Nội dung truyện
Theo Thanh trở về phòng ngủ, biết tâm trạng cô không tốt, Tình lại pha một ấm trà hoa cúc đem đến. Cẩn thận rót trà vào chén, nàng nhẹ nhàng đưa đến trước mặt đối phương rồi mỉm cười một cách ngọt ngào.
“Cô Thanh giận ạ?”
Thanh bực bội uống một ngụm trà, sau đó nhìn Tình “hừ” lạnh một tiếng. Đặt mạnh chén trà xuống bàn, cô gõ nhẹ vào trán của nàng một cái.
“Nếu không phải do em cầu xin, phạt một tháng tiền lương và hai mươi roi đó thật sự quá nhẹ. Ngộ nhỡ hạ nhân trong nhà thấy ta dễ dãi, sau này lại xuất hiện tình trạng tương tự, cái nhà này không biết sẽ loạn đến mức nào?!”
Tình duỗi tay xoa trán, sau đó ngồi thụp xuống bên cạnh chân cô rồi ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười nũng nịu.
“Em biết cô Thanh là người tốt. Chỉ một lần này thôi, sau này em không dám chen vào nữa đâu.”
Nàng vừa nói vừa xoa bóp chân đối phương như thể lấy lòng. Thanh bất lực thở dài một tiếng, còn có thể trách ai đây, còn không phải vì quá cưng chiều đứa trẻ này sao, đến độ xiêu lòng lúc nào không hay. Thấy hai má Tình phúng phính, cô lại hờn dỗi mà nhéo lấy một bên má của nàng.