Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Thông tin truyện

Hưởng Thụ Mật Ngọt - Chương 15

  1. Home
  2. Hưởng Thụ Mật Ngọt
  3. Chương 15 - Dừng H+
Lùi
Thông tin truyện

 

 

Trong con hẻm tối đen như mực giống như cuộc đời nàng ngay lúc này. Một ánh sáng nhỏ nhoi ở phía xa xa kia đang dần hiện lên ngay trước mắt, một con đường tưởng như bình thường nhưng trong đôi mắt mệt mỏi và tuyệt vọng của nàng đang nhìn nó, như đang nhìn một con đường sống dần mở ra. Nàng nhạt cười, lê cơ thể ướt đẫm đến đó, càng đến gần nàng càng nghe được âm thanh của tự do trong lòng ngực đang nhảy múa, nhưng hạnh phúc nhỏ bé này cũng bị dập tắt.

“Hạ Miên, cô đi đâu vậy?”

Tên được nhắc, câu hỏi đã vang lên trong con hẻm. Trái tim nhỏ bị bóp nghẹn lại, cơ thể bất giác run rẩy mà không dám cử động.

Khốn nạn…cô ta sao lại tìm được mình chứ…?

Tiếng giày cao gót chậm rãi bước, âm thanh như ngân vang trên không rồi từng bước đến gần, một trái tim nhỏ bé đang gào lên vì sợ hãi. Càng gần, ý chí muốn sống một cuộc đời tự do dâng cao. Nàng bất chấp tất cả, bỏ qua sự sợ hãi mà ra sức chạy về phía trước. hơi thở bây giờ hỗn loạn vô cùng, nàng chẳng biết bây giờ mình đã hít hay là thở ra, có lẽ sự sợ hãi đã khiến nàng mất hết nhận thức về cơ thể của bản thân. Nhưng một con thỏ nhỏ yếu ớt thì làm sau chạy thoát nanh dã thú đang khát máu kia.

Chỉ còn vài bước nước nàng sẽ thoát khỏi nơi tăm tối này, chỉ còn một chút nữa nàng sẽ không phải sống một cuộc đời bị giam cầm và hành hạ. Nhưng số phận như định đoạt từ trước, ả ta lao đến nắm lấy đầu tóc nàng kéo về, bất ngờ bị kéo đau, nàng không kịp chuẩn bị liền ngã ra sau, mặt đất lạnh lẽo cứ thế bao trùm nàng.

Đôi mắt tuyệt vọng nhìn ả ta, nhìn ả đưa tay kéo gãy ống sắt bên vách tường kia. Thanh sắt vừa tầm tay kia, chẳng biết nó đang định làm gì mình nhưng với điệu bộ đó chắc chắn không mang theo ý tốt nào cả. Định đứng dậy muốn bỏ chạy thêm một lần nữa nhưng chân gầy đã bị gót cao gót kia dẫm lên, bất lực, nàng chả thể nào chạy.

“Con chó! Cô giết tôi đi! Giết đi! Tôi thà chết chứ không về!”

Nàng gào lên, sống với cô ta thì có khác gì đang chết đâu, một cái chết dần dần bao trùm lấy, đau đớn và khủng khiếp.

Khuôn mặt cao ngạo và quyến rũ dần lạnh sắc nhìn nàng. Ả ta làm sao chiều được mong muốn ích kỷ đó của nàng. Trong con mắt lạnh lẽo kia nhìn nàng, bên trong giống như chứa hàng trăm điều tàn bạo đối đãi cơ thể nhỏ ấy. Thanh sắt trên tay giơ lên, ả nhắm thẳng đến chân nàng mà nghiền nát, cẳng chân đáng thương bị đập gãy.

“Aghhh….hức…đồ….a đồ khốn!”

Từ bên trong cơ thể, nàng cảm nhận rõ ràng xương chân đã gãy vụn, cơn đau như trời giáng ập vào người, nhói, đau đến kinh khủng.

Nhưng một gậy chưa đủ, ả vung thanh sắt thêm mấy lần thô bạo. Chân gầy đã bị đánh đến nát rồi, xương chỗ đó đã gãy hết, lớp da trắng đã hóa hành tím đỏ kinh tởm, nếu còn đánh nữa sẽ thành đống thịt nát mất.

