Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

Hưởng Thụ Mật Ngọt - Chương 8

  1. Home
  2. Hưởng Thụ Mật Ngọt
  3. Chương 8 - #1: Có khác gì kiếp trước không?
Lùi
Tới

 

 

Thế giới bùm nổ chiến tranh, mùi thuốc súng nghi ngút dưới vùng trời âm u.

Hình như sống với cuộc chiến tranh vô nghĩa này tôi đã quen với mùi bom nổ, súng tan, ánh mắt như bị bào mòn mà trở nên vô cảm nhìn thế giới như tro tàn. Tôi ăn miếng bánh mì khô khốc khi bên cạnh chính là thân xác của đồng đội lẫn kẻ thù, mùi máu tanh thối như gia vị khiến cho tôi cảm thấy no hơn khi chỉ có mỗi miếng bánh mì nhạt nhẽo này. Đó chính là gia vị khiến tôi muốn nôn hơn là thèm ăn.

Cuộc chiến tại phương Bắc đã hoàn thành khi tôi cùng một số đồng đội chiến đấu trên chiến trường khóc liệt đó. Nhưng kết quả lại là hòa, không ai được thêm gì ngoài có thêm những vết thương tâm lí lẫn nổi đau ngoài da thịt… Ngồi trên xe tải quân sự chở hơn mười người còn sống sau giao chiến ở phương Bắc, họ tanh hôi mùi xác chết, ánh mắt vô hồn nhìn một chỗ, nhìn họ bây giờ có khác gì xác chết đâu chứ? Chắc là không sống nổi trận sau rồi…

Tôi nâng mắt nhìn trời xám xịt. Ông trời buồn thế kia lấy gì mà vui nổi đây!

…

Tôi vừa đến khu quân sự chính liền được đưa đến phương Tây, nơi này chính là giáp với nước địch, chiến tranh kéo dài, người chết liên tục tăng. Tôi được cử làm gián điệp vì ngoại hình và ngôn ngữ tôi đều đáp ứng được.

Chỉ cần giết được tên cầm đầu! Tôi sẽ được quay về quê hương có gia đình.

Tôi thành công được nhận vào trong quân đội làm nữ điều trị cho quân đội bị thương, nhờ sự diễn xuất và tài năng của tôi đã lọt vào mắt xanh của những kẻ có quyền thế, hoặc có thể là do khuôn mặt này nên chúng mới vậy nhỉ? Nàng cũng vờ theo các ngài mà làm lộ ra điểm mạnh của mình với bắn súng và sự thông minh để họ thăng cô lên từng bậc cho đến khi nàng có được cơ hội…

Một đêm mưa lớn, nàng bước đi cùng với hai tên lính phía sau. Nàng bình tĩnh bước vào văn phòng của tên đứng đầu, ánh mắt ông ta rất sắc bén như thể nhìn được tâm can người khác.

Bây giờ nàng không coi mình là gián điệp mà chính là coi mình như con chó của ông ta. Khiến ông ta không thể đoán đúng thân phận của mình…

Một cuộc đối thoại kéo dài, cho đến khi hai bên đã thỏa thuận xong việc. Tôi quay người định đi thì bỗng nhiên tôi dừng lại khiến cho ông ta lập tức cảnh giác.

“Trước khi đi tôi còn chuyện muốn nói”

“Cứ nói”

Tôi nhìn súng trên lưng quần tên lính kế bên, tôi nhanh tay giật nó ra, rồi bóp cò vào tên đó cùng với tên phía sau. Khi vừa quay qua đã bị một viên đạn bắn trúng, nhưng tôi vẫn kịp thời bắn vào eo ông ta.

“Hựa…Ngươi….!”

“Hãy chết vì sự hòa bình rác rưởi của xã hội thối nát này thưa ông”

Tôi rũ mắt nhìn ông ta đang đau đớn ôm vết thương. Cánh tay run rẩy cầm súng kia vẫn hướng về tôi muốn bóp cò.

Đoàng!!!

Mùi thuốc súng bay. Thế là kết thúc cho một số phận.

Nàng ôm tay bị thương bước đi bình thản trong quân địch, tâm lý cố bình tĩnh, nhịp thở không gấp gáp, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh. Suốt đường đi quá thuận lợi khiến nàng không khỏi lo lắng, cánh cửa dẫn đến nơi có đồng đợi chờ sẵn để đưa nàng về.

Đoàng!

Một viên đạn bay ra, nó bắn vào chân nàng.

Đoàng! Đoàng!

Vai và cánh tay thuận đã bị bắn, vết thương sâu đau nhói, nóng và tê dại. Nàng không chịu được cơn đau khủng khiếp như vậy liền gục xuống, ánh mắt trợn tròn cố nhìn phía sau.

“Không được để cô ta chết. Cứu sống cô ta bằng mọi giá”

Trong ý thức mơ màng nàng nghe được một giọng nói trầm của một người phụ nữ nhưng cô chưa nhìn đủ dung nhan của ả ta thì đôi mắt đã nặng trĩu và dần tắt đi.

