Lỡ Yêu Cô Chủ Mất Rồi - Chương 21
” Cảm ơn những ai đã đọc đến chap cuối cùng này ”
– Em yên tâm, Thy tìm cách cứu em ra khỏi nơi quái quỷ này..
Thy siết chặt tay Qúy, ánh mắt đầy sự lo lắng , NQ khẽ lắc đầu nói.
– Không cần nữa đâu Thy àhh, em thật sự yêu Thy nhưng người yêu Thy nhất là Diệp Anh về với cô ấy đi.
Thy cắt ngang lời Qúy.
– Em đừng nói linh tinh nữa..
– Không , để em nói hết. Tất cả mọi chuyện từng xảy ra là do em làm chỉ để đẩy Thy và Diệp Anh xa nhau thôi. Giờ nghĩ lại em nên chuộc lại lỗi lầm này xin lỗi vì đã lừa dối Thy, về với Diệp Anh đi..
Dứt câu nói, NQ rút tay mình ra khỏi tay Thy quay đi về phía phòng giam và thở phào nhẹ nhõm với bản thân.
Còn Thy ngồi đấy đầu óc quay cuồng, không dám tin về những gì mình nghe thấy nữa. Mọi thứ trước mắt bây giờ cứ tối sầm lại.
Khi đã bình tĩnh lại, Thy lê thê bước chân của mình về nhà dưới 1 cơn mưa tầm tã và đầy ấm đau thương.
Như 1 thước phim đang được tua chậm trong đầu mình….
– Thy có thích mưa không..
Hai cô gái đang ôm lấy nhau và ngấm nhìn những hạt mưa ngoài khung cửa sổ.
– Thy không thích mưa xíu nào…
– Em thì lại rất thích. – Sau câu nói là nụ cười tỏa nắng được vẽ lên.
– Em biết tại sao Thy không thích mưa hong.
Cái ôm được siết chặt hơn.
– Ưmm, chắc là vì mưa làm Thy lạnh.
– “Bing boong” chính xác, nhưng Thy sẽ rất thích mưa nếu như có Diệp Anh ở bên cạnh như thế này. Và sẽ ấm áp rất ngàn lần nếu như…..
Thy xoay người Diệp Anh về phía mình, đặt lên môi nàng nụ hôn thật sâu không muốn ngừng lại… !!
_____
Cuối cùng cũng về được tới nhà, cả người Thy ướt sũng run bần bật lên mà Thy chẳng thèm màng tới nữa.
Ngồi bệt xuống trong góc phòng, khuôn mặt tái xanh Thy sợ hãi khi nghĩ về điều mình đã làm với Diệp Anh….
– Thy xin lỗi em nhiều lắm Diệp Anh à…
Vài giọt nước mắt rơi xuống !!
– Tại sao Thy không nhớ ra mọi chuyện sớm hơn chứ , ông trời thật biết cách trêu người mà…
Thy cứ ngồi đấy cùng những ký ức của mình, tự khóc hay tự trách mình đi nữa cũng là vô ích..
Cơ thể Thy đã kiệt sức vì đi mưa khá lâu và phải ngất liệm đi khi vài giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt.
– Thức dậy với sự mệt mỏi và cả mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Thy cũng đoán được mình đang ở đâu cố mở đôi mắt ra nhìn xung quanh.
Không thấy ai , Thy cố gượng ngồi dậy nhưng không tài nào ngồi nổi suýt nữa thì đã ngã xuống sàn may là Linh chạy vào kịp.
– Chị Thy không sao chứ..
– Ừm chị không sao.
– Chị Thy ăn tí cháo rồi uống thuốc cho mau khỏe lại.
– Ăn thôi không uống thuốc được hong.
– Không được.
– Hmmm, mà Diệp Anh sao rồi Linh.
Thy vừa múc muỗng cháo đưa vào miệng và hỏi làm Linh khựng người ngập ngừng lời nói.
– À….Diệp Anh..Diệp Anh…….
– Em sao vậy, nói đàng hoàng xem.
– Chị Thy ăn xong đi đã.
Linh vờ đánh trống lảng, ánh mắt có phần buồn bã, Thy cố hỏi cho ra chuyện.
– 1 là nói 2 là không ăn uống gì nữa..
Thy buông chén cháo đặt xuống bàn, nghiêm túc nói.
– Sao hôm nay chị lại quan tâm tới DA vậy ??
