Nội dung truyện
Cố gắng nhai nuốt nốt chỗ thức ăn còn lại, Jeonghan sau đó lập tức đứng lên ra về bỏ lại Hansol cùng với kèo đi chơi lỡ dở ngay sau bữa ăn. Cậu thanh niên lai Tây hoảng loạn thiếu điều muốn ăn vạ Jeonghan ngay trong quán bởi cậu nghĩ do mình trả lời không đúng ý nên đã khiến anh Jeonghan phật lòng. Không còn cách nào khác, Jeonghan hứa hẹn sẽ bù cho cậu một buổi đi chơi khác, còn bây giờ mình có chuyện gấp phải về nhà ngay.
Chẳng có một tin nhắn hay cuộc gọi thông báo nào, Hansol nghi ngờ cái “chuyện gấp” ấy trong miệng anh nhưng lại chẳng có tư cách gì bắt Jeonghan khai báo sự thật. Và anh Jeonghan cũng không thật sự quan tâm đến cảm xúc của cậu nhiều đến thế, Hansol bất lực nhìn anh vò vò mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của mình, nói vài câu xin lỗi rồi quay người đi mất dạng.
Ngồi yên vị trên chiếc bàn học đối diện với cái máy tính xách tay, Jeonghan thấy giờ đây mình có thể dễ dàng tìm kiếm thông tin của Seungcheol chỉ bằng một cú nhấp chuột. Thế rồi cậu chần chừ, và điều cậu làm là nhấc máy lên gọi điện cho một ai đó. Đồng ý là Jeonghan có thể dễ dàng nắm được thông tin của người ấy, thế nhưng cậu cũng nghĩ mình xứng đáng được biết chuyện của Seungcheol theo một cách tốt hơn.
“Vãi Jeonghan-san, biết bao lâu rồi mới thấy mày chủ động gọi điện, Joshua-chan rất chi là cảm động-“