Cưng Chiều Vưu Vật Trời Ban - Chương 30: Xuân dược
Lòng ngực đập một cách hỗn loạn, Giang Nhan Nhu đảo mắt xung quanh tìm kiếm Lâm Duyệt, nhưng không có. Khuôn mặt hồng hào dần trở nên tái đi, ngón tay run rẩy níu vào ly rượu, cực lực che giấu dáng vẻ sợ hãi.
Mắt thấy Triệu Xuân Thành chậm rãi bước tới, Giang Nhan Nhu cố nén hoảng loạn trong lòng, nhíu mày hung hăng nói:
“Anh Triệu còn muốn tiến tới đến lúc nào? Lời xin lỗi của anh tôi chấp nhận, anh… dừng lại.”
Bước chân Triệu Xuân Thành khựng lại một nhịp. Hắn mỉm cười ôn hòa, nâng cao ly rượu trong tay hướng về phía nàng.
“Vậy thì cảm ơn cô Giang…”
Giang Nhan Nhu khẩn trương đến nỗi hơi thở trở nên loạn nhịp, hận không thể quay lưng rời đi ngay lập tức. Trên cao, Bùi Tôn nhanh chóng ghi nhận hành động của Triệu Xuân Thành, sau đó báo cáo lại cho Lâm Duyệt. Nếu không phải vì còn chút chuyện cần phải xử lý, cô đã không để nàng một mình với Triệu Xuân Thành.
Bên dưới, sau khi thể hiện hòa khí của mình, Triệu Xuân Thành giả vờ đánh rơi ly rượu, vô cùng ăn ý khiến rượu bên trong đổ hết vào váy của Giang Nhan Nhu.
Trong lòng đột ngột dâng lên dự cảm chẳng lành. Bùi Tôn nhíu chặt mày kiếm, nhanh chóng báo cáo tình hình. Lâm Duyệt nhìn dòng tin nhắn, không có thời gian trả lời, ngược lại còn tức tốc đạp ga. Chỉ mới rời đi một lúc, hắn ta đã vội ra tay. Rất tiếc, Lâm Duyệt ở đây, ai cũng đừng hòng đụng được vào Giang Nhan Nhu.
Tiệc rượu diễn ra vô cùng náo nhiệt, không ai để ý đến Triệu Xuân Thành đang có hành động gì. Váy đỏ trên người nữ nhân để lại một vệt đậm màu chói mắt, cơ thể ám lấy mùi hương nồng nặc.
Ly rượu trong tay Giang Nhan Nhu bất cẩn rơi xuống, vỡ tan tành, âm thanh ly vỡ bị tiếng nhạc ồn ào nuốt trọn, không ai nhìn thấy, hoặc nếu thấy cũng không ai đứng ra ngăn cản.
Khi Triệu Xuân Thành nắm lấy cổ tay nàng, Giang Nhan Nhu đã nhanh chóng gạt ra, gấp rút lấy điện thoại, gửi một dòng tin nhắn cho Lâm Duyệt.
Giang Nhan Nhu: Lâm Duyệt, cứu t…”
Tin nhắn gửi đi một cách gấp gáp.
Triệu Xuân Thành mỉm cười nhìn nàng, dùng vũ lực kéo nàng rời khỏi sảnh tiệc.
“Cô Giang, thật sự xin lỗi, đã làm ướt váy của cô rồi. Chi bằng cô Giang theo tôi đến phòng thay quần áo, tôi cho người đem đến cho cô một bộ đồ khác.”
Giang Nhan Nhu bị cưỡng ép lôi đi, sức lực yếu ớt không thể so được với luồng khí lực cường bạo kia. Triệu Xuân Thành lại muốn giở trò, lần này hắn nhân lúc Lâm Duyệt không có mặt, muốn đẩy nàng vào phòng riêng, vũ nhục nàng.
“Triệu Xuân Thành, buông tôi ra. Đừng động vào tôi.”
