Cô có thật sự yêu em không? - Chap 23: Lời tỏ tình
” mẹ chơi cái đó đi… ” Vân Khánh mắt sáng tay chỉ vào trò chơi lượn vòng trên không trung cảm giác mạnh
” nhưng mà cô giáo? “
” chỗ ngồi tới 3 chỗ lận mà không sao đâu… ” Vân Khánh kéo mẹ đi cô giáo đành thở dài đi theo sau cô cũng sợ chứ bộ
3 người bước lên mỗi người một chỗ ngồi, Vân Khánh vẫn ngồi giữa hai người đẹp.
” được rồi thắt dây an toàn xong rồi, chuẩn bị bắt đầu … “
” 1 2..3 ” loa phát lên
Vân Khánh hứng thú nhìn qua cô thấy cô sợ hãi nhắm mắt nên Vân Khánh cũng lo, Vân Khánh cùng lúc nắm tay mẹ rồi nắm tay cô, cô đang nhắm mắt giật mình mở mắt nhìn xuống tay mình được Vân Khánh nắm, chiếc tàu nhỏ bắt đầu lượn vòng lên cao cô càng sợ hơn tay nắm chặt Vân Khánh.
Chiếc tàu càng lúc càng nhanh, cô run rẩy không dám hó hé nửa con mắt, bên Vân Khánh và Tuyết Trân cười đùa rất vui mà không một chút sợ hãi.
Trò chơi kết thúc nước mắt cô rơi, đứng dựa người vào cây dừa thở hổn hển.
Vân Khánh lo cho cô, đi lại hỏi ” cô bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả ” Vân Khánh rờ trán cô
” a a không sao không sao…cô chỉ hơi mệt một xíu vì chơi cái đó thôi ”
Vân Khánh lấy chai nước trong cặp nhỏ đeo chéo của mình ra ” đây cô uống đi, không muốn chơi trò nào cứ nói em, em không ép cô đâu ”
Cô nhận lấy rồi uống từng chút, đứng một hồi cũng đã đỡ hơn.
” a hai đứa chơi tàu lượn siêu tốc đi ”
” a dạ chơi… ” Vân Khánh nắm tay cô kéo đi lại chỗ Tuyết Trân đứng
Cô đi theo cảm thấy thật hạnh phúc, ngại ngùng ” hay..hay là em với mẹ chơi đi, cô không chơi đâu ”
” vậy cô ngồi ghế đá đi ” Vân Khánh dắt cô lại chỗ ghế đá có thể quan sát tàu
” a đây cô giữ đồ cho… ”
” vâng… ” Vân Khánh đưa rồi chạy lại mẹ bước lên hàng cuối tàu
Chiếc tàu lượn lên lượn xuống Vân Khánh không kìm được nên la lên, Tuyết Trân cũng không kém nhưng lại la nhỏ.
Tuyết Trân bước xuống vẫn còn tỉnh táo hơn Vân Khánh, Khánh thì không một chút đứng vững nắm tay mẹ đi rồi mà còn xém ngã vì chóng mặt.
” a em có sao không… ” cô đứng lên đỡ Vân Khánh ngồi xuống ghế
” haiz nhóc con sức yếu mà còn ra gió nhe ” Tuyết Trân chọc ghẹo
Vân Khánh ngã dựa vào ghế ngước mặt lên trời, thở nhanh.
Cô lo lắng ngồi vỗ ngực cho Khánh bớt, Tuyết Trân đứng bên thấy tình cảm ấm áp quá nên dở trò chọc ghẹo.
” hay là mình đi xem phim rạp trên đỉnh đi mẹ… ” Vân Khánh nhìn bản đồ chỉ
” ừm đi thôi… “
” không biết phim gì hay không nữa… ” Vân Khánh nắm tay mẹ cùng với nắm tay cô đẩy nhẹ
…
4h30
Chơi được 3 ngày cũng đã tới giờ đi về.
” Khánh em soạn đồ hết chưa… “
” em soạn rồi… ” thật ra là chưa soạn, vì đang lau tóc cho khô rồi mới soạn đồ
” hửm em soạn rồi ấy hả… ” cô mở cặp Vân Khánh ra
” thì xíu em soạn… ” Vân Khánh ngừng lau tóc tay bấm đt, cô thấy Vân Khánh chậm chạp liền ngồi trước mặt Vân Khánh lấy khăn có sẵn trên đầu rồi lau
” lẹ đi mọi người chắc đang chờ dưới sảnh đấy ”
” … ” Vân Khánh tắt điện thoại nhìn vào cô
” cô xấu lắm hả, em nhìn vài vậy “
” không, cô rất đẹp ” Vân Khánh trả lời làm cô khựng lại rồi lau tiếp, đôi môi thì mỉm cười
” cô cảm ơn em, nhìn em vui vẻ với không ghét cô là cô vui rồi… “
” cô có phải…có phải cô yêu em không? ” Vân Khánh nắm nhẹ cô tay cô từ từ để xuống
Cô bất ngờ trợn mắt nhìn Vân Khánh trong tim đập loạn xạ lên, mặt có chút hồng hào.
Vân Khánh đặt môi lên môi cô hôn lấy hít để, chiếc lưỡi từ từ luồng vào kiếm người đồng hành, lúc đầu cô đáp trả lại một lúc sao cô hết hơi liền muốn dứt ra nhưng Vân Khánh lại đè cô xuống giường mà hôn, ha tay nắm hai cổ tay cô mà đè xuống.
Vân Khánh cũng đã hết hơi dứt ra thở hổn hển, còn cô nằm thở dốc nghĩ lại xém hết hơi mà tèo đi, tay vẫn đè hai cổ tay cô xuống, mắt nhìn mắt không nói một câu, 10s sau Vân Khánh bình tĩnh lại bối rối không biết làm gì, cơ thể vẫn muốn đè cô, miệng thì nói lấp ba lấp bấp.
” a..a..em em xin lỗi, em xin lỗi… “
” không cần phải xin lỗi thật ra cô rất yêu em ”
Vân Khánh cứ tưởng chừng cô sẽ ghét mình trong lòng thì đầy lo lắng nhưng khi cô cất tiếng lên nước mắt Vân Khánh lại chảy dài xuống má rồi rơi lên mặt cô.
” a..a sao em khóc rồi… ” cô lấy tay lau vội
” em..em cũng yêu cô rất nhiều… ” Vân Khánh thả lỏng người đè lên người cô, mặt úp vào ngực mà khóc vì thân hình nhỏ nên cô bị đè không nặng cho lắm
” nếu được…, cô và em hẹn hò nhé? ” cô vuốt tóc vỗ về
” em…em đồng ý… ” tiếng nấc càng ngày càng nhỏ lại
” ngoan ngoan cô thương, nếu mệt thì nằm nghỉ đi cô soạn đồ cho em ”
” d..dạ… “
Cô đã mềm lòng trước nhóc con vẻ ngoài thích lạnh lùng này rồi, Vân Khánh nghĩ mình đã chọn đúng người và yêu mình hết lòng từ lúc Vân Khánh trốn và được cô tìm thấy với vẻ mặt vui vẻ rồi ôm Khánh vào lòng mà vỗ về, Vân Khánh thật ra đã thích cô vào buổi tối ngày mà lần đầu tiên cô bắt chuyện trước, Vân Khánh đã thử xem là cô có thật sự thích và yêu mình không, khi nghĩ lại có lẽ Vân Khánh cư xử hơi thô lỗ và lố.