Không cần đoán cũng biết được…

Những ngày tiếp theo chính là sự tra tấn kéo dài, người phụ nữ chính là kẻ tra khảo, nàng chính là gián điệp hơn năm năm ở đây và đương nhiên sẽ được ả chăm sóc đặc biệt. Cứ cách tuần hoặc cả tháng ả lại đến với phòng giam của nàng, mang những biện pháp tra khảo kinh tởm nhất áp vào nàng. Nhục hình từ ả ta, những lần ả cho người bẻ răng, cắt từng ngón tay, chém từng ngón chân, da thịt trên cánh tay, bắp chân bị lột, mắt nàng bị kim đâm đến mù lòa, từng vết thương bị nhiễm trùng đến kinh tởm, nàng không hé mồm một chữ, nhất quyết không làm lộ thông tin.

Kétttt!

Tiếng cánh cửa sắt của căn phòng tra tấn của tôi vang lên, cánh cửa sắt dày và nặng, căn phòng không cửa sổ, không lỗ thông gió lớn, oxi chỉ đủ cho tôi khó khăn hít thở, căn phòng không giường, không nhà vệ sinh, sàn nhà bẩn và hôi thối những người tra tấn tôi vào đây cần phải đeo mặt bình oxi. Họ làm vậy như sợ tôi thoát ra được sao? Tiếng cánh cửa đó làm tôi cảnh giác, thân xác đã tàn phế không nơi nào nguyên vẹn ngoài khuôn mặt tôi, khuôn mặt mệt mỏi, một bên mắt bị đâm đến nát và thối rữa, tôi đưa mắt còn lại nhìn người đi vào. Thường ả ta đi cùng một hai người khác để tra khảo tôi nhưng hôm nay lại khác, ả đi một mình.

Dáng người cao lớn, khí chất cao ngạo cùng với khuôn mặt sắc lạnh của ả làm người khác phải e dè đối mặt, hầu như ả vào đây không mang theo mặt nạ hay bình oxi như những người khác.

Đôi mắt lạnh lẽo, khí chất lãnh đạo nhìn nàng hấp hối dưới sàn bẩn.

“Một con chó trung thành như cô, tôi thật sự rất muốn có. Tiếc là bây giờ không thể nào cứu được cô” Giọng nói trầm, bàn tay thô to của ả nâng cằm nàng.

Nàng nhìn ả câm phẫn, răng đã bị bẻ hết không thể nghiến răng, tay chân bị cắt, bị bẻ không thể chống trả. Nhìn biểu hiện của nàng có thể biết được nàng đang rất muốn chống trả.

“Vào ba tháng trước chúng tôi bắt được một gián điệp nước cô và biết được tên đó đến đây để tìm hiểu cô đã chết hay chưa và còn nhiều thông tin mật khác. Từ đó cô đã không còn giá trị gì nữa rồi”

Không còn giá trị? Cô ta nói không còn giá trị? Vậy sao vẫn để cô sống? Vẫn tra tấn cô? Một người cấp cao như ả rảnh rỗi đến đây tra tấn nàng để mua vui thôi sao? Không thể nói, không thể tấn công.

“Dù không muốn nhưng đây chính là giải pháp nhẹ nhàng nhất để cô được giải thoát”

Ả ta đưa nòng súng vào nàng, ánh mắt vô cảm nhìn nàng trước khi chết vẫn tỏa vẻ ghét bỏ, muốn chống trả mình. Không chút chừng trừ bóp cò. Viên đạn đã bay vào đầu nàng, cái số phận nhỏ bé trên trần đời cứ thế tan biến.

“Chúc cô ngủ ngon. Sachar”

…

Giữa trời lạnh lẽo của một thành phố có tuyết trắng, trong con hẻm tối tăm có bóng người loạng choạng bước. Người ngã lưng vào vách tường lạnh lẽo, từng hơi thở nhọc nhằn phả, khói trắng phả theo từng hơi thở, trời lạnh nhưng người lại chỉ có áo thun cỡ lớn và quần đùi ngắn ngủn. Bàn chân nhỏ trắng đã đỏ hồng vì lạnh, chóp mũi hồng hòng, đôi má ửng đỏ, thân thể bé nhỏ bị lạnh đến run rẩy chịu đựng. Trong giây phút nàng mơ màng như sắp ngất thì một bóng dáng người bước đến, người quỳ xuống muốn xem xét nàng thế nào.

Ngay khi nàng thấy được khuôn mặt của người kia, ngay lập tức bừng tính, sự cảnh giác, nàng nhanh tay bắt được viên gạch rồi vung mạnh vào đầu ả, nàng sợ hãi chạy, chân trần đạp tuyết muốn bỏ trốn nhưng chân nhỏ bị nắm chặt lại, quán tính và tuyết trơn làm nàng té nhào.

“Chạy cái gì?” Giọng nói này không lầm vào đâu được.

“Thả ta ra!”

Nàng vùng vẫy, ánh mắt như thú nhỏ sợ hãi liếc nhìn ả ta, giọng nói này chắc chắn chính là ả ta, chính là người đã tra tấn nàng, hành hạ tâm lí và thân xác nàng một cách khủng khiếp nhất. Dù có là kiếp sau nàng cũng không quên được ả ta.

“Về với tôi và tiếp tục làm con chó bị tôi chơi đùa nhé”

Nàng trừng mắt nhìn ả đang tươi cười.

