Em Không Hề Tồn Tại - Chương 17
Đến thứ sáu, Hương vẫn dạy thay Liễu còn Liễu ở bệnh viện chăm sóc cho Trang. Thời gian dạy cũng trôi qua nhanh, ba ngày sau Trang cũng xuất viện, nên thứ hai nàng đi dạy lại.
Buổi chào cờ cũng trôi nhanh, đến giờ vào tiết, tại 10AC đã thấy Liễu đi dạy. Nàng bước vào lớp nhìn lượt lớp thấy vẫn mọi hôm, im lặng hướng mắt về phía nàng, có lẽ sau bao ngày được Hương quản dạy đã ngoan hơn rồi…
Đôi mắt nàng đảo quanh lớp đã ngưng lại dãy bàn cuối của Vân An, nàng cũng không nghĩ nhiều rời mắt đi tiến đến bàn giáo viên để xấp tài liệu lên bàn.
” Cả lớp, lấy sách vở ra học thôi… ” Giọng nói êm tai thanh dịu nói với đám 10AC
” Đấy phải vậy, tai tao nhẹ cả rồi… ” Hy Nguyệt xoay mặt sang nói với gương mặt đắc ý với nó, làm nữ lớp phó phì cười
” Thế tận hưởng đi… ” Nó ngắn gọi không biểu cảm ngoài gương mặt lạnh.
” Thấy có lỗi với người ta chuyện lần trước sao. Đây phải bạn tôi biết không vậy ? ” Hy Nguyệt nhắc lại cho nó chuyện trong bar
” Lắm lời ! ” Nó hất lại cho Hy Nguyệt câu nhỏ thắc mắc.
” Ê !? Chiều nay học xong đi phố không hai bạn ? ” Lâm Huân nghiêng người khủy tay đặt trên thành ghế cất giọng
” Được đó, chiều học ôn đống kiến thức dạo chơi tí giải tỏa tâm trạng… ” Hy Nguyệt hớn hở khi nghe ý kiến của Lâm Huân
” Đi không An ? ” Hy Nguyệt sang hỏi nó
” Ừm ! ” Vân An gật đầu
” Bọn bây rảnh rỗi ghê ha ! Còn tao với nhỏ lớp phó thì cắm đầu học, khác nào chạy deadline… ” Lớp trưởng nghe thế liền quay xuống nói, giọng nhỏ nửa than nửa ganh tỵ với ba đứa bạn của mình
” Hôm nào tụ lại đi chơi. ” Hy Nguyệt nói tiếp
” Hưm…để bước vào kỳ thi cuối kỳ 1 này, chúng ta hẹn chơi trước thi bữa ha ? ” Nữ sinh lớp trưởng nói
” Cũng được đó. Tao sẽ sắp xếp. Học hoài cũng mệt… ” Nữ lớp phó nói
” Nhất trí thế đi. ” Lâm Huân nói để kết cuộc thảo luận của hội bàn cuối
Vân An hướng mắt nhìn phía trên bục. Lia mắt nhìn nàng, nàng ân cần nhẹ nhàng viết từng nội dung dạy học lên bảng. Nó dời mắt đi nghĩ đến hôm gặp nàng trong bar.
” Mình hiểu lầm cô ta à ? ” Vân An trầm ngâm chìm vào suy nghĩ
” Người vào bar là bà cô Hương ? Cô ta theo vào làm gì ? “
” Hazz… ” Nó nhanh chóng dứt ra khỏi suy nghĩ rối về nàng
Hai tiết văn trôi nhanh. Suốt tiết học nàng khômg nhìn nó một cái, nó không bận tân mấy. Liễu sang dạy lớp khác, lớp bắt đầu xôi nổi trò chuyện.
” Vẫn là cô Liễu dạy thích nhất ! ” Nữ lớp phó cười tươi nói
” Tao mừng không hết mày à. Tai tao giờ êm ghê tuy không ưa cô ta mấy ! ” Hy Nguyệt nói với tụi bàn cuối, nó cười cười thỏa mãn từ đầu tiết đến hết tiết nàng
” Tao học cũng nhẹ cả người. Học cô chủ nhiệm cũ nặng nề quá… ” Nữ lớp trưởng tiếp câu
” Sao trông mày đơ đơ vậy An ? ” Hy Nguyệt thấy nó nãy giờ y một tư thế, gương mặt một cảm xúc, lại không nói chuyện.