“Agh…hức…đ…a…đừng…” Nàng vô lực muốn van xin nhưng cơn đau đã khiến nàng nghẹn ngào khó nói.

Ả ta nhạt cười nhìn nàng đang bị mình hành hạ, vẻ mặt xinh đẹp đến ngây ngô đang tuyệt vọng khóc lóc. Ả mê mệt cái dáng vẻ này của nàng, thấy nàng khóc, lại càng muốn nàng gào khóc nhiều hơn vì mình. Ả vứt gậy sắt qua một bên, tiếng động làm nàng giật mình khóc.

“Về nhà thôi. Ở nhà có nhiều thứ cô phải làm lắm đấy”

Chẳng thể nào phản kháng, nàng bị ả ta đưa về căn phòng nhục hình. Căn phòng mà nàng ngày đêm bị ả thao thao tàn bạo, là nơi nàng phải bị ép làm một con đĩ dưới háng ả ta. Chẳng có phút giây nào tâm trí nhỏ được thư  giãn, mỗi ngày như một, sống trong sợ hãi, lo sợ bị cưỡng hiếp. Nàng phát điên, điên đến mức đầu muốn nổ tung, nhiều lần tuyệt vọng, đôi tay nàng tự cào xé cơ thể mình, càng kéo dài lớp da, mái càng chảy vào kẽ móng tay nàng, một mùi tanh hôi kinh tởm của máu, một sự trừng phạt đầy ám ảnh từ ả. Đến cả cơ thể của chính mình, nành còn không được phép làm tổn thương… Nực cười.

Về lại căn phòng cũ, ả ta ném nàng xuống sàn lạnh, cơ thể như món đồ chơi bị vứt bỏ. Nàng thở dốc, ánh mắt ngấn lệ nhìn ả ta, sự sợ hãi đã ăn sâu vào tế bào thần kinh của nàng, sự phục tùng đã đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé. Hạ Miên ráng quỳ lên dù cho chân đã bị đánh đến tàn phế nàng vẫn cố quỳ lên, đôi tay run rẩy nắm lấy quần ả, giống như nắm lấy lòng thương cảm cuối cùng từ ả ta.

“Hức…x…xin cô…hức…tha cho tôi… tôi nài nỉ, t…tôi tha thiết xin cô!…hức…”

Nàng cầu khẩn lay lay dưới chân ả một cách thảm hại. Nhưng chuyện nàng trốn đi là điều đã xảy ra, ả ta đương nhiên không có lí do tha cho nàng. Ả nhạt cười đưa mũi giày nâng cằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo ngắm nhìn khuôn mặt này, lắng nghe âm thanh nức nỡ ngân vang.

“Hạ Miên yêu dấu của tôi… cô chỉ cần ở bên tôi một thời gian nữa thôi, tôi sẽ tha cho cô”

Âm thanh cùng lời nói như đường mật cám dỗ nàng. Nó như chiếc bè cứu sinh nhỏ bé nhưng ý nghĩa lớn lao đối với nàng, môi nàng ngượng cười hỏi ả.

“Hức…v…vậy…tôi cần ở đây…hức…bao lâu?”

Ả tít mắt cười nhạt, miệng phun ra hai chữ…

“Đến chết”

Nụ cười chẳng thể nào giữ được trên môi, nàng trừng mắt đau khổ, tức giận đến mất đi lý trí, đôi tay gầy vội vàng đẩy cô ta ra, đôi bàn tay ôm chặt đầu gào khóc.

“Đồ điên! Chó chết…hức…cô chết đi Nhạc Khanh!…hức…giết tôi đi!…”

Nàng tuyệt vọng là thế, nhưng ả chả quan tâm, con người thô bạo ấy kéo nàng đến ban công. Nơi sàn nhà đầy mảnh kính vỡ tan, chúng bị đối xử như vậy là do nàng đã đập vỡ chúng, trên lan can được điêu khắc tinh xảo kia lại có một tấm rèm cửa màu đỏ sẫm được cột vào thành, nó là thứ để nàng trèo xuống, nàng đã trèo và nhảy xuống bể bơi lớn phía dưới rồi trốn thoát.

