đôi mắt đen lay láy nhìn bó hoa tươi

-Ai gửi thế?

-Người đó nói chị đọc xong tấm thiệp đi kèm rồi ắt sẽ biết.

-cô gái đưa hoa cười.

Sau khi kí biên nhận và nhận hoa,cô Quỳnh Anh mang hoa vào nhà.

-Tiểu Linh chết bầm!

-cô vẫn còn ấm ức chuyện ban sáng lắm,đường đường là cô giáo mà lại để học trò trêu chọc xanh cả mặt,đứng la hét giữa sân trường,quê gần chết.Cô ước chi lúc đó mặt đất nứt ra để cô chui xuống cho đỡ ngượng.Dù được người bí mật tặng hoa,cô vẫn cau có đặt hoa lên bàn.

Mở thiệp ra,cô đọc được mấy dòng chữ mà sau khi đọc xong,cơn giận trong người cô giáo hoàn toàn tan biến.Nội dụng tấm thiệp là:

“ 20/11 dzui dzẻ,cô nhé!

Kí tên:

Nhóc đầu nhím”

Ôm bó hoa lên ngực,cô nghĩ rằng trên thế gian này chắc chắn là không có ai hạnh phúc hơn cô cả.Cô nâng niu bó hoa còn hơn nâng niu quả trứng vàng nữa.

-1hoa,2 hoa,3 hoa,…..

-cô đếm số hoa trong bó

-….9 hoa,10 hoa,11 hoa.11 hoa?

Cô Quỳnh Anh nhướn hàng mày cao thật cao,nghĩ ngợi điều gì đó rồi bật cười.

-11 hoa.Hì!Đáng yêu quá!

Dù đoán được ý nghĩa của con số 11,cô nhất quyết rút điện thoại ra hỏi người bí mật mua hoa tặng cô cho ra lẽ.

-Ê,nhóc!Sao hông tặng cô 9 bông,10 bông mà lại là 11 bông?

Nằm chờ mòn mỏi trên giường nãy giờ,cuối cùng Tiểu Linh cũng được toại nguyện.Nó trả lời qua điện thoại,giọng ráo hoảnh:

-Tại mua 10 tặng 1.Đơn giản vậy thôi.

-Mua 10 tặng 1 á?Thiệt hông đó?

-cô Quỳnh Anh rất đỗi nghi ngờ câu trả lời của học trò mình.

-Sao em nói nghe giống trên phim quá vậy?

-Hì!

-Cười cái gì?

-Cô hiểu được rồi!Đâu cần em phải giải thích.

-Nhưng cô thích em giải thích hơn.

-Còn khuya em mới nói.

-Nói ngay.

-No!No! And no!

-Hông nói phải hông?Okay!Sẽ có ngày cô bắt em nói ra cho bằng được.

-Em chờ tới ngày đó.Chắc là vài chục năm nữa cô há!

-Hông biết là mất bao lâu nhưng có ngày em sẽ nói.

-Em chờ.

-Vậy…..mai gặp lại!Còn bây giờ thì đi làm bài tập ngay.Ngày mai vô lớp mà em vẫn chưa làm xong bài tập là chết dzí cô nhá!

-Okay!

-Tiểu Linh cười lộ cả hai hàm răng

-Bye!

Cuộc đối thoại giữa hai người tạm dừng tại đó.Tiểu Linh te te đi về phía máy vi tính,mở máy rồi gởi mail sang cho ba nó,sau đó thì chơi game,nghe nhạc.Không thèm động đến bài tập toán.

Ở bên kia,cô Quỳnh Anh cắm hoa vào lọ,say sưa ngắm nghía chúng hàng giờ mà không thấy chán với biết bao ý nghĩ bay bổng.

Cô ngắm hoa nhưng lại là nói với chính mình,cười vẩn vơ:

-11 hoa.Trọn đời trọn kiếp chỉ yêu mình cô?Có thật là em sẽ yêu cô trọn đời?

…………………………………………� �…

-Ê!Làm bài tập chưa?

-Tiểu Linh hối hả hỏi nhỏ My khi nhỏ vừa bước vào lớp,nhỏ gật đầu

-Vậy cho Linh mượn tập đi!

Đưa tập cho Tiểu Linh,nhỏ lớp trưởng thở dài.

-Sao Linh hông đi học thêm đi?Cô giảng dễ hiểu mà!

Y hệt máy photocopy,Tiểu Linh sao chép lại toàn bộ bài giải chỉ trong tích tắt.

-Hông rảnh

-nhóc lóc chóc Tiểu Linh trả lời gọn lỏm.

-A ha!Bắt quả tang rồi nha!Haha!

-giọng cô Quỳnh Anh thình lình vang lên từ phía sau Tiểu Linh,cô ngồi xuống cạnh nó trêu

-Ở nhà hông làm bài tập,giờ vô lớp mượn chép.Nhục(nhã)chưa?

Tiểu Linh chưa biết phải ứng khẩu ra sao thì cô giáo thình lình đổi sang giọng ân cần,dịu nhẹ

-Hông hiểu chỗ nào?Nói cô,cô giảng cho.Tiểu Linh đừng làm vậy nữa!Cô buồn lắm đó!

Câu”Cô buồn lắm đó!”cô nói rất nhỏ,chỉ đủ cho mỗi mình Tiểu Linh nghe thấy.Tiểu Linh thẹn đỏ cả mặt.

-Thôi,khỏi.Cô càng giảng em càng ngu thêm.

Cô Quỳnh Anh cú một cái thật đau lên trán đứa học trò ruột của cô.

-Ngốc!

-rồi bỏ đi khỏi lớp

Thấy vậy,nhỏ My bụm miệng lại cười.

-Cười cái gì?

-cô nhóc họ Giang đâm ra cáu kỉnh.

Giờ ra về ngày hôm đó,nó chẳng thấy cô giáo chủ nhiệm nó đâu cả.Hôm nay là thứ bảy,nó định là rủ cô đi ăn trưa cùng rồi mới về,ai dè cô giận nó xong trốn đi đâu mất tiêu.Tìm ở phòng giáo viên mà chẳng thấy đâu.Nó thất thỉu ra về một mình.

Vừa rời khỏi cổng trường liền có người gọi nó.Không phải giọng cô giáo Quỳnh Anh,giọng của một thanh niên.

-Hey,you!Do you miss me?

(Ê!Nhớ anh không?)

Tiểu Linh ngóc đầu lên,dáo dác nhìn quanh.Chỉ mất hai giây,nó tìm ra người vừa gọi nó.

-Charles?

Charles,một thanh niên độ 27,28 tuổi gương mặt sáng láng,thông minh,đứng cạnh chiếc xe hơi trắng bóng loáng nở nụ cười tươi,vẫy tay chào nó.

Chưa kịp mừng rỡ thì ba chân bốn cảng chạy vào xe,nó giục Charles.

-Cho xe chạy nhanh đi,Charles!Bộ anh muốn em giết anh chết hả?Sao lại lái xe tới đây?Bộ chưa gặp chú Quân hả?

Charles vừa chạy xe,vừa giương ặp mắt to thồ lộ nhìn đứa em nuôi:

-Thứ nhất:anh cho xe chạy rồi.Thứ 2:anh chưa muốn chết.Thứ 3:anh tìm em.Và cuối cùng:anh chưa gặp chú Quân.

-Chưa gặp chú Quân?

-Tiểu Linh vỗ vỗ trán nó,đôi chân mày nhíu lại

-Hèn gì!!!Mà sao anh về sớm vậy?

