Nội dung truyện
An thì cũng không khá hơn là mấy nhưng chí ít nó không khóc, ánh mắt An chỉ hiện lên một chút kích động cùng hoang mang nhưng ngay lập tức biến mất.
Có lẽ An của 10 năm sau không còn giống An của 10 năm trước nữa rồi. Bây giờ việc nó thể làm tốt nhất chắc là che giấu cảm xúc thật của mình, không còn là đứa học trò nhỏ ngốc nghếch như xưa nữa mà thay vào đó là một hình ảnh hoàn toàn khác của An. Một hình ảnh mà nàng nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, vậy mà hôm nay lại được chứng kiến tận mắt làm nàng cảm thấy có một chút an tâm. Mặc dù có thể An không còn yêu nàng như xưa nữa nhưng chí ít thì nhóc người yêu dẻo miệng của nàng giờ đã trưởng thành hơn, chững trạc hơn nhiều rồi. Nhưng nàng vẫn không cho phép bản thân mình thể hiện những cảm xúc ấy ra ngoài bởi vì nhóc con ấy là người có lỗi với nàng trước mà, chính nhóc là người đã bỏ nàng đi không nói một lời cơ mà. Vậy nên việc gì phải thể hiện ra là nàng còn yêu nhóc con chứ? Với lại nếu nàng cứ thương xót cho An như vậy thì ai sẽ thương nàng đây?
Lúc này đây thì bé con đang vô cùng hoang mang không hiểu vì sao mà mẹ Trang và anh đẹp trai cứ nhìn nhau mãi vậy ta? Là do mẹ Trang của bé đẹp quá nên anh đẹp trai cứ nhìn miết hay là do anh đẹp trai của bé đẹp trai quá nên mẹ Trang mới ngắm lâu như vậy.
“Mẹ Trang” Bé con dang hai tay ra đòi nàng bế.
“A… để mẹ Trang bế Thỏ về bàn ăn nhé” Nàng đưa tay ra đón lấy bé con rồi hai mẹ con cùng ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của An.