Nhạc Khanh kéo nàng, ép đôi chân kia phải đứng lên, đứng trên những mảnh thủy tinh sắc bén đó, đôi bàn chân trần bị đâm đến đau nhói, máu chảy, dòng máu nóng làm mặt sàn vốn lạnh lẽo phải hóa thành lửa nóng, giống như địa ngục đày đọa nàng đi trên đinh thép. Ả ta ép nàng dựa vào thành lan can, khiến cái mông kia phải đưa đến háng ả.

“Đôi chân này của cô, tôi sẽ cho nó không dám rời khỏi tôi nữa!”

Cái nhân cách điên loạn của ả làm người khác khiếp đảm. Ả ta vén chiếc váy màu trắng của nàng lên, cặp mông căng tròn vẫn còn lưu lại những vết roi đỏ rực trên làn da trắng mịn kia, ngón tay thon dài lướt trên mông mềm. Trong đôi mắt ả, cái mông này thật gợi đòn.

Chát!

“Á…hức…”

Bàn tay lớn kia giáng xuống một cái đánh điếng người.

Cái cảm giác tê rát nóng bừng lên trên da thịt, nàng càng khóc nhiều hơn, ngón tay ghim trên thành lan, cào đến bật cả máu.

Chát! Chát! Chát! Chát!

“Hức…đ…đ…ức…đau…t…huhu…tôi sai rồi…hức…”

Hạ Miên khóc như đứa trẻ bị phạt, đôi chân muốn giãy giụa nhưng nàng cứ nhẹ cử động lại khiến mảnh kính ghim sâu vào bàn chân, nhói như vạn kim xuyên qua chân nhỏ. Cơ thể run run dựa lên thành lan can lạnh, khóc lóc chịu đựng.

Máu tươi lan đến giày cao gót của ả ta, dù máu tươi có cùng màu với đôi giày nhưng cũng đủ khiến nơi thấm đầy máu thật nổi bật.

Bàn tay lạnh lẽo kia nhẹ xoa nơi vừa đánh lên nàng, ả mê đắm cái thân thể này của nàng, từng nơi trên người nàng rất đặt biệt, chúng xinh đẹp và đầy quyến rũ. Ả phát cuồng khi lần đầu gặp nàng, điên cuồng đến mức lôi nàng về nhà mà hành hạ. Và bây giờ cũng vậy, ả đang hành hạ nàng, tàn bạo với cơ thể yếu ớt này.

Ngón tay lạnh lẽo lướt dọc theo khe mông của nàng, ả ta biết chính xác nơi nhạy cảm, ngón tay xoa nhẹ viên châu mẫn cảm, khiến nàng giật mình uất ức lớn tiếng khóc.

Ả ta cau mày đưa tay còn lại nắm lấy đầu tóc nàng mà kéo, giận dữ nói.

“Khóc cái gì? Phải rên cho tôi nghe!”

Chát! Chát!

“Hức…đừng, đừng…áh.. đánh..hức…hức…”

Không đánh cũng được, muốn không đánh thì nơi tiếp theo bị tàn bạo chính là nơi nhạy cảm và mềm yếu nhất của nàng. Ngón tay hơi dùng lực véo lấy viên châu, ép nó cương cứng để mình trêu ghẹo. Chẳng biết nàng có thật sự chịu đau đớn và khổ sở không mà phía dưới lại hư hỏng rỉ nước. Ngón tay ả như kiểu được đà lấn đến, cái lỗ nhỏ nào đó đang khép chặt lại, giống như ngại ngùng bị chạm đến. Nhưng chỗ đó càng khít làm người ta càng thấy thích đâm vào phá nát, ngón tay kia cũng vậy, nó đâm vào trong lỗ nhỏ, đầu ngón tay hơi cong lên, chạm đến chỗ thịt hơi nhô lên mà xoa ấn thô bạo. Nơi nàng nhạy cảm nhật bị ấn mạnh liền khó lòng kiềm chế, những giọt nước hư hỏng nhiễu xuống sàn, cổ họng nghẹn uất khẽ vang âm thanh dâm dục.