“Đồ tâm thần, nhân cách chó dạy! Cô bị điên sao? Tha cho ta đi đồ khốn!”

Nàng gào lên van xin ả ta, cơ thể theo bản năng vùng vẫy kịch liệt, cổ chân nhỏ bị nắm chặt, cả người không thể chạy. Nằm trên tuyết lạnh cóng thật khó chịu, nàng mệt mỏi còn cộng thêm thời tiết nên chả còn nhiêu sức chạy khỏi nữa, nhưng nghĩ đến bị ả tra tấn lại khiến nàng sợ đến khiếp hãi.

Ả ta nhìn nàng quyết liệt muốn thoát khỏi mình như thế cũng chả buồn nói gì thêm, bàn tay ả trực tiếp bé gãy cổ chân nàng. Âm thanh nứt gãy vang.

“Aghhhhh!!!!”

Nàng gào lên khắp trời, nhìn cổ chân nhỏ bị bẻ đã bầm tím sưng lên, cơn đau nhói khủng khiếp truyền khắp người nàng.

Ả ta không thấy nàng vùng vẫy nữa liền nắm lấy cổ áo sau của nàng kéo đi. Trước con hẻm đã có người và xe chờ đợi ả ta, hắn ta mở cửa cho ả.

Nàng bây giờ đã quá mệt mỏi, mặc ả đưa đi đâu thì đưa, nàng lại nhớ đến căn phòng ả nhốt nàng, bẩn thỉu và kinh tởm.

Rồi cho đến khi mở mắt nàng lại ở một nơi nào đó nhộn nhịp và ánh đèn, phương tiện đều rực rở, nơi này ai cũng vui tươi mà không lo lắng gì về chiến tranh. Nàng đây chắc chắn là kiếp sống tiếp theo của mình…

Nàng cứ nghĩ ả sẽ đưa nàng về trốn tăm tối kia nhưng không. Ả đưa nàng vào một tòa nhà cao chọc trời, căn phòng lớn kinh khủng, nhà và nội thất vô cùng đẹp đẽ. Nhưng ả lại ném nàng ra sàn một cách thô bạo.

“Người đâu? Mau đưa con chó dơ bẩn này tắm rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra cái chân đó đi”

Lũ người hầu như người máy, bọn họ nhanh chóng đỡ tay nàng đứng dậy nhưng bị nàng thô bạo đẩy ra.

“Khốn kiếp! Lũ bệnh hoạn! Các ngươi muốn gì chứ!?”

Ả ta nhìn nàng vẫn còn sức vùng vậy liền nhạt cười bước đến. Sự trên lệch, ả nhìn nàng từ trên xuống, bàn tay nâng cầm nàng nhìn mình.

“Muốn một con chó trung thành. Là cô đó Sachar yêu dấu”

“Đồ chó đẻ biến thái! Nhân cách chó dạy!”

Bốp!

Nàng phất tay ả ta rồi vung nắm đấm vào mặt ả ta. Một bên má ả dần hiện lên một màu hồng đỏ của cái đánh đau. Ả ta mặt như không có chút đau đớn, nhưng ánh mắt đã hiện lên chữ không hài lòng. Bàn tay ả vung mạnh một cái.

Chát!

“Phản kháng chỉ cho cô những cái tồi tệ khủng khiếp hơn thôi. Cô Sachar”

“A câm mồm! Đừng gọi t…”

Chát!

Chát! Chát!

Ả ta không để nàng nói hết, trực tiếp đánh vào một bên má của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp đã hiện rõ màu đỏ rát, nàng đau đến sắp khóc. Kiếp này quá yếu đuối, sự tra tấn và đau khổ từ trước đã khiến nàng yếu ớt hơn bao giờ hết.

“Mau đưa con chó cái này đi nhanh đi”

“V…vâng” lũ hầu chứng kiến nãy giờ đã sợ đến run rẩy. Bọn họ lập tức ép nàng đi nhanh.

Nàng trong phòng tắm như thú hoang, dùng đau đớn vẫn vùng vẫy la lói, làm lũ hầu phải chật vật cả tiếng mới xong. Tệ nhất là bác sĩ đến, nàng còn vùng vẫy kịch liệt hơn, bác sĩ không có cách nào khác đành cho nàng một liều nhỏ thuốc ngủ mới có thể kiểm tra chân của nàng.

Đến khi nàng tỉnh lại đã thấy mình ở trong một căn phòng lớn. Nàng bật dậy, mang theo lo lắng mà xuống giường, đôi chân khập khiễng bước đến cửa chính muốn mở, nhưng cách của sớm đã bị khóa chặt. Nàng tức giận đập cửa.

“Lũ khốn nạn! Thả ta ra! Các người là lũ súc vật! Cặn bã! Tâm thần! Lũ Hèn!”

Dù nàng có chửi kiểu gì, đập phá đến đâu thì đáp lại nàng chỉ là sự im lặng. Chẳng hiểu nàng bực kiểu gì mà khi ả ta bước vào đã thấy cảnh hỗn độn như chiến trường ngay trong phòng.