Tiêu Khuynh Thành vờ như không nghe thấy, sau đó thô bạo kéo nàng vào phòng thay đồ. Phía sau, Bùi Tôn bị đám người của Triệu Xuân Thành ngăn lại, đứng canh ở trước cửa phòng. Anh thật sự không ngờ lần này hắn ta lại chuẩn bị chu đáo như vậy, còn lường trước được sẽ có người ngăn cản.
Lần này, Giang Nhan Nhu được cứu hay không, e là chỉ có thể trông cậy vào sếp Lâm mà thôi.
Giang Nhan Nhu bị kéo vào phòng thay đồ. Cửa phòng mạnh mẽ đóng lại, trái tim đang treo lơ lửng của nàng lập tức rơi xuống. Giang Nhan Nhu cực lực dằn co, nước mắt tựa như châu ngọc không ngừng tuôn rơi.
Triệu Xuân Thành cười gian vài tiếng, ánh mắt nóng bức tham lam đặt trên cơ thể xinh đẹp của người trước mặt.
Giang Nhan Nhu nghiêng người muốn chạy, cổ tay đang được thả lỏng đột ngột bị một lực lớn kéo lại.
“Cô Giang sợ gì chứ? Đâu phải là lần đầu ngủ với người khác đúng không? Không phải đã ngủ qua với Lâm Duyệt rồi sao? Ngủ với phụ nữ không vui chút nào, đêm nay có thể ngủ với đàn ông, thật sự sung sướng hơn rất nhiều.”
Giang Nhan Nhu thở dốc từng đợt, bởi vì lời nói quá ti tiện khó nghe, nàng mạnh mẽ vung tay, hung hăng tát vào mặt hắn ta một cái.
“Đê tiện, im miệng. Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi, Lâm Duyệt…”
Còn chưa nói xong, Triệu Xuân Thành đã hung hăng ném nàng xuống sô pha. Giang Nhan Nhu bị áp chế trên ghế, sợ hãi đến nỗi khuôn mặt đã ngập trong nước mắt.
Triệu Xuân Thành không hề tức giận, ngược lại còn cười đê tiện một tiếng.
“Cô Giang, đánh rất hay. Tôi mặc kệ, cho dù cô là người phụ nữ của Lâm Duyệt, hôm nay ông đây cũng phải nếm được cô.”
Âm thanh thô bỉ cực kỳ khó nghe, Giang Nhan Nhu ra sức vẫy vùng nhưng không được. Giống như lấy trứng chọi đá, chỉ càng khiến nàng tiêu hao sức lực.
Triệu Xuân Thành lấy ra trong túi một túi bột nhỏ, bên trong có màu hồng nhạt vô cùng dịu mắt. Hắn nhìn một lúc liền mỉm cười sảng khoái, sau đó dùng vũ lực cưỡng ép đổ bột mịn vào miệng nàng. Bột hòa cùng nước bọt nhanh chóng tan ra trôi vào cổ họng, Giang Nhan Nhu không muốn nuốt xuống, nhưng kết quả vẫn là thất vọng.
“Triệu Xuân Thành, anh cho tôi uống cái gì? Đồ ti tiện, anh muốn làm gì?”
Triệu Xuân Thành cúi đầu hít sâu một hơi, ngửi thấy hương thơm tươi mát của phụ nữ, bên dưới hắn liền trương lên cứng cáp.
“Tôi muốn làm gì, không phải cô Giang rất rõ sao? Cô Giang đừng lo lắng, tôi sẽ không hại cô. Thứ cô vừa nuốt xuống sẽ khiến cô tình nguyện ở dưới thân tôi, hèn mọn cầu xin tôi…”
“Nếu cô ngoan ngoãn, tôi có thể cân nhắc đến việc nhẹ nhàng…”
Giang Nhan Nhu cảm thấy não bộ như tê cứng.
Tình nguyện dưới thân, hèn mọn cầu xin, sẽ không phải là… xuân dược, phải không?