Không chịu thừa nhận dục vọng bị khiêu khích, nàng cắn môi chịu đựng, lòng tự trọng không cho phép nàng chịu thua ả ta.

Cô gắng là thế, nhưng nàng ngu ngốc đến mức nghĩ ả ta chỉ muốn dùng ngón tay chộc ngoáy. Ả rút ngón tay ra rồi đâm vào điểm G của nàng, hành động dứt khoát của ả khiến nàng giật mình khụy gối, lực tác động khiến mảnh kính ghim sâu, ngón tay ả đâm càng mạnh nơi đó.

“Ha…hức…tô..ah tôi…đau… hức…”

“Thì?”

Vừa nói, ngón tay kia lại đâm vào thật sâu, nó nhịp nhàng ra vào lỗ nhỏ. Đầu ngón tay nhẹ khiêu khích vách thịt nóng ẩm, thô bạo rồi nhẹ nhàng, sự thay đổi luân phiên khiến nàng ngục ngã về cơ thể. Đôi chân không thể trụ được muốn khụy nhưng đùi của ả ta chắn giữa hai chân nàng, không thể ngã xuống.

“Giữa cơn đau đang ghim sâu vào chân cô và khoái cảm đang bên trong lỗ nhỏ này. Không biết cô sẽ chọn cái nào nhỉ?”

“Ah…i…hức…im đi!…ức…”

“Nước chảy nhiều như vậy. Chắc là cô chọn khoái cảm rồi”

Chẳng để nàng phản bát, ngón tay ả như cổ máy, nó kịch liệt đâm rút lỗ nhỏ, những âm thanh va chạm đầy nhớp nháp, dâm tục vang, nàng không dám rên, đôi bàn tay che lấy miệng, cố gắng không để âm thanh nào thoát ra. Nhưng càng muốn che đậy, cảm giác ngón tay kia càng đâm rút nhanh hơn, chỉ hai ngón tay đang kiệt liệt ra vào mà nàng cũng run rẩy khóc rên, đôi chân càng khép chặt, nơi đó càng cảm nhận rõ rệt cơn khoái cảm từ từ xâm lấn.

“Cái lỗ này ham ăn lắm đấy, mút chặt ngón tay tôi quá đó”

Chát!

“Tôi sẽ làm cô khóc và ra ngay thôi”

Nàng không dám nghi ngờ lời nói của ả, dù nàng có chuẩn bị tinh thần thì dưới cơn khoái cảm và sự dày vò. Ngón tay càng tăng tốc ghim chặt vào bên trong vách thịt, từ cửa lỗ nhỏ hay là tận cùng bên trong đã rõ ràng cảm nhận sự kích thích. Những âm thanh và hành động vội vã như thúc giục nàng, chỉ có ra ra vào vào một cách điên cuồng lại khiến tâm trí mơ màng lạc lối. Những tiếng nức nở đã bị âm thanh rên khóc thay thế.

Cảm thấy nàng đang run rẩy đến gần cao trào, ả nhạt cười rút hết ngón tay ra rồi mạnh mẽ đâm vào, móng tay vô tình cào vào vách thịt, đầu ngón tay công lên, chèn ép toàn bộ bên trong.

“Ahhh….hức…ức….ah…ha…hức…”

Máu cùng với dâm dịch chảy ra như thác nhỏ, chúng lách tách từng giọt trên sàn. Cả cơ thể run lên, co giật nhẹ muốn gục ngã. Nàng chẳng thèm che miệng mà rên rỉ và khóc nức, khuôn mặt thê thảm gục lên lan can lạnh lẽo.

Ả rút ngón tay ra, kéo theo giọt máu tanh tươi pha cùng mật dịch mà ngắm nhìn thích thú. Bàn tay ấy đưa đến, ép khuôn mặt kia phải quay lại cho ả hưởng thụ.

Mùi tanh nồng làm nàng tĩnh táo, ánh mắt đã mờ nhòe vì khóc lóc chẳng dám nhìn ả ta, nỗi sợ hãi đã đi sâu vào tâm trí. Nàng nhắm tịt mắt thở dốc, cơn đau và nhục nhã làm nàng muốn chết đi ngay lập tức.