” Ừm. Từ nãy giờ mày cứ như người bị bất động ấy… ” Cậu ta cũng thấy nó trầm im hơn bất thường
” Chúng mày cứ làm quá. Vân An lớp này nổi là băng lạnh mà, đáng sợ lạnh lùng giờ nó im thôi chứ hơn có chuyện ? ” Nữ lớp trưởng diễn tả nó với giọng điệu rõ về nó
” Lớp trưởng cũng kiệm lời lại đi. Nhiều chuyện quá rồi đó !? ” Vân An ném cây bút bi vào phía nữ lớp trưởng làm nhỏ giật mình
” Thôi bọn mày đùa vừa thôi. Đùa quá có lúc ảnh hưởng đến hạnh kiểm. Cuối kỳ 1 rồi… ” Nữ lớp phó nhắc nhở
” Lớp phó nói chí phải. Lấy mày làm đạo lý cho rồi… ” Hy Nguyệt chọc nhỏ
” Êy, thôi vào tiết rồi… ” Nữ lớp trưởng nhắc
Trôi nhanh bãi đến ra về. Tất cả học sinh nhanh chân tiến ra cổng trường ùa về. Vân An thong dong bước đi, vẻ mặt không hứng thú bất kể điều gì trước mắt.
Hy Nguyệt và Lâm Huân nhìn nó tính khí lạ cũng im lặng theo về không tra hỏi thêm gì nữa…
Liễu tiến vào phòng, tựa mình vào thành giường ngẩng nhìn xung quanh phòng, đôi mi ngã buồn. Hôm nay nàng không nhìn nó không quan tâm không phải nàng còn giận hay trách nó. Chỉ là không muốn phải thêm chuyện, nàng muốn bây giờ mọi chuyện yên ổn chỉ để lo cho Trang hồi phục hẳn để quay lại quản trường.
Chiều nay nàng có tiết của lớp, nghỉ ngơi một ít phút còn phải soạn giáo án cho tiết chiều nay.
…. Nàng lái xe đến trường, vừa dắt xe vào bãi đậu xe, bước đi tiến đến giữa sân trường. Hướng mắt lướt nhìn ngôi xung quanh lại chú ý đến chỗ tụ nhiều học sinh đang hóng hớt điều gì chỗ đó, nhiều học sinh bao quanh nên nàng nửa lo nửa tò mò thấy vài giáo viên đến can ngăn. Nàng lại hỏi một giáo viên chuyện phía đó.
Biết được là học sinh xích mích với nhau, là học sinh khối 10 ra tay trước. Nên bây giờ lại có trận chiến tay đôi giữa khối 10 và khối trên. Nghe đâu là nữ sinh nổi trội nhất khối 10 có tiếng không nhỏ trong trường nên mới nhiều học sinh kéo đến.
Liễu nghe cũng nắm tình hình, nhưng nghe ” nữ sinh nổi trội nhất khối 10 có tiếng không nhỏ trong trường ” làm nàng bất ngờ, không lẽ là Vân An. Nàng thấy nó lại gây chuyện cho nàng nên vội đi đến.
Đám học sinh thấy bộ ba giáo viên của trường đến, có vài đứa đã âm thầm rời đi. Còn lại vẫn chen xen xem chuyện gây cấn này.
” Hazz… lại là con bé đó ! ” Hiệu phó than trách, cô chen lấn cũng thấy Vân An lớp 10AC.
” Hết nói con bé đó làm gì mà đi gây chuyện hoài. Giờ ngay cả hai đứa lớp 11 với 12 cũng không tha ? ” Cô tổng phụ trách lắc đầu, Liễu vừa bước đến nghe được mấy giáo viên nói vậy, xác nhận là Vân An liền đi đến chỗ học sinh.
” Cô Liễu !? ” Hiệu phó và cô tổng phụ trách kinh ngạc. Thu Linh bước ra khỏi đám đông học sinh lắc đầu không làm gì được. Có lẽ Vân An không ngưng tay rồi
Nàng nhíu mày vội gọi tên nó. Để giúp Liễu dễ chen vào, cô hiệu phó đã ra lệnh giải tán làm thưa đi ít học sinh, còn vài đứa vẫn không nghe mặc đó hóng hớt tiếp.