Giường lớn bị lật tung, đèn tủ bị phá nát, kệ sách bị ngã, những cuốn sách không nguyên vẹn rải rác khắp nơi, nhiều đồ không bị phát nát thì cũng là bị xáo trộn tứ tung. Ả ta hơi trầm mặt nhìn một lúc, chẳng thấy nàng đâu liền dò xét khác nơi, đôi mắt chú ý đến tủ quần áo lớn vẫn còn bình thường bên gốc phòng. Mở tủ, biết là nàng trốn trong đây, thân thể nhỏ ngủ bên trong như nơi trú ẩn. Ả không quan tâm nàng đang ngủ hay gì mà đưa tay kéo lấy cổ áo nàng rồi ném ra sàn.

“A…đ..đau…”

“Giỏi nhỉ? Phá nát căn phòng rồi”

Nàng bừng tỉnh nhìn ả ta “Cái đó ai bỉu cô bắt nhốt ta! Đồ khốn!”

Ả ta chẳng hiểu nàng lấy đâu ra từ ngữ mắng chửi ả từ kiếp trước đến giờ hay thật. Lúc trước là do bẻ răng nàng mới khiến nàng hạn chế mắng chửi giờ chẳng thể dùng cách cực đoan như vậy để khiến nàng im lặng. Ả ta suy nghĩ như vậy một lúc cũng bỏ qua vấn đề đó, vì ả đến đây chỉ muốn cho nàng một thứ. Một chiếc vòng cổ cho chó màu đỏ, nàng nhìn nó trên tay ả ta liền tức giận.

“Đồ điên! Ta không muốn đeo nó!”

Dù có vùng vẫy và la hét thì với sức lực nhỏ bé như vậy chẳng thể đối đầu với ả ta. Vòng cổ đỏ bị đeo vào, vừa khó chịu vừa xấu xí, nàng muốn cởi.

“Dám cởi nó, tôi dám chặt tay cô!”

Nàng không nghe lời ả ta, hai tay nhỏ đưa lên cổ muốn cởi. Ả ta thấy vậy liền nắm lấy vòng cổ kéo nàng đi. Trong sự ngộp thở và kéo lê đi qua đường dài, nàng không khỏi lo lắng mắng chửi ả ta, chỉ là quên mất ả ta là kẻ đã chặt mất tay chân nàng, chuyện tàn ác lúc trước làm có lẽ ả sẽ làm lại với nàng. Ả ta buông tay, nàng nhân cơ hội muốn bỏ chạy nhưng rất nhanh đã bị đè lại. Cổ tay nhỏ bị ghi trên sàn nhà, đôi mắt nàng mở to nhìn ả ta dùng con dao sắt đâm xuống, máu tươi, tanh nồng bắn ra, cơn đau cứ thế làm nàng hoảng sợ.

“Aghhhhh…đ…đau…hức…đau quáa!”

“Mới có cảnh cáo nên tôi lấy nửa áp út ngón bên tay trái thôi”

“Hức…đ…dồ khốn…aa!”

Máu chảy ra sàn, nàng sợ hãi muốn rụt tay lại nhưng không thể. Đám người hầu nhìn hình ảnh máu me như vậy cũng chủ biết sợ hãi chứ không thể làm gì khác.

Nàng nức nở khóc trên sàn lạnh, bàn tay nhỏ yếu ớt chống cự. Chẳng biết vì sao mình luôn dính phải ả ta, nàng có làm gì ả ta đâu chứ!? Sao lại đối xử thô bạo với nàng? Càng nghĩ nước mắt càng lăn dài, cơ thể nhỏ chỉ còn run run khóc nức trong bất lực.

Ả ta nhìn nàng không còn kháng cự cũng chả thèm tiếp tục bạo hành, ả cho người chăm sóc nàng, còn mình thì rời đi.

Người hầu nhanh chóng chăm sóc nàng, bọn họ không hiểu sao bà chủ lại bất ngờ đưa nàng về rồi đối xử như thế, nàng nhỏ thì làm gì được bà ta chứ. Người hầu trong nhà độ tuổi từ ba mươi, tính cách trung hòa còn nàng bề ngoài giống như nữ sinh trẻ, cọc cằn nhưng điều đó khiến mọi người hầu trong nhà coi nàng như em út mà yêu thương lo lắng.

Nàng sợ bọn họ, sợ bọn họ giả vờ lo lắng khiến nàng mất cảnh giác. Ánh mắt hơi đỏ, đôi mày cau có khó chịu, chóp mũi hồng hồng, miệng mím lại không muốn nói chuyện. Dù bọn họ có đối xử thế nào nàng cũng không quan tâm!

Nhưng mà biểu cảm đó thật sự quá đáng yêu đi, nhóm hầu không kiềm được ôm ấp khen lấy khen để.

“Tiểu đáng yêu! Yêu muốn chết quá!”

“Dễ thương như vậy sao lại nỡ bạo hành vậy nè?”

“Bỏ tay ra! Mấy người điên sao!? Chết tiệt!”

“Sao lại chửi bậy chứ? Xinh đẹp không được như vậy đâu”

Nàng khó chịu phất tay vài người, nàng hung hăng muốn chống cự.