“Nhìn xem, cô chọn khoái cảm! Ra rất nhiều chỉ vì ngón tay thôi đấy”

“K…hức không có…ha…x..xin cô…ức…”

“Đừng lo, từ đây đến sáng chỉ vài tiếng. Không chết được đâu”

Nói rồi ả ta buông tay để khuôn mặt kia tiếp tục quay đi, nàng tránh né ả ta, không muốn ả tiếp tục nhìn khuôn mặt mà ả thích ngắm nhất. Nhưng nhiêu đó chưa đủ, nơi tư mật của mình nàng cũng muốn tránh, bàn chân thấm đầy máu nhấc lên định kháng cự, cơn đau nhói nhắc nhở nàng một cách điên cuồng, vừa tê rát vừa vô lực rồi lại hạ chân xuống. Mảnh kính tiếp tục làm nàng bị thương, bây giờ mới thấy mình thật ngu ngốc muốn chống đối lại ả.

Nhạc Khanh nhìn nàng nãy giờ, chẳng biết nàng lấy đâu ra tâm trí mà còn muốn phản kháng. Ả nhếch môi rồi lại đưa tay cởi quần của mình, đưa thứ đang cương cứng và nóng rát đặt lên nàng mà cạ cạ.

Nàng hoảng sợ, cái đó nóng như thanh sắt nung đỏ đang chà sát vào da thịt nàng. Cái cảm giác thô to và dài cứng nàng khiến nàng nghẹn ngào, sợ đến mức thở cũng không dám. Ả ta nhìn nàng run rẩy như thỏ bị lạnh liền vui vẻ hạ người, đưa tay nắm lấy tắm rèm cửa mà nàng dùng để trèo xuống bể bơi.

“Cô lạnh sao? Vậy để tôi choàng cái này cho cô có chút ấm nhé?”

Ả ta nhẹ nhàng choàng rèm mỏng quanh cổ nàng, giống như choàng một chiếc khăn quàng cổ kiểu mùa đông. Nhưng nàng có cần đâu.

Hạ Miên khó chịu đưa tay nhỏ kéo mảnh vải đang quắng lấy cổ mình, lòng mắng chửi ả không ngừng.

Khốn nạn! Nếu bây giờ ngất xỉu chắc chắn sẽ tránh được không ít đau đớn… ngất xỉu?

Nàng trong mơ màng liền bừng tỉnh, không chút chần chừ ngước đầu lên cao rồi đập vào thành lan can một cái mạnh, đôi mặt lập tức choáng ván nhưng nó vẫn chưa đủ nàng tiếp tục đập đầu thêm cái nữa, máu lập tức chảy. Nhưng chưa đủ, nàng lại muốn tiếp tục.

Nhạc Khanh ngơ ngác một lúc liền đưa tay kéo vải mỏng đang quắng quanh cổ nàng, siết chặt không để nàng tiếp tục đập đầu mình.

“Ư…ah…ô..cô!…ức…”

Nàng không thể thở được, bàn tay theo bản năng cố gắng kéo lỏng cái siết chặt của mảnh vải.

Dáng vẻ kịch liệt co giật của nàng làm cô ta hơi chú ý đến nơi tư mật kia. Nước đang rỉ ra từng chút, hình như nơi kia đang cao trào mà bắn nước. Ả vui vẻ thả lỏng tay kéo mảnh vải, còn nhẹ nhành xoa xoa mông căng.

“Nhìn xem ai lại lên đỉnh vào lúc bị siết chặt cổ thế kia. Trên đời chắc chắn có tôi mới chiều chuộng được cô”

“Hức…ha…đồ…ức…đồ điên!…chó dạy..hức”

Chát!

“Áh… hức…”

Bị sỉ nhục, bị hành hạ làm nàng kiệt quệ về mặt thể xác, cả tâm trí cũng bị lung lay, mờ nhạt. Nhưng nàng vẫn cố trụ vững tinh thần không khuất phục.

“Hức…k…khốn..nạn…!”

“Hửm? Chưa chịu đầu hàng sao?”