” Bộ hai bây hết chỗ hả ? ” Nó nắm lấy cổ áo của cậu nam sinh 12
” Còn mày ? Khối trên hết phòng hết đường à mà kéo xuống trước phòng lớp tao hả ? ” Vân An đưa tay bóp hàm cầm nữ sinh 11 nâng gương mặt lên đối cặp mắt tức giận của mình
” Trời ơi, tình cảm quá mà sai chỗ rồi nghe hai đứa ? ” Hy Nguyệt thêm lời vào
” Ừ á, có ai không biết tình biết yêu ? Cần hai bây tình tứ trước lớp bọn này à ? “
” Mà…biết tao rồi sao còn vác mặt lếch chân đến đây hả ? ” Vân An bực bội hét vào hai con người tả tơi sợ hại kia
” Anh chị không biết, lỡ…lỡ ngang qua. Không có ý chọc giận em ? “
” Bộ tao đàn em hai bây sao hả ? ” Vân An nói rồi nắm tóc cả hai để trút giận
” Vân An !? “
” Mau dừng lại !? ” Liễu cất giọng. Điều nàng vừa thấy thật không dám nghĩ nó bạo lực quá tay đến vậy.
” …. ” Nó lia mắt nhìn nàng tay vẫn không buông hai con người đang đau đớn dưới đường hành lang
” Vân An. Đừng gây thêm chuyện nữa ? ” Nàng nhíu hàng mày. Đôi mắt chứa thất vọng về nó.
” Tôi gây chuyện !? ” Nó quay sang trố mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng
” Dừng lại đi ! ” Nàng bất lực nói
” Hừm !? ” Vân An nhìn nàng rồi vứt mạnh tay ra khỏi tóc hai đứa kia gương mặt nó rõ tức giận và khó chịu nhìn nàng rồi quay đi vào lớp sát khí làm tụi học sinh phải rời đi hết. Để Hy Nguyệt và Lâm Huân ngơ ra nhìn nó
” Ê… đó có phải Vân An không mày ? ” Hy Nguyệt nhìn Vân An rời đi vào lớp. Vẻ mặt ngơ ngác hướng mắt nhìn phía lớp
” Nó đó mà khác khác sao ấy mày… ” Lâm Huân khó hiểu theo Hy Nguyệt
” Nó dễ tính vậy từ lúc nào vậy ? ” Hy Nguyệt thấy lạ khi Vân An bỏ đi tha cho hai đứa khối trên này
” Xem nó mệt đâu không ? ” Lâm Huân đáp lại
” Hai em không sao chứ ? ” Liễu đỡ cả hai đứng dậy, hai con người một nam một nữ liền lo lắng cho nhau dường như không để ý Liễu
” Lãng tai hả mày ? ” Hy Nguyệt liền nắm tóc nữ sinh lớp 11 nhỏ khó chịu, vênh mặt hỏi
” A…a… “
” Tình cảm quá ha… !? ” Lâm Huân nắm tai của nam sinh kia, nhéo chặt làm cậu ta đau không kém nữ sinh kia
” Sao hả ? Được tha còn không biết mở miệng nói gì hả ? ” Hy Nguyệt kéo mạnh tóc cô nữ sinh kia mạnh hơn
” Xin…xin lỗi ! ” Nữ sinh kia vừa đau vừa nói
” Xin lỗi…xin lỗi.. ” Cậu nam sinh cũng nói theo
” Hừm !? ” Hy Nguyệt và Lâm Huân thả cả hai ra. Hai con người kia vừa nhấc bước chân để rời đi lại bị cả hai túm tóc kéo lại làm nàng sững sờ kinh ngạc.
” Êy !? ” Hy Nguyệt nặng giọng
Hai đứa túm tóc hai con người kia rồi đẩy cổ về trước mặt Liễu. Làm nàng ngạc nhiên.