“Mấy người thôi đi, để cô ấy thoái mái một chút, ăn một chút đi”

Một hầu nữ có chút lớn tuổi bước đến, khuôn mặt nghiêm nghị, lời nói uy quyền lầm mọi người lập tức buông nàng ra. Nàng không cảm động vì chút chuyện nhỏ đó, ánh mắt căm ghét nhìn cô ta. Một mùi thơm lừng được đặt lên bàn, nàng đưa mắt nhìn, là cơm trắng, canh rau, thịt đủ, nhìn những món ăn đó nàng không kiềm được mà nuốt nước bọt.

“Ăn khuya rất ngon nha”

“Cái này cho ẻm chứ không phải cho cô đâu”

“Huhu bình thường làm tới giờ này đã ngủ rồi, giờ bắt thức, đói chết mất”

“Các cô được thuê đến làm việc là phải, còn than vãn cái gì?”

Người phụ nữ nghiệm túc nói, bàn tay nhẹ nhàng gấp thịt và đặt vào chén cơm rồi dùng chiếc muỗng mút một chút cơm cùng với thịt ngon đưa đến miệng nàng. Nàng tuy là muốn ăn nhưng sợ có thuốc bên trong nên dùng tay gạt đi.

“Đừng có lừa ta! Biến hết đi!”

Muỗng cơm cứ như vậy mà rơi vãi trên sàn, nữ hầu thấy vậy cũng có chút tức giận nhìn nàng nhưng, ánh mắt chỉ có lo lắng và sợ hãi ấy khiến cô ta dịu lại. Mặc kệ nàng mà quỳ trên sàn rồi đưa tay nhặt cơm bị rơi bỏ vào miệng ăn, cô ta cứ vậy nhặt hết lên.

“Chị Tú! Cứ để bọn em dọn!”

“Không cần. Lấy muỗng mới đến đây đi”

Nàng nhìn cô ta, cảm giác hơi hơi tội lỗi vì phí phạm thức ăn. Nhưng sự lo lắng đã kéo nàng về lại dáng vẻ kháng cự.

“Tôi đã ăn rồi, không có độc. Người cũng ăn một chút đi”

“Lừa ta! Ta không ăn!”

“Phải ăn mới có sức, người không ăn thì tên khốn nào đó sẽ đánh người đó”

“…?”

Lũ hầu đứng sau nhịn cười, dám gọi bà chủ là tên khốn đúng thật trong nhà này chỉ có nàng  và chị ấy.

“Ăn một miếng đi, không ngon có thế nhổ vào tôi”

Nghe cô ta nói vậy với nhìn món ngon trước mắt, nàng hơi do dự một lúc rồi mở miệng ăn một miếng. Cơm mềm dẻo có hương ngọt dịu đã lâu không được nếm lại, miếng thịt dày thơm béo hòa vào nhau. Không biết đã bao lâu rồi mới có miếng ăn thay thế cho bánh mì khô và các loại thức ăn dơ bẩn. Ăn một miếng ngon đã khiến nàng càng đói bụng, nước mắt khó hiểu rơi.

“Ơ sao tiểu đáng yêu lại khóc?!”

“K…khăn giấy đâu!?”

“Mau lấy khăn giấy nhanh lên!!”

Người hầu bên cạnh nàng không quá lo lắng, cô ta giúp nàng ăn, uống. Dù nàng có khóc nức nhưng vẫn ăn trong hạnh phúc trao dâng. Rất nhanh nàng đã ăn hết phần đầy ấp này nhưng nước mắt chẳng hiểu sao vẫn chảy.

“Hức…hức…huhu”

“Nào nào tiểu đáng yêu đừng khóc nha”

“Hức…hức…”

“Khóc không đẹp ngoan ngoan các chị thương”

“Mấy cô ồn quá đó! Xuống bếp hết cho tôi”

“Dạ…”

Đuổi mấy hầu ồn ào đi hết, không gian liền yên tĩnh hẳn. Nàng vẫn còn nức nở không dám ngước mặt, chỉ là một bữa ăn nhưng sao lại kì lạ đến thế. Bỗng nhiên nàng bị kéo ngã xuống, cứ tưởng sẽ đau và choáng ván nhưng không ngờ lại ấm áp, dễ chịu đến bất ngờ.

“Cô tên gì nhỉ?”

“…hức…Liễu Linh Di…”

“Được rồi Liễu Linh Di, không ai làm ồn nữa đâu. Ngủ một giấc nào”

Sao lại dịu dàng như thế? Sao lại tốt như thể? Ấm áp, và êm dịu… Nàng bật khóc đưa tay ôm người, khuôn mặt nhỏ xinh vùi vào bụng cô ta, che giấu hay trốn tránh cũng chẳng biết. Chỉ là nơi này quá dịu dàng với nàng, một sự an toàn bao bọc lấy một tâm hồn bé nhỏ. Nàng đã ngủ một giấc dài, ngủ một cách thoải mái không lo lắng, chẳng biết bao lâu nhưng đây là lần đầu tại nơi này.

[…]

Chát!

“Ức…”

Nàng nhỏ quỳ trên sàn, lưng gầy chịu nhiều lần đánh đau từ roi mảnh trên tay ả ta, từng lằn roi in trên da thịt của nàng nhói lên từng hồi đau đớn.

“Mau sủa cho tôi nghe nào. Sachar”

“Đồ khốn!”

Chát!