-Ở bên đó hết chuyện cho anh làm rồi nên anh về đây làm.Với lại ba hông muốn con gái cưng của ba phải trằn trọc suốt đêm thay ba…..

-Được rồi!Giải thích dài dòng quá!

-Hình như em đang giận anh?

-Charles nhìn nó với ánh mắt dò hỏi.

-Hông phải hình như mà chính xác là đang giận.Sao anh lại có thể cưỡi nguyên chiếc xe hơi tới trường?Anh có biết em đang cố hoà nhập với mọi người hông?

-Hông!

-Charles trả lời tỉnh rụi.

-Trời ạ!Chắc em phải giết anh thôi!

-Em muốn người ta kết bạn với em vì chính con người em chứ hông phải vì của cải nhà mình phải hông?

Tiểu Linh quạu quọ gật đầu.

Charles nheo nheo đôi mắt nâu như bị chóinắng,giọng hồ nghi:

-Nhưng nhìn em đâu có khác gì cậu ấm đâu.

Tiểu Linh tự ngắn lại mình,chối phắt:

-Đâu có giống lắm đâu.

-Ờ,đâu có giống.

-Charles nhại lại lời nhỏ em

-Bộ em hông để ý ánh mắt tụi con gái nhìn em à?

-Tụi nó nhìn gì thì nhìn.Em thấy mình vậy là ổn rồi!

Cả ngày hôm đó,hai anh em nó cùng đến khách sạn nhà nó trao đổi thông tin,sẵn “tám”luôn mấy chuyện lặt vặt thường ngày.

Hôm sau,nó đợi mòn mỏi mà không thấy cô gởi tin nhắn nào cho nó.Lòng buồn rười rượi nhưng lại chẳng dám rút can đảm ra gởi cho cô Quỳnh Anh cái tin nào cả.

Gần hai ngày trời mà không gặp cô,thế giới xung quanh nó trở nên vô nghĩa hoàn toàn,chả thú vị tí nào.

-Lẽ ra mình nên đi học thêm để đỡ quê như hôm trước.Nếu mình đi học thêm thì cô đâu có giận mình.Giờ có nên đ học hông nhỉ?

-suy nghĩ một hồi,nó lắc đầu nguầy nguậy

-Hông được!Hông được!Để cô dạy chẳng khác nào cho cô thấy cái bản chất dốt đặc của mình.

…………………………………………� �……

-Tiểu Linh!

-nhỏ My thở hổn hển chạy về phía nó

-Gì?-Tiểu Linh ôm quả bóng chưa kịp ném vào rổ,tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.

-Cô Quỳnh Anh kiếm Linh kìa!

-nhỏ My giơ ngón trỏ chỉ về trước

-Cô kìa!Trên hàng ghế khán giả đó!

Tiểu Linh rảo những sải chân linh dương tiến về phía cô giáo mà không thèm cám ơn nhỏ My tiếng nào,nó mong gặp cô và nói chuyện với cô biết nhường nào nên quên cả phép lịch sự tối thiểu của mỗi người.

-Cô tìm em chi dạ?

-Tiểu Linh ngồi xuống chiếc ghế nhựa,cách cô một chiếc ghế.

Cô giáo trẻ nhìn nó với ánh mắt rụt rè,vừa mở miệng định nói thì khép môi trở lại.Hơn chục lần như thế,Tiểu Linh đành hỏi câu khác.

-Hai ngày rồi!Sao cô hông nhắn tin cho em?

Cô Quỳnh Anh ấp úng hồi lâu mới cất thành tiếng.

-Cô đợi tin nhắn của em.

-Trời!

-Tiểu Linh suýt tí nữa là bật ngửa ra sau ghế-Em thì lại chờ cô nhắn tin trước.

Không hẹn cả hai cùng phì cười.

-Tiểu Linh nè!

-cô Quỳnh Anh đánh liều nhích sang chiếc ghế cạnh nhóc họ Giang ngồi,tim đập loạn xạ trong lòng ngực

-Hở?

-Tiểu Linh ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng trong gió,xuất phát từ cô giáo trẻ.Nó hít một hơi thật sâu để tận hưởng hương hoa ấy.

-Hôm trước…..hôm thứ bảy đó…..lúc ra về…..

Tiểu Linh lắng nghe từng lời cô nói,cứ như nó mà để ngoài tai bất cứ chữ nào,tiếng nói nào,nó sẽ trở thành kẻ mang trọng tội.

-….có ….một người…đến ….đón em….phải hông?

-Ừ!

-nó gật đầu

-Rồi sao?

-Ờ thì…..

-cô Quỳnh Anh rụt đầu giữa hai bờ vai gầy,ấp úng

-Người đó….là gì…của em vậy?

-Anh nuôi.

-nó đáp nhanh

Như trút được gánh nặng gian san,cô thở phào nhẹ nhõm

-Nè!

-Tiểu Linh huýt vai cô giáo,đùa rằng

-Đừng có nói là kêu em làm mai cô với ảnh nghen!

-Tầm bậy!

-cô Quỳnh Anh không ngần ngại đạp chân nó,khiến nó la oai oái.

-Trời ơi!Cô đang mang guốc đó nha,cô!

-Cho em lủng giò luôn.

-cô đạp thêm vài phát nữa lên giò nó nữa nhưng chẳng cái nào đau cả.Đơn giản là vì nó đang mang loại giầy thể thao dày cui và cô giáo Quỳnh Anh thì làm sao nỡ lòng làm đau đứa học trò cưng tinh quái của cô.

-Tiểu Linh!

-thằng Bính gọi từ dưới sân bóng

-Tập họp lại chuẩn bị kiểm tra kìa!

-Ừ!

-nó trả lời thằng Bính xong quay sang nói với cô

-Noel này cô rảnh hông?

Ngẫm nghĩ một chốc,cô đáp:

-Có lẽ là rảnh.

-Buổi tối đó!Rảnh thiệt hông?

-Rảnh.-

cô khẳng định.

Liếm đôi môi khô rang,nó ngập ngừng từng chữ một:

-Vậy…tối đó…cô…đi…chơi….với en…nghen!

Tiểu Linh ngượng ngạo nhìn cô lo lắng,sợ cô từ chối.Cô Quỳnh Anh bậm môi lại,hai má ửng sang màu mận chín.Đây là lần đầu tiên Tiểu Linh rủ cô đi chơi nên cô rất hồi hộp trong lúc trả lời học trò mình.Cô vui lắm.

Lát sau,cô gật đầu.Mặt đỏ rần vì thẹn.

-Mà sao em hẹn sớm thế?Còn lâu mà.

-Phải đặt chỗ trước.

-Tiểu Linh cười nhẹ nhàng với cô

-Mắc công bị mất chỗ.

-Ai giành đâu mà sợ.

-Có đó.

-Ai?

-Biết rồi còn hỏi.

-Tiểu Linh ngắm đôi mắt đẹp như vẽ của cô Quỳnh Anh mà không nỡ rời xa cô.

Nhưng nó phải đi bởi thằng Bính lại gọi nó lần nữa để ra sân kiểm tra ném bóng rổ.

Vừa cất được vài bước,cô giáo kêu tên nó,cô trao cho nó chiếc khăn tay.

-Lau mồ hôi đi!Nhìn tội nghiệp quá hà!

-cô cười,hai má vẫn là màu mận chín

Tiểu Linh chết lặng hồi lâu.

-TIỂU LINH!TỚI PHIÊN MÀY KIỂM TRA KÌA!