Nàng nghiến răng, đôi mắt như ánh lên ngọn lửa hận thù đến cốt lõi vẫn in sâu từng chữ hận. Nàng quyết chết, nàng không cố gắng đứng nữa mà ngã khụy xuống sàn đầy mảnh vỡ, tay nhỏ nhanh chóng nắm lấy mảnh lớn vung tay.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn…!..agh..”

Ả ta nhanh chóng kéo tấm vải mỏng, khiến nàng đâm trượt, eo nhỏ bị mảnh vỡ sượt qua, máu tươi chảy xuống. Nhạc Khanh giận dữ đưa tay nắm lấy đầu tóc nàng kéo lên, đập vào thành lan cứng cáp đã dính máu tanh lúc nãy.

“Chó má! Cô định kháng cự đến bao giờ hả!?”

Nàng nghe thấy ả đang giận dữ, khuôn mặt cố gắng quay lại liếc nhìn ả. Chẳng biết vì sao môi nàng lại nhạt nhếch lên.

“Đ…a..đến…chết!”

Nghe câu trả lời, ả liền gật gật đầu, bàn tay đang ghim chặt đầu nàng liền buông bỏ. Ả vuốt mặt một cách nặng nhọc, khuôn mặt lạnh đi trăm phần xúc cảm.

“Vậy để tôi cho cô chết. Chết dưới con c*c này của tôi”

“Con c*c hôi hám!… Giết nhanh đi con ch…agh…!”

Ả ta chẳng cần để nàng ra lệnh mà trực tiếp nhét côn thịt khô khốc vào trong lỗ nhỏ, cũng may bên trong nàng đủ ẩm ướt, nhưng nó thật sự quá lớn, vết thương bên trong do móng tay ả làm bị kéo căng ra, vết xước đã thành vết rách, máu từ bên trong khó khăn chen ra ngoài. Người chịu rõ ràng những cảm giác tê tái đến nhức nhói đang cao trào cào xé bên trong chính là nàng, cả người đau đến mức không thể cử động, người chỉ có thể nằm bên thành lan can.

Bên trong rõ ràng quá siết chặt, ả ta khẽ cau mày khó chịu, cảm giác cứ như đang đ* một món đồ chơi nó xíu dưới thân.

Ả chẳng vì một chút khó khăn mà dừng lại, thậm chí còn cố gắng rút ra đâm vào kiệt liệt. Ả muốn giã nát cái lỗ này, khiến chỗ này của nàng phải ềm nhũn đón nhận. Đúng là sau mấy lần đâm rút từ côn thịt cứng cáp thì nơi vách thịt ướt át đã không thể gồng mình trước cơn vũ bão đâm vào, càng thả lỏng nơi đó càng bị kích thích, giống như bị gậy sắt đập liên hồi.

Hạ Miên rõ ràng không thể chống chọi lại được, cơ thể cứ như bị thứ đó bóp nghẹn, thô hấp khó khăn, cả người không ngừng lay động theo từng nhịp tàn bạo.

“Ư…hức…ah…a..”

Mấy tiếng rên của nàng như liều thuốc kích dục. Làm ả ta hưng phấn đến tàn nhẫn đưa tay giật mạnh mảnh vải, làm nó siết thật chặt cổ nàng.

Nàng chẳng thể thở nổi nữa, đau đớn và khó chịu nhưng sao cơ thể nàng lại phản ứng trái ngược với tâm trí mơ hồ trong giày vò khổ cực này. Cơ thể bổng co giật giống như vui sướng đổ ngục, nơi đó đã cao trào dịch chảy…

“Ah…a…ha…ức…”

Ngoài âm thanh nức nở và rên rỉ kia, ả ta như nghe thấy một âm thanh của giọt nước đang nhiễu giọt. Bàn tay kia thả lỏng phần nào, để nàng không chết ngộp dưới thân mình.

“Còn không chịu thừa nhận mình thích bị hành hạ?”

Từng lời khiêu kích, ả càng đâm mạnh thứ đó vào trong.

“Ứ….ah…im…hức…”

“Nữ nhân dâm dục, sao không mau mang thai con của tôi?”

