Nội dung truyện
Hỉ Mi ngã ngồi ở trên ghế cạnh cái bàn, tựa hồ nó được chuẩn bị cho nàng. Nàng siết chặt đấm tay, cảm thấy mờ mịt. Âm Cố, tại sao có tên nàng ở đây? Mà La Tú, có quan hệ gì với Âm Cố? Còn mặt nạ, có liên quan như thế nào? Ngọn nguồn ra sao? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra mình không biết?
“Không ngờ có người còn ngốc hơn ta, ” Bỗng nhiên La Tú ha ha cười nói. “Mà ngươi lại được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng ngươi cũng không biết thứ mình mất là ai đoạt đi…”
“Ngươi đang nói cái gì?” Hỉ Mi thô lỗ ngắt lời, hung ác nhìn La Tú chằm chằm, “Ngươi rốt cuộc muốn nói thì nói thẳng, không cần thiết phải quanh co.”
La Tú như bị dọa, sững sờ nhìn Hỉ Mi, một hồi sau chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. La Tú nắm chặt ngực, sắc mặt dần dần sầu thảm: “Ngươi cần gì phải thẹn quá thành giận. Ngươi vừa không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Chúng ta đều mệnh khổ như nhau, sao ngươi lại nhìn ta. . .”
Lồng ngực Hỉ Mi khó chịu đến hoảng, nàng có trực giác nếu nói thêm với La Tú nàng sẽ phải nghe được điều nàng tuyệt không muốn nghe. Những thứ đó có thể khiến nàng điên loạn hơn so với nỗi đau nàng từng mất mát. Nàng không phải thẹn quá thành giận mà chỉ là sợ hãi mà thôi. Nàng cúi đầu, lại càng cảm thấy trầm trọng hơn. Mà ngẩng đầu sẽ nhìn thấy La Tú bi thiết, nàng cảm thấy chướng mắt.
“Ta chỉ hỏi ngươi, mặt nạ, vì sao ngươi có?”
La Tú làm như cười cười, lại so với khóc còn khó coi hơn: “Nói đến, ngươi còn thảm hơn ta. Dù sao ta vẫn còn nữ nhi, mà ngươi, sinh ra còn chưa được nhìn.”