-giọng thằng lớp phó kỉ luật

-Biết rồi,ông hai!Tui tới liền!

-Tiểu Linh quát lại.

Thật lòng mà nói,khi nhận chiếc khăn lụa từ cô giáo,tay nó khẽ chạm vào những ngón tay thon thon của cô.Người nó tê rần như vừa bị điện giật ấy.Nó chỉ muốn ở lại đây,nắm lấy đôi tay xinh xinh của cô mà thôi.Không quan tâm chi hết.

-Gặp lại sau.

-cô nói khi đứa học trò tinh ma của cô cú ương bướng đứng lì tại chỗ.

-Uhm.Gặp lại sau.

Vậy là nó cắn răng ra đi trong ngậm ngùi.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng,mới đây mà đẽ sắp tới ngày nó hẹn cô giáo đi chơi.

Cả tháng qua,hầu như lúc nào nó cũng rảnh rỗi cả.Việc phê duyệt giấy tờ sổ sách một tay Charles lo hết,không nhường phần nào cho nó.Chân anh Pi thì lành lặn trở lại nên nó không cần phải thay anh tiếp tục dự thi nữa.

Nó không cam tâm ăn không ngồi rồi mãi.Hễ gặp cô Quỳnh Anh là ráng kiếm chuyện cãi cọ chơi,nó coi đây là cô việc phải làm cho xứng đáng với tiền lương hậu hĩnh ông Giang cho nó mỗi tháng.

Hôm nay là Noel,mọi thứ nó chuẩn bị xong hết rồi.Tóc vuốt sáp,áo quần bảnh bao,xe cộ đầy đủ,không thiếu hụt chi hết.Vấn đề là nó phải ngồi đợi thêm …..hai giờ nữa.Ai biểu sửa soạn sớm quá làm chi.

Đến trước nhà cô Quỳnh Anh,nó cho xe đậu ở ngoài cổng.Tiếp tục chờ đợi.Nó không dám vào gọi,một là vì còn sớm,hai là vì nó đang ngượng,lần đầu đi chơi với người mình thích ai chẳng thế.

-Đến sớm thế kia à?

-cô Quỳnh Anh vừa ló đầu khỏi cổng là gặp nó ngay,nụ cười rạng rỡ ngự toạ trên đôi môi hồng cánh sen của cô

-Còn đến những 15 phút nữa cơ mà!

-Vậy hả?

-Tiểu Linh vờ ngây thơ,xem đồng hồ đeo tay rồi nói

-Vậy để em lượn vài vòng rồi tới rước cô ha!

Miệng nói tay làm,nó rồ máy.Cô Quỳnh Anh há miệng ngạc nhiên,chạy lại phía nó như con lật đật.

-Ê!Đứng lại!

Tiểu Linh cười tinh nghịch,nói:

-Em chưa cho xe chạy mà lấy gì mà đứng lại.

Cô Quỳnh Anh dẩu môi rồi lên xe ngồi.Tiểu Linh bắt đầu cho xe chạy.

-Hôm nay cô ăn diện dữ hen!Tô son trét phấn mất bao lâu vậy hả?

Cô giáo đáp trả,vẫn cái thói ăn miếng trả miếng của hai cô trò:

-Bằng thời gian em vuốt keo lên cái đầu chôm bôm của em.

-Cô xỏ xiêng em à?

-Tiểu Linh cười.

-Đâu có đâu.Cô chỉ nói sự thật thôi.

-cô giáo giật lấy tai phone từ hai tai Tiểu Linh,trách-Ai cho chạy xe mà nghe nhạc hả?

-rồi gõ cái cốp lên đầu nhóc họ Giang,may thay là nó đang đội mũ bảo hiểm,không thôi là u một cục rồi.

Tiểu Linh đột ngột thắng xe.

-Úi da!

-mũ bảo hiểm cô đội va vào mũ Tiểu Linh cái kình,cô vội chỉnh nón lại

-Tự nhiên dừng xe lại là sao?

-Đưa hai tay coi.

-Tiểu Linh loay hoay nắm lấy hai tay cô giáo,thắt hai tay cô ngang hông nó,xong tiếp tục cho xe bon bon chạy

-Như thế này khỏi sợ té.

Trời!Sợ cô té nên cho cô ôm nó.Khôn thấy ớn!

Cô Quỳnh Anh “bị”nó cho ôm eo,lòng sướng rơn.Hai má cô đỏ bừng vì thẹn.Người cầm tay lái đâu kém gì cô,người tê rần vì cái không quá cha của nó.

Chở cô đi ăn tối xong.Nó đem xe đi gởi rồi cùng cô giáo đi dạo phố.

Noel nên đường phố đông đúc chật hẹp lắm,đi bộ mà còn phải chen lấn nhau nữa.Sợ cô bị lạc,nó giữ tay bàn tay cô trongn nó thật kĩ,thật chặt.Còn cô Quỳnh Anh thì ôm khư khư lấy cánh tay nó.

Thành phố đêm nay được trang hoàng thật lộng lẫy.Nó cũng không chắc có thực sự là lộng lẫy không hay là vì có cô bên cạnh nên mọi thứ trong mắt nó đều trở nên đẹp một cách lạ lùng.Cô giáo là đẹp nhất trong vô số cái đẹp.Ngắm gương mặt xinh xinh của cô mà nó cứ tưởng nó đang chiêm ngưỡng một tuyệt tác nhân gian.

Bon chen dữ lắm nó mới giành được chỗ để hai người chụp vài tấm hình để kỉ niệm lần đầu đi chơi cùng.

Đi lòng vòng mãi,sợ cô mỏi chân,nó dáo mắt khắp nơi để tìm chỗ ngồi nghỉ.Nhưng phũ phàng thay,nó không tìm được chỗ nào ưng ý cả.Chỗ ngồi được không đầy hơi người thì đầy khói bụi.

Không nản lòng,nó tiếp tục kiếm cho bằng được.

-Mỏi chân à?Để em cõng cho.

-Tiểu Linh hỏi khi cô giáo có vẻ mệt

-Thôi!

-cô Quỳnh Anh nhẹ nhàng từ chối,cô không muốn vì cô mà Tiểu Linh phải mệt thêm khi cõng cô.

-Em cũng đang mệt đấy thôi!

-Em khác,cô khác.

-Tiểu Linh cãi lại,khom lưng cho cô leo lên nhưng cô giáo một mực không chịu làm theo lời nó.Chính điều này làm cho nó bực mình

-Lên đi!Em cõng cho.

-Cô nói là thôi rồi nha!

Đang bực bội vì cô giáo không nghe lời mình.Nó đột ngột thay đổi thái độ 180 độ.Mừng rỡ,nó chỉ về trước,nói:

-Công viên Tao Đàng kìa!Vào đó kiếm chỗ ngồi thôi!

Rồi nó nắm tay cô lôi đi một mạch mà chẳng thèm nhìn đèn giao thông.May thay là cả hai đều đến đích an toàn.Dẫu thế cô Quỳnh Anh vẫn không khỏi trách cứ Tiểu Linh.

-Muốn chết hả?Qua đường mà không coi đèn xanh hay đỏ vậy hả?

-Coi rồi mới qua chứ bộ.

-nó cười nhe răng cười khì.

Dạo quanh một vòng trong công viên,nó chặc lưỡi vì thất vọng.

-Hết chỗ rồi!

-cô giáo thông báo

-Chịu khó đứng đi,em!