“Áh…hức…ah…ha…”

Nhịp điệu càng lúc càng mãnh liệt ra vào, bên trong lỗ nhỏ không kịp phòng bị mà hứng chịu những lần thúc mạnh.

“K…ha..ah…khố…ưm…khốn….kiếp..ư…”

Chủ đủ mắng chửi một câu chẳng còn tỉnh táo, nàng mệt mỏi chết trong khoái cảm cao trào. Nơi mà thân thịt thô bạo dập nát, nàng run rẩy rồi hơi co giật khi thứ đó đẩy mạnh vào nơi sâu nhất, nơi khiến ruột gan nàng bị chèn ép đến đau trướng.

“Áhh…ứm…ha…ha…”

Cở thể nhỏ chẳng thể vững vàng được nữa, nàng đỗ ngục xuống, bàn chân trượt sâu khiến những mảnh kính va chạm tạo ra tiếng vang. Thân thể đau đớn chỉ có thể nhờ ả mà không khỏi ngã ra sàn máu.

Hạ Miên không còn kháng cự được nữa, nàng mệt lả như sắp ngất.

Nhạc Khanh sau hồi lâu để gậy thịt bên trong nàng, bơm đầy tình dịch vẫn chưa chịu rút ra. Vẫn thích thú nằm lì bên trong. Ả vui vẻ, đưa tay nâng khuôn mặt hơi quay lại để ả hôn mút môi nàng, nơi ngọt ngào chẳng chút phòng bị, lưỡi ả cứ thế khuấy đảo bên trong, lưỡi nhỏ bị trêu ghẹo, khó thở đến mức âm thanh ngọt nhẹ vang trong cổ họng.

“Ưm…ah..”

Ả say mê đến mức làm nàng bất tỉnh vì ngộp thở và mệt mỏi sau trận hành hạ mới bắt đầu của ả…

_____________________

Sáng hôm sau…

Chẳng biết đã là giờ thứ mấy mà ngoài cửa sổ đã có một tràng nắng nóng hung hăng muốn chen vào từ những lỗ bé tí. Căn phòng có tấm rèm kia làm lớp bảo vệ nên bên trong hơi tối, làm con người mệt mỏi kia ngủ yên giấc cả buổi.

Nhưng lúc sau nàng vẫn thức giấc, cơ thể ê ẩm đến khó chịu cau mày nhìn quanh. Trong đôi mờ mờ kìa thấy được hình bóng mỹ nữ nghiệm nghị kia đang say mê rõ phím, khuôn mặt liền vui vẻ tít mắt. Nàng lê thân ngồi dậy dang hai tay về phía cô ta.

“Tô Nhạc Khanh ôm em~”

Người phụ nữa kia nghe giọng nàng nũng nịu liền đặt máy tính xuống mép giường rồi nhẹ nàng kéo nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình rồi một tay ôm nàng, một tay rõ phím.

“Chân và trán còn đau không?”

“Không còn, cả người rất thoải mái~ thích mấy chỗ bị cô cắn đau”

Nàng vui vẻ dụi khuôn mặt xinh đẹp của mình vào vai cô ấy, mũi nhỏ ham lam hít một hơi mát lạnh từ cơ thể cô. Ngón tay còn nghịch ngợm lướt trên ngực tròn của cổ.

Trước sự tinh nghịch của nàng thì Nhạc Khanh chẳng có chút biến sắc nào. Cô ta miệt mài làm việc trên máy tính.

“Thích làm việc đến thế cơ à… hay bữa nào em sẽ đóng vai cô thư ký nhỏ của cô nhé?”

Nàng cười tít mắt, ngón tay nhỏ chọt chọt vào má gầy của cô ta mà trêu chọc.

“Hết học sinh đến nạn nhân bị bắt cóc rồi lại tội phạm và còn chủ tớ… Em coi năng lực của tôi là thứ để em thỏa mãn sao?”

Nhạc Khanh cười khổ kể lại mấy lần bị nàng ép làm mấy cái nhập vai kỳ lạ. Hết hạnh hạ rồi lại hồi phục cho nàng rồi lại hành hạ, làm riết khiến cô quên mất mình còn có nhiều năng lực khác nữa.