“A…”

Dáng vẻ yếu đuối quỳ trên sàn lạnh, cơ thể không một mảnh vải, da thịt non nớt lại chịu tiếp xúc với khi lạnh và đau đớn, không thể kiềm được mà khẽ run rẫy. Nàng không hiểu vì sao ả lại kéo nàng vào phòng lạ, thô bạo xé nát quần áo bắt ép nàng quỳ xuống chịu roi.

“Nào sủa cho tôi nghe nào”

“Hức…có chết không sủa! Đồ điên!”

“Hửm? Không sủa cũng không sao. Tôi nghĩ cô có thể phát ra âm thanh khác hay hơn đấy”

Vẫn chưa kịp hiểu ả ta nói có ý gì, ả ta lại nhanh chóng xoay người nàng, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận rơi đầy giọt nước mắt, cái vẻ oán hận, căm ghét người nhưng chẳng thể phản khán mà bất lực thật xinh đẹp, nàng càng căm ghét ả, ả càng tàn bạo với nàng.

Răng nanh bất ngờ cắn vào ngực nàng, cơn đau lập tức in lên bầu ngực nhỏ. Nàng khó chịu, không muốn ả làm loạn, bàn tay nhỏ nắm lấy đầu tóc ả ta, kéo ả ra khỏi ngực mình. Nhưng cảm giác ngày lúc quá đáng, lưỡi nóng như rắn lửa liếm mút đầu thịt hồng mềm mại thơm chút mùi sữa ngọt, ả ta mê mẩn dùng nanh cắn lấy đầu ti cương cứng, ham lam như muốn hút lấy dòng ngọt nóng, nhưng nàng làm gì có mà cho ả mút sữa.

“Ư…đồ khốn! Nhả nó ra!” Nàng hét lên, bàn tay bất ngờ giật mạnh một cái, mới miễn cưỡng khiến cho ả buông tha đầu ngực nhạy cảm.

“Sao vậy? Quá thoải mái hay không thể chịu được khoái cảm?”

“Ư!”

Ả ta mỉm cười tà mị, ngón tay ả ta lén lút búng vào đầu ti hồng ướt đẫm nước bọt. Loại hành động trêu đùa này quá sức xấu hổ đi.

Nếu là kiểu tra tấn bình thường ả hay làm là lột da, bẻ răng, chặt tứ chi thì còn có thể chịu được chứ còn loại sờ soạng, dùng việc làm tình để tra tấn thì có hơi quá. Loại cảm giác khiến con người ta quá phấn kích, đấm chìm vào khoái cảm thật sự rất khó kiềm chế. Vả lại nàng đặt biệt ngại ngùng và sợ hãi loại việc đó nên…

“Khốn nạn…tra tấn ta như bình thường đi con chó! Liếm láp như súc vật thật kinh tởm!”

“Nhớ lại cái vẻ kiêu ngạo khi bị tôi tra tấn ấy thật sự khiến tôi khó chịu đấy!” Ả ta cau mày, bàn tay bóp chặt lấy tay nàng rồi nhanh chóng dùng còng tay khóa lên thanh gỗ đầu giường. “Nhưng nhớ lại cảnh tôi thô bạo thao thao lỗ nhỏ kia, nhớ lại cái vẻ kiêu ngạo mê mang trong khoái cảm, nó thật sự xinh đẹp”

Nàng vùng vẫy, cánh tay bị còng ra sức kéo, khuôn mặt nhỏ không ngừng né tránh bàn tay thô to muốn chạm vào khuôn mặt mình.

“Chó cái động dục! Ta thà chết đi còn hơn chịu nhục từ cô!”

“Vậy thì chết dưới thân tôi một lần nữa nhé?”

“Giết ta đi con đ* c*i khốn nạn!”

Nàng tức giận vung chân loạn lên, thậm chí còn muốn đá ả nhưng cổ chân gầy lại bị ả bắt được. Cảm giác nóng bỏng và thô cứng áp vào lòng bàn chân nàng, loại cảm giác quái lạ. Nàng cau mày nhìn xuống, vật nóng đó lại là gậy thịt đầy rân xanh của ả, nó thậm chí còn có thể to hơn cổ tay nhỏ của nàng. Nhìn thấy nó to và đáng sợ như thế nàng hơi sợ hãi muốn rút chân nhưng không thể.

“Muốn cầu xin tôi không?”

Dáng vẻ kiêu căng đầy khiêu khích đó thật sự muốn đấm cho một cái.

“C…cô! Cặn bã..!”

Ả bật cười, bàn tay buông bỏ cổ chân nàng, tiến đến trước mặt nàng mà đưa tay sục côn thịt. Nhìn thấy vẻ mặt nàng tức giận và sững sờ như thế khiến ả ta hưng phấn, bàn tay mãnh liệt lên xuống.

Nàng ngỡ ngàng nhìn vật lớn trước mặt, nhìn hành động của ả ta đang làm. Thật buồn nôn, thật kinh tởm!

Hành động thật nhanh, bàn tay thon dài đầy gân cốt vuốt ve thân thịt thật thô bạo, giống như vắt sữa mà khẽ run rẩy bắn tình dịch. Mùi tanh nhàn nhạt dính đầy lên khuôn mặt nàng, nàng bối rối khi thứ này lại bắn lên mặt nàng, miệng nhỏ chưa kịp đóng lại đã bị một ít tình dịch chảy vào, nuốt thứ này thật sự quá gớm ghiếc.