Đôi mắt nhóc họ Giang chợt loé sáng lên tia sáng ma quái khiến cô Quỳnh Anh không giấu được sự nghi ngờ với nó.Nhất định là Tiểu Linh đang định bầy trò nghịch ngợm gì đây,cô dám đảm bảo là trò chơi nó sắp bày ra không kém phần yếu tim như khi nó doạ cô bằng mấy con gián.

-Âm mưu gì đây?

-cô Quỳnh Anh hỏi,giọng quá đỗi tò mò.

-Cô thấy cặp tình nhân đang ngồi ở ghế đá cách cô trò mình chừng 5,6 thước hông?

-đợi cô giáo gật đầu xong,nó cười ranh mãnh,nói tiếp

-Trong vòng năm phút nữa,hai người đó sẽ nhường chỗ cho mình ngồi.

-Em định làm gì?Lại đó hỏi xinh chỗ hả?

-nói rồi cô giáo mới biết mình ngốc,đời nào mà cái con nhóc lóc chóc quỷ quyệt như Tiểu Linh lại đi xin xỏ ai.

-Cô cứ việc đứng yên ở đây.Lát nữa cô sẽ biết.

Tiểu Linh lon ton chạy khuất vào bóng tối,không cần biết cô giáo có đồng ý nghe lời nó hay không.

Cô giáo nhìn theo cái bóng đen đen của đứa học trò tinh ma lượt êm trong đêm.Đứng tựa lưng vào gốc cây trong khi chờ đợi Tiểu Linh về,tất nhiên là cô cũng phải quan sát đội tình nhân ngồi đằng kia.

Một lúc sau,tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía trước.Cô gái đang ngồi tâm tình cùng chàng trai ở chiếc ghế đá trước mặt cô chính là thủ phạm của tiếng thét.Sau khi hét toáng lên,cô nàng lập tức ba chân bốn cẳng co giò chạy nước rút khỏi chiếc ghế.Chàng trai người yêu của cô nàng lo lắng đuổi theo sau.Họ đi,nói chính xác hơn là chạy không được bao lâu thì từ đâu Tiểu Linh nhảy xổ ra,chễnh chệ ngồi lên ghế.

Cô Quỳnh Anh đi tiến về phía nó,ánh mắt dò hỏi.

-Em vừa giở trò gì đấy?

-Hì!Trò gì đâu.

-Tiểu Linh ráng nén tiếng cười khanh khách sắp nổ ra từ mồm nó.Nó kéo cô giáo xuống ghế ngồi cùng.

-Đừng có xạo.Hông có gì thì mắc mới gì cô ta bỏ chạy thục mạng thế kia?

-cô Quỳnh Anh vẫn nghi ngờ nó

Tựa lưng ra sau ghế,nó thấy thật dễ chịu và thoải mái làm sao.

-Chẳng qua là em vừa tặng họ món quà thật dễ thương trong đêm Giáng sinh thôi.

-Dễ thương tới cỡ nào mà…..

-cô giáo trẻ không tài nào nói hết câu nổi bởi học trò cô đang rất ư là hí hửng

-Món quà đó trông như thế nào?

Tiểu Linh nhanh tay giơ một con vật đen ngòm,đầy lông lá lên cách mặt cô chỉ chừng mười phân,nói cũng thật nhanh:

-Con này nè!

-Á!!!!

-lần này là tiếng thét của cô giáo vang lên giữa công viên,kế đó cô cũng bỏ chạy thục mạng hệt cô gái kia.Chỉ khác ở chỗ là chạy được một quãng thì cô dừng lại,cô ngoảnh mặt lại nhìn nó.

Tiểu Linh giơ giơ con vật đen thùi đó vẫy vẫy trêu cô giáo vài cái rồi ông bụng cười sặc sụa.Cô Quỳnh Anh biết mình sắp tăng song máu vì trò đùa quá mệt tim của nhóc họ Giang thêm lần nữa.Cô ngập ngừng đi về chỗ ghế đá,đứng cách nó chừng năm bước,cô nhìn chằm chằm con quái vật lông lá trên tay Tiểu Linh,ngập ngừng hỏi:

-Con….gì dạ?

-Nhền,,,,haha!….nhện….haha!

-Tiểu Linh cười ngất lên,xong nó giải thích

-Khi nãy,canh lúc hai người đó hông để ý,em thả con nhền nhện này từ trên cao xuống,trúng vai cô gái,cô ta hét lên rồi bỏ chạy.Phải công nhận là cô ta có chất giọng tột thiệt!

-nghe là biết ngay nó đang trêu cái giọng”thánh thót”của cô ta

-Nhền nhện?

-cô Quỳnh Anh giật mình,thụt lùi hai ba bước.

-Ừ!Đồ giả thôi.Sợ gì chứ!

-Tiểu Linh lại cười

-Đồ giả á?

-cô giáo có vẻ không tin lắm vào lời của cái đứa hay chọc ghẹo cô

-Ừ!

-Quăng nó đi!Ghê quá hà!

-cô Quỳnh Anh nhăn nhó,né xa con quái đen thui trên tay Tiểu Linh

-Thôi!Uổng lắm!Để dành mai mốt ….xài tiếp,cô ạ!

-Tiểu Linh bụm miệng lại ngăn không chi tiếng cười nào thoát ra nhưng không thành công cho lắm,nước mắt chảy rat hay cho tiếng cười.

-Mà sao cô hông ngồi đi?

Cô Quỳnh Anh lắc đầu nguầy nguậy,nói:

-Chừng nào em còn giữ cái con vật bẩn thỉu đó,cô còn đứng.

Tiểu Linh lau khô nước mắt,miệng hãy còn cười.

-Được rồi!Được rồi!Em đem nó đi vứt đây!Ngồi yên mà chờ em quay lại.

Lúc Tiểu Linh đứng dậy là lúc cô giáo thụt lùi thêm vài bước.Cô đang né xa con vật kia.

Lát sau Tiểu Linh quay lại.Nếu lúc đi nó mang theo con quái vật lông lá gớm ghiếc trên tay thì lúc về,nó cầm cây kẹo bong gòn mày hồng thật đáng yêu trên tay.Nó chìa cây kẹo cho cô giáo.

-Nè!Món ưa thích của cô đó!

Cô Quỳnh Anh tròn xoe đôi mắt đen lay láy.

-Sao em biết cô thích kẹo bong gòn?

Tiểu Linh trả lời tỉnh rụi:

-Nghe đồn là vậy.

-Nghe đồn?

-chân mày cô giáo xếp thành hàng ngang thẳng tắp trên trán

-Ai đồn?

-Tụi học trò.

-Tiểu Linh trêu

-Ai biểu dễ dụ quá làm chi!Tụi nó hỏi gì cô cũng trả lời tút tùn tụt.

-Kệ tui.

-cô Quỳnh Anh nhận lấy cây kẹo từ tay cô nhóc lóc chóc họ Giang,xé một mẫu bong gòn giòn tan cho vào miệng,tận hưởng cái cảm giác ngòn ngòn của đường

-Nhưng có một câu cô hông trả lời.

-Câu gì?

-Tiểu Linh bắt chước cô giáo,xé một mẫu bông gòn cho vào miện,thần khen ngon.

-Tụi nó hỏi….cô thích ai.

-cô Quỳnh Anh ửng hồng đôi má

-Rồi cô trả lời ra sao?

-Tiểu Linh lại xé bông gòn,nhâm nhi tiếp

-Đã nói là hông trả lời rồi mà.