Mà Hạ Miên chẳng để lọt tai chữ nào, nàng chu chu mỏ giả vờ đáng thương.

“Em thấy bản thân mình giống tiểu yêu tinh có nhiệm vụ hút hết tinh lực của cô vậy. Hút cạn cô mới thấy vui sướng”

Nghe nàng nói vậy ả liền bật người, cười đến run cả người.

“Ồ sao? Tôi thấy có khi nào em hút cạn tôi đâu. Chỉ thấy em ngất trước khi tôi cạn kiệt”

“Chị!…”

“Sao nào? Bị tôi trêu tên đỏ người rồi sao?”

Hạ Miên hơi đỏ mặt, tức giận nhe răng cắn vào cổ cô ta, nơi cao nhất mà gặm chặt. Nhạc Khanh chịu đau cho nàng cắn tùy thích nhưng sao chỗ nàng để lại dấu có hơi cao.

“Hạ Miên chỗ đó người khác sẽ thấy”

“Thì đáng đời cô! Cho người khác biết cô bị em chơi đủ!”

Cô ta nhịn cười để nàng làm loạn một chút, dù sao cái tính thích ăn thua đủ này của nàng cũng khiến cô ta yêu chiều nàng rất nhiều…

“Đủ chưa?”

“Ờ…ừm rồi…”

Nãy giờ làm quá trời mà trên cổ vai ả có chút dấu mờ mờ. Nàng thầm mắng sao da thịt cổ sao lại cứng đến vậy! Khó chịu!

“Vậy chúng ta đi ăn trưa nào”

“Hả…ê ê từ từ!”

Nhạc Khanh bất ngờ đưa tay bế nàng xuống giường, không phải ngại ngùng mà quá đột ngộp khiến nàng không kịp chuẩn bị, chỗ đó bị cô ta thao thao hôm qua có chút đau.

“Nhẹ chút! Chỗ đó đang đau!”

“Xin lỗi tiểu yêu tinh của tôi”

“Chậc! Cô còn trêu chọc em!”

“Hahaha xin lỗi, xin lỗi”
.
. .
. . .
. . . .
. . . . .

Chắc là mị sẽ tạo một chỗ viết truyện khác, chuyên chứa những mẫu truyện ngắn thôi.

Chắc vẫn có truyện dài có cả ngược và ngọt. Và tên nhân vật có khi được lấy lại…

Cảm ơn mọi người đã xem nó, điều đó khiến mị vui!

Hết.

Lùi
Thông tin truyện

YOU MAY ALSO LIKE

co-canh-sat-dao-hoa-bach-hop-h-tu-viet-dua-phim-hoc-duong-cap-cao-209574211
Cô Cảnh Sát Đào Hoa
Tháng 7 7, 2025
My Love_truyenles.net
My Love
Tháng 6 24, 2025
Tình cuối là quan hệ cô trò_truyenles.net
Tình cuối là quan hệ cô trò
Tháng 7 2, 2025
NƠI ẤY VÀ TÌNH YÊU
NƠI ẤY VÀ TÌNH YÊU
Tháng 6 18, 2025
Truyện Les Hay
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Les Dân Chơi
Les Dân Chơi
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
My Love_truyenles.net
My Love
Ngoại truyện 2 Tháng 6 24, 2025
Ngoại truyện 1 Tháng 6 24, 2025
Chào Em
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Cùng Nàng Đùa Giỡn Mà Thành Thật
Cùng Nàng Đùa Giỡn Mà Thành Thật
Chương 96 Tháng 6 18, 2025
Chương 95 Tháng 6 18, 2025
Tình cuối là quan hệ cô trò_truyenles.net
Tình cuối là quan hệ cô trò
Chương 67 Tháng 7 2, 2025
Chương 66 Tháng 7 2, 2025
Con Gái và Mẹ Chơi Les
Con Gái và Mẹ Chơi Les
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
chap 38 Tháng 7 7, 2025
chap 37 Tháng 7 7, 2025
Những Người Phụ Nữ Ở Làng Lá
Những Người Phụ Nữ Ở Làng Lá
Chương 27 Tháng 6 17, 2025
Chương 26 Tháng 6 17, 2025

Comments for chapter "Chương 15"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved