Nội dung truyện
Hai ba con bọn họ thật đúng là có những điểm rất giống nhau, có cảm giác gì liền nói ra, không dấu diếm, cũng sẽ không tạo ra hiểu lầm gì.
“Dù sao người cũng đã mất, chúng ta phải nhìn vào điều tích cực để sống tiếp!”
“Ừm, đương nhiên hiện tại khi nhớ tới bà ấy cũng không cảm thấy quá đau khổ. Nhưng mà cũng là 6 năm trước, mỗi lần ta nhớ tới vợ trước, lại vẫn cảm thấy rất khó chịu.”
Ông ấy đột nhiên chủ động nhắc tới vợ trước với Thanh San, cũng chính là mẹ của Triệu Minh.
“Triệu Minh chắc đã nói với cháu rồi, chuyện nhà chúng ta, ta cùng mẹ nó…..còn có mẹ kế.”
“Cháu cũng biết, nhưng không quá chi tiết!”
Hoàng Hải nhàn nhạt nói:
“Nó đương nhiên không thể nói quá chi tiết, khi đó nó còn nhỏ, quá nhỏ, tình cảm của người lớn nó cũng sẽ không hiểu rõ, nó vẫn luôn trách ta, từ khi đó đến bây giờ, giữa chúng ta không giống ba con, ngược lại giống như kẻ thù.” Dừng một chút, ông chăm chú nhìn Thanh San, “Nhiều năm như vậy, nó sẽ tìm được người mình thích, thậm chí còn muốn mang người đi gặp mẹ nó.” Ông ấy có điều ám chỉ nói, “Hơn nữa lại là một cô gái như vậy.”