-cô Quỳnh Anh giật cây kéo ra xa,nói bằng giọng của đứa con nít ham ăn

-Sao em ăn nhiều vậy?Của cô mà.

Tiểu Linh chưng hửng khi bị giật mất kẹo.

-Em bỏ tiền ra mua mà.

Cô Quỳnh Anh cãi:

-Nhưng em cho cô rồi.Giờ nó là của cô.

Tiểu Linh với tay giành lấy kẹo nhưng co giáo nhanh tay hơn nên cây kẹo vụt khỏi tay nó lần nữa.Nó nhăn mặt nhìn cô.

-Ê!Nói đi!Có cho em ăn hông thì bảo?

Cô Quỳnh Anh phồng mang trợn má,cương quyết nói:

-Hông cho.

-rồi vụt bỏ chạy.

Tiểu Linh đứng bật dậy như có gắn lò xo ở chân,đuổi theo bà giáo ham ăn của nó.Chẳng mấy chốc sau nó đuổi kịp cô giáo.

-Đưa đây!

-Tiểu Linh ra sức giựt lấy cây kẹo,cô Quỳn Anh dùng tấm lưng thon thả làm hàng rào phòng thủ,không cho Tiểu Linh vượt qua để cướp mất chiến lợi phẩm ngọt ngào.

-Ha!Ha!Còn lâu em mới lấy được nó từ tay cô.Ha!Ha!-cô Quỳnh Anh cười hả hê

-Có thật là cô hông đưa?-một tay với cây kẹo,tay còn lại…ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cô giáo,nó bất chấp mọi lời dị nghị xì xào xung quanh.Không gian bao quanh hai người trở nên vui tươi lên hẳn khi tràn ngập tiếng cười của hai cô trò.

Những người khác trong công viên cũng bắt đầu giỡn theo khi trong thấy hai người này cười giỡn hồn nhiên như hai đứa trẻ đến thế.

Cô Quỳnh Anh vụt bỏ trốn lần nữa.Nhưng lần này Tiểu Linh nhanh tay hơn,nắm lấy cổ tay cô giáo giật ngược trở lại.Hệt như điệu tango,cô Quỳnh Anh xoay vòng lại rồi nằm yên trong vòng tay của đứa nhóc tinh quái mang tên Tiểu Linh.

Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau đến thế.Cảm giác thật tuyệt vời khi ôm người mình thương và được người mình thương bao bọc lấy.

-Khỏi trốn nữa.Em bắt được cô rồi nhá!

-Tiêủ Linh cười đắc chí

-Đưa kẹo đây!

-Được rồi!Cô đưa.

-cô Quỳnh Anh xé mẫu kẹo thật to,đôi môi hồng không giấu được nụ cười tươi vui

-Há miệng ra!

Tiểu Linh há miệng chờ cô đút kẹo.Nhưng khi mẩu hẹo chỉ vừa chạm môi thì đã bị cô giật lại,cho vào miệng của chính cô.

-Người gì kì cục quá vậy?

-Tiểu Linh ngượng chín mặt khi bị cô giáo đùa cợt.

Cô Quỳnh Anh nhe răng ra cười.

-Hì!Thôi,há miệng ra đi!Cô đút lại.

-Lần này cô hông có chọc quê em nữa nha!

-Tiểu Linh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng miệng vẫn há,kẹo ngon mà.

Nó lại bị dụ khị thêm lần nữa.

-Ha!Ha!

-cô giáo gục mặt trong lòng nó,cười sặc sụa.

Không biết phải giấu gương mặt màu mận chín đi đâu,nó buông cô ra.Xoay gót 180 độ,cau có.

-Giận cô hả?

-cô Quỳnh Anh cười toe toét,đi vòng ra trước mặt nó.Nó xoay lưng lại với cô.

-Thôi!Cho em cả cây kẹo luôn nè!

-Hông thèm.

-Tiểu Linh quạu quọ nói,định trở lại ghế đá ngồi nhưng đã bị một đám nhóc loai choai lạ hoắc cướp mất chỗ.

Đang định mắng cô giáo vì cái tội để mất chỗ(thực ra nó cũng có lỗi nữa chứ không riêng gì cô) thì nó cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của người đứng cạnh năn nỉ nó nãy giờ chạm lên má nó.Chân nó như mọc rễ tại chỗ,không nhúc nhích được tí ti.Nó nghoảnh mặt nhìn sang thì trông thấy cô giáo Quỳnh Anh của nó đang cúi mặt xuống đất,đôi môi hồng bậm vào nhau,chân di di trên đất.Cô thẹn đỏ cả mặt,cứ như cô vừa nốc mấy chai bia cùng một lúc.

Ngay tức khắc,nó hết giận cô vì cái tội chọc quê nó.Nhìn cô gái 25 tuổi e thẹn trước mặt nó,nó gần như mê mụi bởi sự kiều diễm của cô.Không kềm chế được sự xúc động,nó tiến lên vài bước.Cô giáo ngước nhìn nó,khuôn mặt sương sương hãy còn đỏ bừng.

Nó ôm cô vào lòng mà chẳng nói được tiến nào.Cô Quỳnh Anh tựa chiếc đầu nhỏ xinh lên vai nó,nhắm hai mắt lại thả mình vào dòng cảm xúc êm dịu đang chảy khắp người cô.

…………………………………………

-Gần một giờ sáng rồi.Sao chưa chịu về?

-cô Quỳnh Anh vẫn tựa đầu trên vai nó,chỉ khác là cả hai đang ở nhà cô,trên chiếc ghế đá kê ngoài sân.

-Cô đuổi em à?

-Tiểu Linh ngước nhìn lên bầu trời,tử hỏi”Sao hổng có ngôi sao nào hết trơn vậy nè?”.

Tiểu Linh nâng niu những ngón tay xin xắn của cô giáo,đưa chúng lên môi mình.

-Cô mà dám đuổi em à?Chỉ là khuya rồi,cô sợ sáng mai em không dậy nổi để đi học.

-Dậy hông nổi thì nghỉ.

-nó trả lời hết sức tỉnh bơ

-Ờ!Nghỉ đi!

-cô Quỳnh Anh nhại lại,doạ rằng

-Nghỉ đi rồi cô hạ cho hai bậc hạnh kiểm.

-Hì!

Tiểu Linh đứng dậy,nhìn cô quyến luyến.

-Vậy….em về nha!

Cô Quỳnh Anh đứng dậy theo,ôm nó lần cuối trước khi nó ra về.

-Ê!

-thằng Bính vỗ vai Tiểu Linh khi nhỏ bạn nó cứ lơ đãng đưa mắt nhìn gió mây

-Làm gì mà như người mất hồn vậy hả?Tối qua đi chơi tới mấy giờ?

-Tới khuya.

-nó đáp bằng giọng ngái ngủ.

-Hèn gì!

-thằng lớp phó lắc đầu bĩu môi

-Hèn gì mày đánh cầu lông mà trượt hoài.

-Kệ tao.

Thiệt tình mà nói,Tiểu Linh không phải đang say ngủ,nó say men tình thì có.Chuyện sảy ra tối hôm qua quả thực ngoài sức tưởng tượng của nó.Được đi chơi cùng cô Quỳnh Anh là hạnh phúc lắm rồi,đằng này nó lại ôm cô và được cô vùi đầu vào lòng.Có mơ nó chưa chắc dám mơ như vậy,nhất là mụ hôn trên má.

