CÔ GIÁO À!!! - 25 Trở lại
10 năm sau.
Sân bay Quốc tế Nội Bài, Hà Nội.
Một thân ảnh nhỏ bé mang trên người chiếc áo măng tô dài xụ cùng với chiếc kính đen che đi nửa khuôn mặt, nhưng ở người phụ nữ ấy lại toát lên hơi thở của sự trưởng thành, quyến rũ khiến cho bất cứ ai đi qua cũng phải nán lại nhìn. Và người con gái ấy, không ai khác chính là nàng.
Nàng hiện tại đang đứng ở sân bay để chờ đợi một người đặc biệt, không phải người yêu mà cũng chẳng phải bạn thân mà nàng coi người ấy là tri kỉ. Thầy Duy-người đàn ông đã bên cạnh chia sẻ, bầu bạn với nàng trong suốt khoảng thời gian đau khổ trước đó.
“Này, anh xuống muộn hơn 2 tiếng đấy nhé” Giọng nàng mang theo một chút giận hờn khó giấu, giống như một cô em gái nhỏ khó chịu vì bị anh trai ruột, à không phải là anh rể mới đúng, cho đứng đợi ở sân bay gần 2 giờ đồng hồ.
Người đàn ông trước mặt một tay phải kéo hai, ba chiếc vali, tay còn lại phải bế thêm một đứa nhỏ khoảng 3 đến 4 tuổi đang ngủ trên vai nhưng vẫn không quên trả lời cô em gái nhỏ.
“Haha, anh xin lỗi nhé, do máy bay bị delay hơn 1 tiếng”
“Phải không đó? Hay là do mải ngắm cô tiếp viên nào nên mới xuống muộn thế này” Nàng vừa nói vừa nhận bế đứa bé trên tay anh rể để bé con kia ngủ trên tay nàng.
“Nào có ngắm ai, em cứ nói thế tội anh”
“Anh cứ nói có thử đi, xem anh có no đòn với chị em không. Nhưng sao chị em chưa về?”
Nàng là đang nhắc đến vợ thầy, cũng là chị gái thân thiết của nàng, do hai chị em là hàng xóm thân thiết nên nàng coi thầy như anh rể, cũng như anh trai. Thầy đã lấy vợ từ 7 năm trước và gia đình ba người vừa mới về quê ngoại chơi nên hôm nay nàng ra sân bay đón họ. Thú thật nàng muốn đi đón vợ chồng anh chị cũng chỉ vì bé con đáng yêu đang nằm trên tay nàng đây. Do nhà nàng và nhà hai anh chị gần nhau nên cứ mỗi tối bé con đều sang nhà nàng và cứ ríu rít bên tai nàng vậy mà hai anh chị lại đem bé con đi chơi suốt cả tháng trời làm nàng nhớ bé con gần chết nên mới phải chạy ra sân bay thế này đây.
“À chị em nói là muốn ở lại với ngoại thêm ít hôm nữa, với cả chi nhánh công ty chị ở đó còn việc chưa hoàn thành nên đành phải về sau”
“Vậy giờ mình về thôi”
“Thầy Hiệu trưởng mới gọi cho anh nói có việc gấp nên em hôm nay em trông con bé giúp anh nhé. Cứ để con bé ngủ bên nhà em đi, có khi con bé còn thích mẹ Trang hơn cả bố mẹ nó đấy”
“Vậy được thôi, anh có việc thì cứ đi trước đi. Để em trông con bé cho”
“Cảm ơn em nhé, anh đi trước đây”
Nói rồi thầy đi ra trước, giờ chỉ còn nàng với bé con ở đây thôi, nàng tính sẽ đưa bé con đi ăn trước rồi mới về nhà vì bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa của bé con rồi.
Vừa đặt vào xe thì bé con liền tỉnh giấc và thấy người bên cạnh là nàng thì bé con không khỏi vui mừng ra mặt.
“Aaa mẹ Trang, Thỏ nhớ mẹ Trang”
“Mẹ Trang cũng nhớ Thỏ lắm lắm. Thỏ đói chưa nào?”
“Dạ Thỏ đói rồi”
“Đói rồi thì chúng ta đi măm măm nhé”
“Vâng”
_____________________
“Mày đang đứng đâu đấy? Tao tìm muốn lũng cái sân bay luôn rồi mà không thấy mày đâu là sao?” Linh hiện đang ở sân bay và nói bằng giọng điệu bực tức với người ở bên kia điện thoại.
“Là tìm dữ chưa?”
Là An, người đang nói chuyện điện thoại với Linh mặc dù nó đang đứng ngay đằng sau cô bạn mình.
Bỗng nhiên…
“Hù”
“Ôi má ơi, nhỏ nào chơi ác zậy!!!”
“Là con nhỏ này nè” An đứng ra trước mặt Linh và Tùng.
“Ui, anh iu của Linh, anh có biết là Linh nhớ anh lắm không hả” Linh nói bằng giọng điệu dẹo chảy nước và ôm chầm lấy đứa bạn mình.
An nhìn sang Tùng với ánh mắt cầu cứu. Nhưng Tùng cũng chỉ biết lắc đầu nhìn.
“Thôi, tôi xin người. Tôi không muốn vừa về nước mà đã bị người yêu mấy người hỏi gặp đâu”
“Làm quá không à, nghiêm túc lại nè. Mà bạn tôi giờ nhìn trưởng thành quá nhỉ, không khí ở Mỹ chắc phải trong lành lắm ha?”