Nàng vội vàng đưa tay không bị còng, cố gắng lau trùi đống đặc mùi trên khuôn mặt. Trong lúc lơ la nàng đã quên mất ả ta, một cái giác khó chịu bên dưới. Mép thịt hồng mềm mại bị vạch ra, nơi tư mật hiện rõ, vật nóng cứ như vậy mà chà thân vào giữa vùng thịt ấm.

“Em có cần tôi nới lỏng lỗ nhỏ này không?”

“Aiz! Câm mồm đi con ch…agh…”

Côn thịt cứng cáp chen vào cửa động nhỏ, vách thịt non bị kéo căng ra, cố gắng chịu đựng xâm nhập đột ngột này. Ả ta hơi nhăn mặt khó chịu, bên trong nàng vừa nóng vừa khít nhưng ả ta không bỏ qua mà chậm chạp đưa thân thịt vào trong. Lỗ nhỏ không chịu được vật lớn xâm nhập, cửa thịt nóng bên ngoài từ từ rách theo sự xâm nhập kia, máu tươi cùng đau đớn tuôn trào. Sự đớn đau như lấy mạng nàng ập đến, cơ thể nhỏ run rẩy không dám vùng vẫy, bàn tay nắm chật ga giường cố gắng kiềm chế không rên la nhưng lỗ nhỏ bị rách bị thân thịt chà xát thật sự khủng khiếp, nước mắt giống như suối mà lăn dài.

“Sao vậy? Chưa vào hết mà”

“Hức…a..”

Ả ta vui vẻ cúi người hôn nàng một cái rồi há miệng cắn lên má nàng, dấu răng lớn in lên da mặt nàng, đau và kinh tởm. Giống như con chó, ả ta đưa mũi hít hương thơm từ cơ thể nàng, cổ, vai và ngực, từng nơi đi qua giống như bị đánh dấu lãnh thổ, vết hôn cắn tàn bạo in sâu nó thậm chí còn rỉ máu tanh tươi trên thân nàng. Chẳng thể nào phản kháng, chẳng thể vùng vẫy, nàng bất lực khóc nức.

Tại sao lại yếu ớt như thế? Tại sao lại bị ả hạ nhục như vậy? Trong tâm hồn bị tổn thương bây giờ chỉ muốn chết đi.

Nàng cố gắng đưa tay nắm lấy tóc ả, kéo khuôn mặt đang vùi trên ngực mình. Ánh mắt đẫm lệ nhìn ả ta, căm hận và bất lực, van xin.

“Hức…làm…làm sao c..cô mới tha cho tôi?..hức tôi phải làm gì cô mới buông tha cho tôi?! Làm ơn đi!…”

Ả ta nhìn nàng, dáng vẻ không hề lay động mà ngược lại, ả ta nhạt cười cợt nhã nàng. Chẳng quan tâm lỗ nhỏ đang đau rát vì vết rách kia, mà thô bạo đâm hết côn thịt lớn vào trong, vết rách bị xét toạc, bên trong bị chèn ép, ruột ran như bị đâm thủng, bụng nhỏ của nàng đã đau trướng vì côn thịt. Nàng gào khóc, cơn đau như bóp nghẹt nàng, trong thoáng chốc nàng đã quên mất mình phải hít thở.

“Tôi muốn em trở thành con chó của tôi. Chỉ có thể rên rỉ và để tôi chà đạp”

Ả ta vừa nói vừa rút côn thịt, ả ngồi dậy nhìn nơi giao hợp, máu tươi cùng dâm dịch day đầy phía dưới, thật hoang dã và xinh đẹp trong mắt của ả ta.

Nàng bây giờ chẳng còn sức để phản kháng, cơn đau thấu trời đã làm nàng mất hết ý trí, càng vùng vẫy ả càng tàn bạo khó đoán. Côn thịt bất ngờ đâm vào lần nữa, cơn đau rát khi côn thịt chà xát vào vết rách làm nàng khổ sở, nước mắt càng rơi nhiều hơn, bàn tay nhỏ chỉ có thể vô lực bấu chặt vào giường chịu đựng. Trong mơ hồ nàng còn thấy được vùng bụng nhỏ của mình đang nhấp nhô theo từng cú đâm rút của ả ta.

“A…hức…ah..la..ư làm ơn…”

“Hôn tôi. Tôi sẽ nhanh chóng ra bên trong em”

Ả ta nhẹ nhàng rút côn thịt ra rồi chậm chạp đưa côn thịt vào trong. Ả cúi người nhìn nàng, khuôn mặt ả cảm nhận rõ hơi thở dồn dập, nhìn rõ được khuôn mặt nàng mơ màng trong đau đớn của dục vọng của ả. Nàng yếu ớt nhìn ả ta, trước lời nói như mệnh lên của ả, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo, chỉ mong kết thúc cái chuyện quái quỷ này thật nhanh. Nàng cố gắng hết sức để đẩy bản thân mình lên, đưa đôi môi mình đến gần ả. Ả ta hài lòng rồi đâm thứ đó thật sâu bên trong, cơ thể ả ôm nàng, như một con thú hoang thô bạo cắn mút cơ thể nàng, để nàng đau khổ chỉ có thể đưa cánh tay không bị kiềm hãm, bấu vào lưng ả ta, dùng chút sức lực nhỏ làm lưng ả bị thương.