Tối qua,về đến nhà,lăn qua lăn lại trên giường rồi bật cười khanh khách như con điên.Buồn ngủ chẳng là bao sau một đêm không chợp mắt.Chỉ có nụ hôn và vòng tay âu yếm kia mới thực sự khiến nó mơ mơ màng màng vào sáng nay.

Về phần cô giáo,cô cũng chẳng hơn gì đứa học trò nghịch ngợm của cô.Ngồi ở phòng giáo viên thì mơ mộng tùm lum,nụ cười hạnh phúc luôn túc trực trên đôi môi màu cánh sen của cô.Đồng nghiệp nhìn vào thì đoán già đoán non là cô đang yêu.Đám học trò cũng nghĩ vậy.Vào lớp,lúc giảng bài thì trông cô vẫn bình thường,nhưng trong khi chờ đợi tụi nhóc tì giải bài tập,ngồi một mình ở bàn giáo viên,thi thoảng cô mỉm cưới vô cớ,ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Tuy ngọt ngào thế đấy nhưng gặp nhau là họ không ngần ngại đấu khẩu hết sức mình.Chuyện cô trò Quỳnh Anh-Tiểu Linh châm chọc nhau chẳng còn xa lạ gì với học sinh trường Tiểu Linh học,kể cả giáo viên toàn trường.

Và hôm nay cô giáo trẻ Quỳnh Anh khiến cho Tiểu Linh bẽ mặt trước đám bạn.Chả là tụi nhóc lớp 10D2 rảnh rỗi quá,không biết chơi trò gì nên tụm năm tụm bảy lại để”tám”.

-Ê,mậy!

-một thằng bạn cùng lớp hỏi Tiểu Linh

-Đấm bốc nhiều thì tay to ra hả?

-Ừ.

-Tiểu Linh đáp gọn lỏm.

-Vậy chạy điền kinh chân to ra hả?

Tiểu Linh lại “ừ”.

-Suy nghĩ nhiều thì…..

Không đợi bạn mình nói hết câu,nó biết ngay câu hỏi nên trả lời luôn

-Thì não to ra,chất xám nhiều hơn.

-nó trách

-Mày rảnh quá ha!Hỏi câu nào khó hơn hông được hả?

-Vậy còn nói nhiều?

-cô Quỳnh Anh từ đầu lù lù xuất hiện ngay cạnh đám học trò,làm cả bọn giật mình.

-Thì…..cái mồm to ra chứ gì!

-Tiểu Linh cười đắc chí,nghĩ thầm:”Toàn câu hỏi dành cho con nít”.Nhưng ngay sau đó nó mới biết mình bị cô giáo gài bẫy.

Cô gật gù,trêu:

-Bây giờ cô mới biết tại sao miệng em lại rộng đến thế.

Nói xong cô bỏ đi mất tiêu.Bỏ lại cái mặt baby đương tự đắc bỗng đỏ bừng như vừa thổi bếp củi xong.Còn đám bạn nó thì cười lăn lộn.

Để gỡ kèo,nó quyết làm cho cô giáo một phen điêu đứng.

Hôm sau,vào giờ lên lớp của cô Quỳnh Anh,nó tỏ ra rất ư là ngoan ngoãn,không phá phách như mọi khi,chính điều này khiến ai nấy cũng phải nghi ngờ.Cô Quỳnh Anh là người canh chừng Tiểu Linh nhiều nhất.Hai ba ngày liền,nó đều giả vờ như thế.Đến ngày thứ tư,Tiểu Linh cười nói bình thường trở lại.Từ đầu giờ đến gần cuối tiết học do cô Quỳnh Anh đứng lớp,mọi thứ vẫn hết sức bình thường,duy nhất là vào phút chót mới có chuyện bất ngờ xảy ra với cô.

Hôm ấy Tiểu Linh vào trường khá sớm,nhân lúc không ai để ý,nó kẹp con gián giả hệt con gián thật vào sổ đầu bài.Mấy ngày liền nó làm cô Quỳnh Anh không an tâm tí nào về sự ngoan ngoãn bất thường của Tiểu Linh.

Hôm nay,Tiểu Linh đã cười nói trở lại nên cô tưởng là Tiểu Linh đã thôi không trả thù cô.Ai dè…..Cuối giờ,cô giở sổ đầu bài ra chấm điểm mới tá hoả trước sự hiện diện của “quái vật màu nâu”.Sợ xanh mặt,cô la lên rồi nhanh chân rời khỏi chỗ.Cả lớp không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Tiểu Linh.

Như kẻ có nhiều kinh nghiệm trong việc chạy tội,nó nhún vai một cái hết sức bình thản.

-Bằng chứng đâu(mà nói tui cho gián vào sổ)?

Quả thực chẳng ai đưa ra được bằng chứng để kết tội Tiểu Linh,nhưng ai nấy đều chắc như đinh đóng cột rằng thủ phạm chính là Tiểu Linh.Bởi vì trong trường này,cụ thể hơn là ngay tại lớp 10D2,chỉ có một người,duy nhất một người dám hù doạ giáo viên xanh xao mặt mày mà thôi.

Chính Giang Tiểu Linh chứ chẳng phải ai khác.

Trả thù nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với Tiểu Linh,nó tiếp tục bày trò khác.Ngày này,tháng nọ trôi qua,hai cô trò cứ người tám lạng kẻ nửa cân,gườm nhau,cãi nhau,chọc phá nhau.Chuyện đấu khẩu mỗi ngày đã trở thành một phần thiết yếu của cuộc sống hai người ấy,ngày nào mà không cãi nhau cho ra trò là coi như ăn cơm không ngon.

Tuy hay châm chọc nhau nhưng ai nấy cũng biết Tiểu Linh là học trò cưng của cô Quỳnh Anh,còn “cưng”tới cỡ nào thì chỉ có hai người đó biết.

-Bữa nay em có đem theo đĩa phim ma nào hông?

-cô Quỳnh Anh đóng cổng lại khi bọn học trò ra về hết cả rồi,trừ Tiểu Linh.

Mở cốp xe,Tiểu Linh lấy ra một xấp đĩa phim kinh dị.

-Một lố luôn nè.

-nó nói

Nhìn sơ qua hình ảnh ghê rợn trên list,cô giáo vờ thơ ngây hỏi:

-Phim vui hông?

-Phim ma mà vui?

-đôi mắt Tiểu Linh chợt tròn xoe sau khi nghe xong câu hỏi của cô giáo.

Nó đã bị cô giáo thuyết phục đi học thêm môn toán một cách dễ dàng chỉ bằng hai câu hỏi trong đêm Giáng sinh.

Câu đầu tiên,cô hỏi khi cô nằm yên trong vòng tay nó.Giọng rất đỗi mê hoặc,cô nói:

-Em có muốn được ở gần cô lâu hơn?

-Có.

-Tiểu Linh đáp trong mơ màng

-Vậy….em sẽ học thêm tại nhà cô chứ?

-Học.

-Tiểu Linh đáp như đứa mê sản khi nhìn vào đôi người đen lóng lánh đẹp mê hồn của cô giáo(=>dại gái?)

Cô Quỳnh Anh không ngờ nhóc họ Giang lại dễ dàng đồng ý đến thế.

-Hì!

-cô cười rồi xoay gót vào nhà trong

-Cô đi nấu cơm tối đây.

Tiểu Linh tò tò theo sau hệt như cái đuôi.

-Em nấu nữa.

-Mấy lần rồi em vô bếp em quậy bể chén bể dĩa chưa đủ sao mà con đòi vô nữa!Muốn ăn cơm bằng nồi niu xoong chảo hả?