“Không phải kháy đểu tôi” An lườm thằng bạn thân chí cốt.
“Chết thôi, tự nhiên bây giờ lại có đứa bạn thân là Việt kiều mới về nước”
“Có thôi ngay đi không, bạn mới về mà không nói được câu nào tử tế hết. Đi ăn đi tao đói lắm rồi”
“Được được, đi ăn thôi. An bao” Linh và Tùng bá vai bá cổ nhau hí hửng chui vào xe để lại đứa bạn Việt kiều với khuôn mặt đen như đít nồi.
_____________________
Tại nhà hàng Hai chú gấu (?)
Dừng xe trước nhà hàng An đã thấy không ổn rồi. Đây không phải là nhà hàng cho trẻ em hả, sao mà hai đứa bạn yêu quý lại đưa nó tới đây chứ.
“Ủa nhìn gì ghê vậy, xuống xe đi kêu đói lắm rồi mà” Tùng nhìn nhìn chằm chằm đứa bạn mình.
“M-Mày có đi nhầm chỗ khống đấy? Từ khi nào mà hai đứa mày lại thích mấy cái nhà hàng màu mè, bánh bèo thế này? Mà hình như còn là nhà hàng cho trẻ em nữa chứ”
“Ai rồi cũng thay đổi thôi bạn tôi ơi. Mà đây không phải nhà hàng cho trẻ em đâu, mà là có nhiều trẻ em thích tới thôi à”
“!?”
“Mày cứ nghe tao, chắc chắn sẽ không làm mày thất vọng. Trong này có rất nhiều món ngon đang đợi mày thưởng thức. Mà còn có…”
“Còn gì nữa cơ?” Câu sau Linh nói lí nhí trong miệng làm nó không nghe rõ.
“À có mấy bé nhân viên dễ thương lắm nhé”
Và đúng như dự đoán của An bên trong nhà hàng có tông chủ đạo là màu hồng đối lập hoàn toàn với bộ trang phục đen nó đang mặc trên người. An cảm thấy từ khi nó bước vào những đứa trẻ đang ăn đều ngoái lại nhìn nó kèm theo ánh mắt có phần sợ sệt, có lẽ vì bộ đồ full black và khuôn mặt lạnh như tiền của nó.
Ai mà tin được con người nhìn bề ngoài lạnh lùng, bí ẩn như vậy mà lại bước vào nhà hàng có tone màu chủ đạo là màu hồng hơn nữa còn trang trí theo style rất ư dễ thương.
(Để hình ảnh cho mọi người dễ hình dung nè)
Ba người cùng bước đến một chiếc bàn còn trống ở góc phòng. Vừa đặt người xuống ghế An liền than thở.
“Đây là cách mà hai người bạn thân chiêu đãi tôi đấy à? Lát nữa đồ ăn mà không ngon thì biết tay tôi, hừ”
“Yên tâm, yên tâm. Không ngon không lấy tiền” Linh cười giả lả lấy lòng con bạn.
Đang ngồi yên vị trên ghế đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn ra thì An cảm thấy áo mình như đang bị ai đó dựt dựt.
“Anh đẹp trai ơi, Thỏ làm rơi bé thỏ trong gầm bàn rồi. Anh đẹp trai lấy thỏ giúp Thỏ nhé” *Bonus thêm combo mắt lắp lánh chíu chíu+đôi môi cứ chu ra* Bé con ngây thơ gọi An là “anh” vì thấy tóc “anh” ngắn vả lại “anh” còn siêu đẹp trai.
An thì không để tâm đến cách xưng hô lắm mà thứ nó quan tâm chính là bé con trước mặt nó dễ thương quá đi mất, là người An thấy dễ thương thứ hai trong những người nó đã từng gặp và đương nhiên người thứ nhất là nàng ấy.
“Bé thỏ của em đây. Em tên là gì vậy, bé con?” An nhìn bé con với ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Thỏ tên là Thỏ a~~” Bé con ngây thơ trả lời.
“Haha, được rồi. Anh tên là An vậy còn Thỏ tên là gì nhỉ? Thỏ biết không ta?” An bế đứa bé vào lòng.
“A Thỏ tên là Ngọc, Trần Bảo Ngọc ạ”
“Vậy ai đưa Thỏ đến đây thế?”
“Là mẹ Trang đưa Thỏ đến đây á” Bé con luôn cười tít mắt khi nhắc đến mẹ Trang của bé.
Nghe thấy cái tên đấy tim An bỗng nhiên khựng lại một nhịp vì nhớ tới nàng ấy. Đúng là khi yêu vào rồi thì chỉ cần nghe đến cái tên thôi đã thấy nhớ không tài nào chịu nổi, dù gì thì cũng đã hơn 10 năm trôi qua rồi. Không biết nàng ấy có còn nhớ đến nó không, hoặc có khi bây giờ nàng ấy đã có một chồng hai con rồi không chừng. Thực chất, An không nghĩ cũng không muốn nàng ấy sẽ dành cả thanh xuân của mình để đợi nó nhưng cứ nghĩ đến việc nàng đã có chồng, thậm chí là có con thì nó lại không tài nào chịu nổi, một thứ cảm giác đau đớn đến kì lạ.
Đang mải miên man, chìm đắm trong mối tơ vò thì một câu nói đã đánh thức An.
“A mẹ Trang, anh đẹp trai ơi, mẹ Trang của Thỏ kia kìa” Bé con vừa nói vừa chỉ vào người phụ nữ đang tới gần bàn An.
To be continued.