” Không biết cảm ơn tiếng à ? ” Lâm Huân gắt giọng nói
” Cảm…cảm ơn cô… “
” Cảm…ơn cô… “
Dứt câu Hy Nguyệt Lâm Huân đẩy mạnh hai người kia về phía trước. Thoát khỏi tay cả hai, hai người họ vội chạy về lớp
” Bẩn tay ! ” Hy Nguyệt phủi tay tỏ rõ gương mặt chán chê hai kẻ ban nãy
” Lũ phiền ! ” Lâm Huân nhìn dáng hai người kia hấp tấp chạy đi
” Đã cảnh cáo đi chỗ khác. Đứng vênh ra đó tình tứ. Để Vân An nó phải ra tay ? ” Hy Nguyệt khó chịu. Nhưng nó cố tình khắc lại chuyện xảy ra
” Muốn phá nó chứ biết sợ cái gì ? ” Lâm Huân nói, cậu cũng tỏ thái độ để làm nên chuyện với Hy Nguyệt
” Hy Nguyệt ! Lâm Huân ? ” Liễu cất giọng nhắc nhở có các giáo viên ở đây
” Còn cô ! Đừng trách bạn tôi. Chúng tôi đã cảnh cáo là chúng không nghe thách thứ bọn tôi nên Vân An mới ra tay thôi đừng đổ lỗi hết cho nó ? ” Hy Nguyệt nói
” Tôi biết nó cũng hiểu lầm cô. Cả cô vừa hiểu lầm nó nên coi như hòa !? ” Hy Nguyệt nói tiếp
” … ” Dứt câu hai đứa quay đi vào lớp, Lâm Huân hỏi ra mới biết chuyện xảy ra ở trong bar. Liễu im lặng, bản thân nàng biết chuyện này không phải lỗi của nó hết. Nhưng lúc nãy nàng nói vậy chỉ để ngăn nó lại dù rất giận nàng.
” Ơ…cô Liễu, việc hai học sinh kia tôi sẽ giải quyết… ” Cô hiệu phó lên tiếng, Liễu cũng gật đầu quay đi vào trong lớp khi tiếng chuông cất lên vào lớp.
Nàng tiến vào lớp hướng mắt không nhìn lớp để tránh Vân An khó chịu thêm. Chỉ tiến đến bục giảng đứng lại khi nghe hiệu lệnh của lớp trưởng hô.
” Vân An, bãi học ở lại gặp cô ! ” Nàng cất giọng, vẫn chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng nói với nó. Hy Nguyệt Lâm Huân nghe vậy hàng mày lườm lại khó hiểu.
” Ban nãy tôi nói rồi không phải lỗi nó. Sao cô không hiểu ? ” Hy Nguyệt khó chịu nói
” Cô chỉ nói với Vân An chút chuyện thôi ! ” Liễu bình tĩnh đáp, càng làm Hy Nguyệt bức xúc thay cho nó
” Cô !? “
” Hy Nguyệt !? ” Vân An nhắc nó đừng bức xúc thêm chuyện lại phiền, nó thấy thế cũng im lặng
” Tôi hiểu rồi, nhưng chuyện này chỉ liên quan mình tôi. Cô không được đổ lỗi cho hai đứa nó ! “
” Ừm… “
” Cô cũng nhắc lại lớp không được bạo lực không đánh nhau nữa. Các em bắt đầu thay đổi chỉnh sửa lại thói sai này nghe chưa !? “
” Dạ… ” Vài đứa đồng thanh
” Học thôi, ôn bài để còn thời gian ôn bài khác… ” Liễu lật giáo áo đã soạn
Bên dưới Hy Nguyệt vẫn khó chịu bực bội. Nữ lớp phó lớp trưởng quay xuống dò hỏi.
” Sao vậy ? ” Nữ lớp trưởng hỏi
” Nói thế còn gây chuyện ? ” Hy Nguyệt cáu gắt đáp
” Thôi bây để Hy Nguyệt ổn đã giờ nó nóng tính lắm đừng hỏi ! ” Lâm Huân nói
” Ờ ờ ” Hai đứa cũng hiểu rồi quay mặt lên
” Vân An ? ” Hy Nguyệt quay sang hỏi nó
” !? ” Nó lia mắt nhìn Hy Nguyệt
” Sao mày tha cho hai con người kia vậy ? Chướng mắt phải đánh cho nhừ tử chứ ? “
” Tao không để phí sức với bọn đó, hai bây cũng giải quyết chúng được mà ? “
” Nay tao thấy mày lạ lắm. Ở đâu mày hiền vậy An ? ” Hy Nguyệt nhìn sang Lâm Huân cậu nhún bả vai khó hiểu theo
” Bị gọi gặp riêng cuối giờ không ý kiến gì sao ? “
” Tao tự có cách giải quyết… “
” Vân An !? ” Nó không muốn mình Vân An chịu tội hết cho hai đứa
” Hy Nguyệt ! An nó đã nói vậy thì cứ để nó tự giải quyết… ” Lâm Huân nói
” … “
Giờ học trôi nhanh, nó cất sách vở vào cặp, hai đứa bạn thấy cũng không thể làm gì đành quay đi. Nó tiến đến phòng giáo viên của nàng, đưa tay gõ cửa.