Cảm giác càng mãnh liệt, nàng càng sợ hãi ôm ả thật chặt. Bên trong lỗ nhỏ rõ ràng cảm nhận được thứ đó đang to ra, giống như một cái dùi cui đâm thật mạnh rồi lại rút ra. Chẳng biết vì sao nàng lại nhận ra một cảm xúc khác trong khoảng lơ đãng vì hành động cuồng bạo đó. Giống như muốn đi vệ sinh, nó đáng sợ vô cùng.

“Ah…ha…ức…d…dừn…ư…kh…hức…không!..ư”

“Mang thai với tôi đ con chó”

“Hức…đ…ah..đồ khốn..ức..!”

Ả mãnh liệt đâm côn thịt vào, đầu thịt như muốn nghiền nát cửa tử cung nàng. Sự kích thích to lớn đã làm nàng không thể kiềm chế mà khóc lóc, rên rỉ, cơ thể co giật kịch liệt mà phun trào dâm dịch. Trong cơ thể bị côn thịt tàn bào đâm vào trong, nó bắn vào từng đợt tinh dịch. Bụng nhỏ có chút to, giống như chiếc bánh được bơm đầy kem.

Âm thanh đầy thỏa mãn của ả phả vào tai nàng, nàng mơ màng thở dốc trong bất lực vì cao trào. Ả ta sau khi tiết hết dịch vào nàng liền chạm rãi rút côn thịt, thân thịt lớn vẫn còn cương cứng bật ra ngoài. Ả nhìn nàng không còn vùng vẫy nữa mà im lặng nằm thở hổn hển, đôi mắt thấm đầy lệ, mơ màng muốn ngủ, cơ thể đầy vết cắn tàn bạo khẽ run rẩy trông thật thảm hại và đáng thương.

Ả cởi trói bên bàn tay bị thương của nàng, rồi kéo nàng đến một chỗ khác, phía trước gương lớn, nàng bị ấn vào tấm gương lạnh lẽ ấy.

“Tự nhìn lại mình trong gương đi. Hãy nhớ con của tôi phải luôn như vậy”

Nàng bị ả bắt đứng trước gương. Đôi mắt vô hồn nhìn vào nó, hình ảnh bản thân thật tàn tạ so với kiếp trước chẳng biết có khá hơn không. Nàng chỉ biết là ngay bây giờ nàng chẳng thể làm gì, mặc cho ả đối đãi như nô lệ phát tình…

“Sachar gọi tên ta. Âu Doãn chủ nhân đi”

“H…hức..Âu…hức…Âu chủ nhân…ức”

“Tốt lắm. Chúng ta tiếp tục nhé?”

(Đ..đồ…khốn…!)

[….]
_________________

Cuối cùng cũng quay lại viết chap mới. Mị khỏe được chút rồi mà giờ vẫn chưa có bồ:)))

Ước có bồ quáaaaaaa.

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Người Là Nắng Ấm_truyenles.net
Người Là Nắng Ấm
Tháng 6 28, 2025
Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
Tháng 7 7, 2025
Tình Đầu Dành Hết Cho Em
Tháng 7 15, 2025
Phía Sau Lưng
Phía Sau Lưng
Tháng 6 18, 2025
Truyện Les Hay
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Mẹ Kế Tôi Là Lesbian 18+
Mẹ Kế Tôi Là Lesbian 18+
Chương 10 Tháng 6 17, 2025
Chương 9 Tháng 6 17, 2025
Yêu đắm cô giáo cấp 2_truyenles.net
Yêu đắm cô giáo cấp 2
54 Tháng 6 27, 2025
53 Tháng 6 27, 2025
Tình Đầu Dành Hết Cho Em
Ngoại truyện 7 3 ngày ago
Ngoại truyện 6 3 ngày ago
Con Bạn Thời Học Cấp 3 – Truyện SEX LES Hay
Con Bạn Thời Học Cấp 3 – Truyện SEX LES Hay
Chương 4 Tháng 6 17, 2025
Chương 3 Tháng 6 17, 2025
NƠI ẤY VÀ TÌNH YÊU
NƠI ẤY VÀ TÌNH YÊU
Chương 2 Tháng 6 18, 2025
Chương 1 Tháng 6 18, 2025
EM THUA TÔI 10 TUỔI_truyenles.net
EM THUA TÔI 10 TUỔI
NGOẠI TRUYỆN 3 Tháng 7 5, 2025
NGOẠI TRUYỆN 2 Tháng 7 5, 2025
2 Chị Em Chịch Nhau
2 Chị Em Chịch Nhau
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Cô giáo, học sinh hay thế thân_truyenles.net
Cô giáo, học sinh hay thế thân
Chap 37 Tháng 6 22, 2025
Chap 36 Tháng 6 22, 2025
Làm Kén – PEPSI
158 Tháng 7 10, 2025
157 Tháng 7 10, 2025

Comments for chapter "Chương 8"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved