Nội dung truyện
Thẩm Tiểu Khương lườm một cái cháy mặt: “Tránh ra.”
Tôn Giai Bảo thuận thế khoác lấy cánh tay cô, Thẩm Tiểu Khương theo phản xạ đẩy cô bạn ra: “Đừng động vào tớ!”
Dứt lời, cô vội vàng cắm sạc điện thoại, mắt không rời màn hình cho đến khi nó hiện lên.
Tôn Giai Bảo một tay khoanh trước ngực tựa vào thang giường, tức giận cắn một miếng táo: “Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, cậu vậy mà không cho tớ động vào. Đây là nhân tính méo mó, hay là đạo đức suy đồi?”
Đang ở trên giường, Trần Tinh Nam vén tấm rèm màu hồng lên, cười nói: “Tiểu Khương chê cậu bẩn đấy!”
“Bậy bạ, họ Trần nhà cậu, bản tiểu thư sạch sẽ lắm nhé…” Tôn Giai Bảo đáp trả.
Họ Trần…
Thẩm Tiểu Khương quay người hỏi: “Giai Bảo, dì út của cậu tên gì?”
Tôn Giai Bảo lườm Trần Tinh Nam một cái, hờ hững nói: “Dì út tớ tên Trần Nghị, Trần trong Trần Tinh Nam, Nghị trong con thuyền hữu nghị nói lật là lật.”