Lỡ Yêu Cô Chủ Mất Rồi - Chương 14
Ba và cả mẹ Thy và LinhMễ vội vàng chạy đến bệnh viện ngay khi nghe tin Thy đã tỉnh lại….
– Diệp Anh, Thy sao rồi con – Mẹ Thy thấy DA đang đứng thẩn thờ liền đi đến hỏi.
– Chị Thy không nhớ gì nữa cả….- DA nghẹn ngào.
– Đó là điều chúng ta đã biết trước, nhưng sao con không ở trong đấy với nó..
– Có vài chuyện đả xảy ra khi chị Thy tỉnh lại nên…
– Được rồi , con đừng buồn để 2 bác vào xem sao..- Ba Thy cũng hiểu nên an ủi DA.
– Dạ bác…- DA cúi đầu
Hai người cố gọi Thy để mở khóa cửa, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Đành gọi bảo vệ lên phá cửa phòng cho nhanh -.- (Baba lỳ vl)
– Thy con không sao chứ – Mẹ Thy rơi lệ, vội vã ôm vào lòng mình, khi thấy Thy đang ôm đầu co rúm cả thân mình.
– Hức…hức – Thy đang khóc vì sợ.
– Con gái đừng khóc nữa, là mẹ đây, con không phải sợ gì cả…- Bà vội vã nói
– M..m..mẹ – 1từ phát ra từ miệng Thy, lắp bắp như đứa trẻ con mới biết nói vậy.
– Đúng rồi là mẹ, con nhận ra mẹ đúng không – Bà vui mừng.
– Dạ..con nhớ mẹ lắm, mẹ bỏ con đi đâu lâu thế – Giọng nhão nhoẹt + cái ôm siết vùi vào lòng mẹ mình
– Mẹ đâu có bỏ con đâu, mẹ luôn ở đây với con gái mà.. – Bà mỉm cười âu yếm nhìn Thy
Ba Thy vui mừng không kém , liền hỏi Thy :
– Vậy con gái có nhớ ba không…
– Hong, ông là ai chứ hỏng quen gì hết…. – Thy chề môi trả lời, khiến ông thất vọng -_-
– Haizzz
– Từ từ con bé sẽ nhận ra hết cả thôi…- Bà nhìn ông.
– Tôi hiểu mà, may là con bé nhận ra bà, không thì chẳng biết làm sao. – Ông tạt lưỡi
*Cạch
Linh cùng Mễ vào đến cạnh Thy hỏi
– Vậy chị Thy có nhớ em không…
-……….- Thy đưa mắt sang Linh nhìn chằm chằm
– Sao nè, nhớ không – Kề sát mặt vào Thy
– Honggg – Thy lấy tay đẩy mặt Linh ra ý bảo *Cút cút nhanh* ~.~
– Vậy còn tui, nhớ hong…nhớ hong – Mễ bon chen
– Hong luôn..
– Errr, haiiiizzz yaaa – Mễ thở dài.
– Aaaaa, chị Thy hong nhớ em kìa huhhuhu – Linh úp mặt vào Mễ vờ khóc. •_•
– Em này, có Mẹ và Cả ba Thy nữa kìa, cứ thích làm trò…
– Huhuhu, Mễ cũng không thèm thương em…
– Thôi thôi, về nhà rồi thương he cục cưng – Nịnh nọt
– E hèmm… – Ba và Mẹ Thy
– *Chu mỏ* *chề môi* cự qua cãi lại cho đã 1lúc LinhMễ cũng bị đuổi ra ngoài. (hahaha)
Bên ngoài phòng, DA chỉ dám lén nhìn Thy đầy sự buồn bả,chẳng lẽ mình không có chút gì trong ý ức của chị ấy sao, chả lẽ nói mất trí là quên tất cả vậy sao….
*reng reng*
-Điện thoại của cô reo lên, làm cô phải thoát ra dòng suy nghĩ.
-……………… – Đầu dây bên kia, chả biết nói gì
– Ừ hiểu rồi, nhắn địa chỉ 20p nữa tôi sẽ tới. – DA lạnh lùng trả lời
– ………………. – “Không biết nói gì tập2” và rồi tắt máy.
Sau cuộc gọi đó sắc mặt cô thay đổi hẳn đi, khuôn mặt sắt lạnh, đôi mắt đỏ ngầu lên, rất đánh sợ ~~
DA nhanh chống đến khu bí mật , tại đó có rất nhiều những người đàn ông mặc vets đen trong hầm hố đáng sợ.
Nhưng tất cả đều phải cúi đầu xuống khi thấy Diệp Anh đi tới…
– Chào cô chủ – Hơn 20người đồng thanh.
– Cô chủ tên đó đang được giam bên trong. – Châu người rất thân cận với DA
-…… Chỉ gật đầu, DA vẫn lạnh như băng cùng Châu đi vào.
Khi tới nơi, đưa tầm mắt nhìn. DA thấy 1người thanh niên đang bị trói vào ghế cách đó không xa.
Tay đã thầm nấm đấm , DA bước nhanh hơn và….. *BỤPppp* 1 cú đánh giáng trời được cô tặng cho kẻ đó….
DA túm lấy cổ áo người đó gằng giọng , đôi mắt sát khí…
– Tại sao ngươi dám làm vậy, chúng ta có thù hằng gì……
– Tôi…tôi chỉ được thuê…
– Nói là ai …Hả ???
– Tôi không thể nói được vì đã nhận tiề………
Không để nói hết, DA điên tiết đấm hàng chục cái vào mặt và bụng của tên đó…..
– Muốn Nói Hay Muốn Chết – DA chỉa thẳng súng vào đầu hắn
– Cô chủ bình tĩnh – Châu
– Im Miệng… mày tao không giết nhưng gia đình mày tao sẽ không biết đâu…..
– Cô chủ…xin ..xin cô đừng . Hãy…hãy để gia đình tôi yên… – Hắn nói khó nhọc
– Hahhaha, mày nghĩ đơn giản vậy sao..
– Tôi sẽ nói …
– Vậy nói nhanh, là ai thuê mày …
– Nguyễn Thái Phượng, Giám đốc công ty chứng khoán lớn nhất Sài Gòn, và….
*Đoàng*
1 tiếng súng vang lên, 1 người nằm lăn ra chết không nhắm mắt và vẻ mặt đầy đáng sợ của cô gái tưởng như mong manh và yếu đuối…
Cô nhìn hắn cười nhạt nhẻo , cởi bỏ chiếc áo khoác dính đầy máu tanh hôi của kẻ hại người cô yêu ra như thế, vẫn là nét mặt không chút cảm xúc, Diệp Anh quay sang nói với Châu.
– Biết làm gì rồi đó…
– Dạ, tôi sẽ cho người dọn dẹp – Châu đã quá quen thuộc với việc này , khi DA muốn bắt ai là Châu phải tìm luôn chổ để phân hủy xác…
– Còn nữa…
– Cô chủ cứ nói, tôi sẽ làm ngay…
– Bắt Nguyễn Thái Phượng về đây, hôm nay tới 2 xác lẫn , Hahhaaha – DA cười lớn.
– Vâng , tôi hiểu.
Châu cúi đầu chào DA rồi dắt theo vài người để đi bắt người.
DA không hề biết được, Thái Phượng chính là Tippy, cô chưa từng nghe tên thật của Py, nên trong lòng DA chỉ muốn giết và giết.
– Thy đừng lo, những kẻ hại Thy ra như vậy sẽ được em cho yên nghỉ…
Câu nói , giọt nước mắt thêm cả nụ cười đầy chua xót được tạo ra trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Anh khi nghĩ về Thy.
– Cô chủ, tôi đã đưa hắn về…- Châu
– Tại sao lại bắt tôi chứ, cô là ai hả.. – Py hỏi DA khi cô đang đứng quay lưng về phía mình
– Tôi là ai không cần biết, chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của cô…
DA nói dứt lời, cầm súng quay lại đưa thẳng vào Py định bóp còi…
– Tippy / Diệp Anh. Sao lại là chị/em
Cả hai đồng thanh…..
– Mấy man nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nào –…- ??????