” Em vào đi ! ” Nàng cất giọng
Nó mở cửa ra thấy nàng ngồi trên chiếc ghế quay mặt vào bàn chứa đầy giấy tờ chăm chú ghi chép. Biết nó vào nàng hạ bút quay sang nhìn nó. Bấy giờ trong căn phòng chỉ có mỗi nàng và nó
” Gọi tôi có chuyện gì ? ” Nó bỏ một tay vào túi, nhìn bộ dạng của nó trong lòng nàng chỉ biết thở dài
” … Em đừng đánh nhau nữa !? ” Nàng nhíu mày
” !? ” Nó vẫn im lặng
” Dù sao em chỉ mới lớp 10, đã đánh nhau nhiều lần. Em không nghĩ sẽ ảnh hưởng đến em và cả việc học ? ” Thấy nó không để ý lời mình nói nàng phải khuyên bảo nó.
” Nói mãi ý cô là tôi gây chuyện ? Cô cần gì vòng vo với tôi ? “
” Đúng ! Là cô nói em gây chuyện. Nhưng cô biết không phải lỗi hết của em… “
” Cô bớt làm bộ dạng thương cảm đó đi !? ” Vân An chán ghét nói
” Tại sao không hiểu lời cô nói ? “
” Hiểu ? Cô hiểu phần cô đi ! ”
” Cô nói không muốn em gây thêm chuyện chỉ là…. ” Nàng chưa nói hết nó đã tiếp lời thay nàng
” Chỉ là cô thấy tôi sẽ ảnh hưởng đến cô ? Làm cô phải đau đầu về chuyện của tôi !? “
” Hừm ! Quả nhiên cô chỉ muốn trút giận vào tôi à. Vậy thì nói đi !? “
” Em hiểu nhầm rồi… có lẽ cô nói thế em sẽ không hiểu. “
” Ý cô là sao ? “
” Lúc đó cô nói vậy, em có nghe hay không nghe cô chưa chắc biết được. Nếu khuyên can em lại bỏ ngoài tai ? “
” Cô làm gì ngăn em được ? Dạy học em không nên lấy gì khuyên can được em. “
” Chỉ có thể nói em gây chuyện. Thà để cô là tâm điểm làm em giận hơn là càng có chuyện xảy ra thì cô can không được… “
” Vân An à ? Em thay đổi từ bây giờ được không !? Bạo lực cũng không thể giải quyết tất cả cũng không mang lợi ích gì cho em cả… ” Vân An chỉ nghe nó không nói gì
” Đúng là sẽ ảnh hưởng đến cô. Sau này càng phải bị em ghét bỏ. Dần mất thiện cảm với cô ! ” Nàng đứng dậy khỏi ghế, bàn tay thu dọn xấp giấy trên bàn vào túi đựng đồ.
” Vân An ? Em sẽ thay đổi không ? ” Nàng thấy nó vẫn không nói gì. Liền cất giọng hỏi nó
” Tôi không biết… ” Nó lạnh giọng nói
Nàng liền quay người ra hướng nó tiến đến. Nàng biết mình không thay đổi được gì nó không khiến nó lay động một chút.
” Cũng đã trễ rồi, về thôi… ” Nàng bước đi đến cửa dừng lại nói với nó còn đứng tại đó. Nghe nàng nói nó cũng quay đi theo sau.
Ra khỏi phòng giáo viên, nó bước đi, nàng khóa cửa xoay người gọi nó.
” Vân An !? ” Nó dừng chân lại, nàng tiến đến trước mặt nó. Ánh mắt nó lơ đi sang hướng khác
” Cô xin lỗi ! Em về cẩn thận. ” Nàng thấy mình cũng có lỗi vì để nó hiểu lầm là đổ lỗi nó. Vẻ mặt nó tuy một biểu cảm nhưng có phần khó hiểu thoáng trên đó.
Nàng xoay đi, phải xuống họp cùng giáo viên nữa. Nhìn nàng khuất bóng nó tiến ra khỏi trường với chiếc xe của mình. Thấy Hy Nguyệt Lâm Huân vẫn đứng đợi mình dáng vẻ sốt ruột liền hỏi nó một loạt câu.
Nó chỉ đáp lại ngắn là bình thường. Sau đó rủ cả hai dạo chơi như hẹn lúc sáng. Làm Hy Nguyệt và Lâm Huân khó hiểu nhìn nhau, vẻ mặt cả hai như khẳng định gì đó đúng điều mình nghĩ…