Tiểu Linh nhún vai.

-Vậy thôi cô cho em cắt rau củ quả gì đi.Chứ ngồi không chán lắm!

Ngẫm nghĩ một chúc,cô Quỳnh Anh bất đắc dĩ cho nó bước vào nhà bếp phụ cô.

-Cũng được.

-cô nói

Vào bếp,nó phụ cô giáo cắt tỉa rau củ.Xong nó ngồi chơi.Trong khi đó,đơn phương độc mã cô giáo tự tay nấu nướng thức ăn.

Ngồi trên ghế,nó mê mẩn nhìn cô Quỳnh Anh làm bếp.Người con gái đó đã bất chấp thân phận,tuổi tác,địa vị xã hội để đến với nó,yêu thương nó bằng cả trái tim thiên sứ.Đối với người khác,có thể họ phán xét rằng tình cảm cô dành cho nó là bệnh hoạn nhưng với nó,tình cảm ấy thiết tha và trong sáng biết nhường nào,với nó cô Quỳnh Anh là tất cả.

-Đồ ăn chín rồi.Dọn ra thôi!

-cô giáo ra hiệu cho nó dọn chén dĩa ra bàn.

Bữa ăn đạm bạc.Chỉ một bát canh,một đĩa cải xào và một ít thịt kho tiêu. Nhưng với Tiểu Linh,cả cô Quỳnh Anh nữa,được ăn cùng bàn với người mình yêu thương thì đạm bạc cỡ nào cũng trở nên thịnh soạn và xa xỉ như ở trong cung đình thời xưa.Hai người ăn ngon lành.

Trong bát canh hãy còn một con tôm đỏ đỏ đáng yêu,Tiểu Linh và cô giáo gườm nhau.

Hai người chọc đũa vào bát canh gặp lia gắp lịa con tôm ấy.

-Con tôm này là của em.Em thấy trước mà!

-hễ Tiểu Linh gắp trúng con tôm,chưa kịp cho vào chén cơm của nó thì bị đôi đũa cô giáo gạt phắt ra.

-Của cô.

-cô Quỳnh Anh vừa cười vừa tranh giành con tôm với Tiểu Linh

-Hông.Nó là của em cơ.

-Tiểu Linh không nhường nhịn cô giáo tí nào

-Của cô.

-Của em.

…

-Ha!Ha!Ha!

-sau một hồi bất phân thắng bại,cuối cùng cô Quỳnh Anh cũng giành được”chiến lợi phẩm”

-Cô nói rồi.Nó là của cô.

-rồi cô cho vào miệng

Tiểu Linh đưa tay quẹt mũi,”hứ”một tiếng.

Ăn cơm tối xong.Dọn dẹp,rửa chén xong.Hai cô trò kéo nhau ra phòng khách ngồi chơi.

-Mở phim đi!

-cô Quỳnh Anh nói trong khi gọt táo

-Ừa!Coi hoạt hình trước ha!

-Uhm

Tiểu Linh ngồi cười ha ha với bộ phim vừa mở.

-Sao con mèo đó ngốc quá vậy ta?

-Hông phải tại con mèo ngốc.

-cô Quỳnh Anh bắt đầu trổ tài tranh luận với đứa học trò tinh quái

-Tại con chuột thông minh hơn.

Tiểu Linh lắc đầu nguầy nguầy thể hiện sự phản đối của nó đối với ý kiến của cô giáo.

-Hông.Tại con mèo ngốc mới đúng.

Lần này tới phiên cô Quỳnh Anh lắc lư mái tóc đen óng.

-Tại con chuột thông minh hơn.

-…..-Tiểu Linh toan cãi lại nhưng nó vừa trông thấy cái đĩa đựng trái cây chỉ còn hai miếng táo:một lớn,một nhỏ

-Sao cũng được!

Như đọc được ý nghĩ từ ánh mắt của nó,cô giáo cũng nhìn chăm chăm vào đĩa trái cây.

Khổ nỗi trong đĩa chỉ còn hai miếng táo một to một nhỏ thế kia,cả hai chỉ dám nhìn mà không ai dám bốc trước.Nếu bốc trước thì phải bốc miếng nhỏ.”Chết tiệt cái phép lịch sự!”,Tiểu Linh rủa thầm.

Bốn mắt nhìn nhau,tay nhịp nhịp trên bàn,chờ đợi.

Rồi bất ngờ Tiểu Linh bốc lấy miếng lớn cho vào miệng,khoái trá nhai nhồm nhoàn.

-Người gì kì cục quá vậy?

-cô Quỳnh Anh ấm ức trước sự ra đi của miếng táo lớn,dẩu môi trách Tiểu Linh

-Chẳng lịch sự tí nào!

-Ổng…ịch ….ự…ỗ…ào….?(Hổng lịch sự chỗ nào?)

-miệng bận nhai nên phát âm nghe không được rõ cho lắm.

-Em lấy trước,lẽ ra em phải lấy miếng nhỏ chứ.Sao lại lấy miếng bự?Thiệt là bất lịch sự quá đi!

Nuốt trọn mớ táo vừa nai xong,Tiểu Linh cười tinh ma hỏi:

-Vậy nếu em nhường cô lấy trước,cô lấy miếng nào?

-Đương nhiên là miếng nhỏ.Cô đâu có thiếu nhã nhặn như em đâu.

-cô Quỳnh Anh hất cằm tự tin trả lời câu hỏi của Tiểu Linh

-Ờ!Chính vì biết trước là cô lấy miếng nhỏ thì mắc mớ gì em phải giành giựt miếng nhỏ của cô!

-Em……

-miệng cô giáo đơ ra như khúc gỗ

-Em cái gì?Em nói sai gì sao?

-Tiểu Linh cười đắc chí

-…..-cô giáo bậm môi hờn dỗi

-Hết biết!

-Phải công nhận là từ ngày đi học thêm,điểm số của mày tăng lên vượt bậc-thằng lớp phó kỉ luật nhìn bài kiểm tra vừa phát ra của Tiểu Linh-Toàn 8,9,10 không.Mày….prồ thiệt!

Tiểu Linh cười ngất lên.

-Ha!Ha!

Thằng Bính lắc đầu nhìn bài làm của con nhóc họ Giang.

-Tao phải kiểm tra lại mới được.Tao sợ cô chấm lộn điểm cho đứa con cưng của cô quá hà!

-Cứ tự nhiên.

-Tiểu Linh lại cười

Lát sau,thằng Bính trả lại bài kiểm tra cho Tiểu Linh.

-Đúng hết luôn.Sao kì vậy ta?

-Ha!Ha!Có gì mà phải thắc mắc chứ!Tại tao thông minh sẵn nên học đâu hiểu đó hết!Ha!Ha!

Dùng quyển tập trên bàn Tiểu Linh,thằng Bính quất lên vai Tiểu Linh một cái rõ đau,nói:

-Tao thấy mày càng ngày càng khùng lắm rồi đó!

Nhỏ My ngồi gần đó,nhìn Tiểu Linh,tủm tỉm cười.

———————————————–

-Chủ nhật này Linh rảnh hông?-nhỏ My hỏi khi Tiểu Linh thu gom sách vở cho vào cặp

-Chi dzạ?

-À!Hôm đó sinh nhật My.

-Sinh nhật My á?

-sau khi nhướn hàng mày thanh tú vì ngạc nhiên,nó chặc lưỡi-Hôm đó Linh hơi bận.

Nói rõ hơn là nó bận….đi chơi với cô giáo Quỳnh Anh của nó.

-Uhm.Vậy thì thôi!

-trông mặt nhỏ lớp trưởng buồn buồn nom thật đáng thương.Chính điều này làm cô nhóc lóc chóc Tiểu Linh động lòng.

-Thôi,được rồi!Để Linh sắp xếp lại thời gian.

“Hông biết cô có cho mình đi sinh nhật My hông ta?”,nó nghĩ thầm trong bụng

-Hay quá!

-nhỏ My nhảy cẫng lên vì vui sướng

-Nè!Nè!

-Tiểu Linh không khỏi phì cười khi trông cô nàng lớp trưởng nhảy choi choi như đứa con cấp một

-Linh chỉ nói là sẽ sắp xếp lại thời gian thôi.Chứ chưa chắc là đến dự được à nghen!

-Sao cũng được.Miễn là Linh nhận lời là My vui lắm rồi!-nhỏ My cười nói

————————————————

-Cái gì đây?

-cô Quỳnh Anh nhặt đống thư từ rơi ra từ cặp Tiểu Linh

-Thư gì mà loè loẹt quá vậy?

-À!Chắc là làm quen ý mà!

-Tiểu Linh vô tư đáp

-Thư làm quen á?

-cô giáo trẻ giương mắt ếch nhìn nó,quá đỗi ngạc nhiên

-Cô thấy em có đẹp đẽ gì đâu mà sao nhiều gởi quá vậy.

-Ờ!Đâu có đẹp!

-Tiểu Linh giật lại đống thư từ tay cô giáo,quê quê khi cứ bị cô chọc ghẹo về nhan sắc của nó,nhưng nó vẫn ráng tìm cách trả đũa

-Vậy mà có người mê là được rồi!

-Khùng lắm mới mê em.-

hai má cô Quỳnh Anh ửng hồng,”hứ”một tiếng rồi nhanh tay giựt lấy mớ thư làm quen của nhóc họ Giang

-Đưa đây!

-Cô lấy mấy thứ đó chi dạ?Đọc hả?

-Ai mà thèm đọc chứ!Đem vứt vô sọt rác là vừa.

-giọng cô nghe ghen ghen sao ấy,Tiểu Linh cảm nhận được điều này nên trêu cô.

-Đừng vứt!Uổng lắm!Ở trong đó có nhiều bài thơ hay lắm đó!

Cô Quỳnh Anh nhìn đó với ánh mắt hình viên đạn như muốn hỏi:”Muốn chết à?”.Tiểu Linh nhe răng cười khì.

Thấy thế,cô phán cho một câu:

-(Cười)y chang con khỉ!

-Hì!

-Cười gì chứ?Vô ăn cơm đi!

…….

-Áááá!!!!!!!!!!!!!

-cô Quỳnh Anh hét toáng lên khi xem đến đoạn kinh dị nhất của bộ phim ma đang xem.

-Ghê quá đi!!!

Ngược lại với thái độ sợ sệt của cô giáo hoàn toàn,Tiểu Linh ngồi cười he he bên cạnh cứ như nó đang xem phim hoạt hình Tom and Serry.Nước mắt nước mũi cô giáo bắt đầu chảy ra vì sợ.

-Coi phim ma mà cười?-

cô Quỳnh Anh dùng hai tay che mắt lại,không muốn thấy thứ gì khủng khiếp từ màn hình tivi nữa

-Người gì kì vậy?

Tiểu Linh cười khẩy,gạt tay cô ra để hình ảnh con quỷ xé xác người đập vào mắt cô.Cô lại hét lên rồi nhanh tay che mắt lại.

-Phim vui mà!Ha!Ha!

-Tiểu Linh cười khanh khách trong khi mặt cô giáo xanh còn hơn tàu lá chuối.

-Phim ma mà vui!-

cô Quỳnh Anh đánh vài phát lên người cái đứa ưa chọc ghẹo cô cho bỏ tức rồi lại che hai mắt,ngồi co ro và run cầm cập như đang bị bỏ vô tủ đá âm 5 độ C.

Nhìn lên màn hình tivi,nó liếm đôi môi khô rang.Rút hết can đảm,nó kéo cô giáo vào vòng tay của nó,nhỏ nhẹ nói vào tai cô:

-Có em ở đây.Cô không cầm phải sợ đâu.

Cô Quỳnh Anh thút thít:

-Chính vì có em bên cạnh nên cô mới sợ.()

-Ý gì đây?

-Tiểu Linh không ngờ khi sợ sệt cô vẫn không bỏ được cái tật châm chọc nó-Em buông cô ra à nghen!

Cô Quỳnh Anh ôm chặt lấy Tiểu Linh,dù cô thừa biết còn lâu Tiểu Linh mới nỡ lông buông cô ra.

-Em có buông cô cũng hông cho.-giọng cô nghe thật ngang ngược

Hôn lên mái tóc thơm nồng hương hoa nhài,nó thấy yêu cô hơn.

-Cô thấy sao rồi?Có cần em tắt tivi hông?

Cô Quỳnh Anh lắc đầu

Next

YOU MAY ALSO LIKE

Sống Chung Với Con Dâu_truyenles.net
Sống Chung Với Con Dâu
Tháng 7 19, 2025
Nhân – Kế – Mỹ_truyenles.net
Nhân – Kế – Mỹ
Tháng 8 1, 2025
bhtt-edited-du-tinh-kha-dai-man-nhien-255669748-1
Dư Tình Khả Đãi
Tháng 6 18, 2025
Phu Nhân Tại Thượng_truyenles.net
Phu Nhân Tại Thượng
Tháng 7 19, 2025
Truyện Les Hay
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3_truyenles.net
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3
phần 4 Tháng 6 27, 2025
Phần 3 Tháng 6 27, 2025
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò_truyenles.net
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
101 Tháng 8 29, 2025
100 Tháng 8 29, 2025
Ngốc À! Em Không Đơn Phương
Chap 70 Tháng 9 9, 2025
Chap 69 Tháng 9 9, 2025
Chị Ấy Không Yêu Tôi_truyenles.net
Chị Ấy Không Yêu Tôi
chương 17 Tháng 8 22, 2025
chương 16 Tháng 8 22, 2025
co-giao-a-co-that-qua-dang-183268201
Cô giáo à, cô thật quá đáng!
Phần 72 Tháng 6 22, 2025
Phần 71.1 Tháng 6 22, 2025
MẸ ƠI ! BA KÌA
Ngoại Truyện Tháng 9 15, 2025
chap 36 Tháng 9 15, 2025
Những Thiếu Nữ Nứng Lồn
Những Thiếu Nữ Nứng Lồn
Chương 5 Tháng 6 17, 2025
Chương 4 Tháng 6 17, 2025
Nam Chính Cho Rằng Tôi Bỏ Bùa Người Yêu Của Anh Ấy_truyenles.net
Nam Chính Cho Rằng Tôi Bỏ Bùa Người Yêu Của Anh Ấy
Chương 23 Tháng 6 28, 2025
Chương 22 Tháng 6 28, 2025
TÔI, NGƯỜI YÊU CỦA EM & NGƯỜI NHÀ CỦA CÔ ẤY_truyenles.net
TÔI, NGƯỜI YÊU CỦA EM & NGƯỜI NHÀ CỦA CÔ ẤY
Đôi lời tác giả Tháng 7 17, 2025
Chương 36 Tháng 7 17, 2025

© 2025 Madara Inc. All rights reserved