– Em không cần biết, nói đi.
– Chị Thy hứa phải thật bình tĩnh em mới nói.
– Ừm rất bình tĩnh rồi.
– Thật ra Mễ dặn em là không được nói nhưng nếu chị Thy muốn biết thì em nói. Diệp Anh đã biến mất khỏi thế giới này rồi Thy àhh.
Câu nói của Linh chậm rãi từng chút, nét mặt đau thương hiện rõ lên.
Còn Thy như kẻ vô hồn khi nghe Linh nói, ánh mắt u buồn nhìn xa xăm miệng lẩm bẩm câu nói…
– Thy sẽ đi tìm em , nhanh thôi.
Nó được lập đi rất nhiều lần !!!!
– Chị Thy có định đến tiễn đưa DA không…
Linh nói tiếp, nhưng Thy bỏ ngoài tai.
– Chị Thy….
– Chị Thy, chị Thyyyyy
Linh gọi lớn hơn để Thy có thể nghe thấy.
Thy trở về với hiện tại, bứt sợi dây truyền nước biển ra khỏi tay mình và chạy đi, phút giây đó khiến Linh bất ngờ không thể nào phản ứng kịp.
Linh chạy theo, nhưng chỉ vài phút chẳng thấy Thy đâu nữa.
Trên người là bộ đồ của bệnh nhân, Thy vẫn mặt kệ mọi thứ xung quanh mà chạy với câu nói ấy trong đầu…
“Thy sẽ tìm được Diệp Anh, nhanh thôi”
__________________________
Tại nơi đưa tiễn Diệp Anh về thế giới bên kia, ai cũng không thoát khỏi sự đau lòng…
Cầm trên tay di ảnh của DA, Châu không ngừng oán giận và trách móc.
– Con người đó thật đáng chết mà, kể cả ngày đưa tiễn DA cũng không thèm đến..
– Nghe nói Thy đang trong bệnh viện vì kiệt sức nên đừng trách nó…
Uyên đứng giữa tình bạn và tình yêu không biết làm sao đành lựa lời cho Châu bình tĩnh lại.
– Hừrrr, gặp nó lần nào tui sẽ đánh nó lần đấy.
– Đây là chuyện ngoài ý muốn cả thôi, đừng làm chuyện buồn chồng chất nổi buồn..
Mễ thở dài sau câu nói..
Ba và cả Mẹ Thy hôm nay cũng đến sau đó mới vào với Thy.
Ba Thy chỉ im lặng thầm cảm ơn vì những gì DA đã làm với gia đình ông.
Còn Mẹ Thy đã bật khóc lên tự khi nào, bà là người thấu hiểu tình cảm của Diệp Anh nhất nhưng cũng chẳng giúp được gì mà chỉ bất lực nhìn cảnh tượng này xảy ra.
Đứng trước nơi DA đang yên nghỉ bà cuối đầu xin lỗi..
– Phút nông nổi, đứa con gái của mẹ đã đối sử với con như vậy. Xin con rộng lòng tha thứ cho nó và sớm hóa kiếp nhé đứa con dâu của ta.
Giọng bà ôn tồn nhưng rung rung do nghẹn ngào vì khóc.
Py dù là bạn của Thy rất lâu cũng phải tức giận vì hành động thiếu suy nghĩ dẫn đến kết cục bi thương bây giờ.
Py hôm nay cùng Xía đến để tiễn DA 1 đoạn cũng như nói lời tạm biệt nơi này.
– Diệp Anh à, cảm ơn em ngày đó đã cho chị con đường quay lại và đã cho chị gặp được cô gái này. Ngày mai chị và Xía sẽ sang Mỹ sinh sống , ở lại đây em cũng đừng vướng bận dương trần làm gì, sớm siêu thoát nhé.
– Kiếp này là bạn muôn kiếp vẫn là bạn… – Xía đăm chiêu nói
Dứt câu nói, Py cùng Xía cúi đầu với DA và nắm tay nhau lặng lẽ từng bước ra về.
____________________________
Cứ chạy và chạy như kẻ điên giữa đường phố đông đúc xe và trong phút chốc băng qua con đường thì…
“Gầmmm”
Tiếng xe thắng lại gấp gáp, tiếng va chạm cơ thể xuống mặt đường Thy nằm trên vũng máu mà đôi môi không ngừng gọi tên 1 người.
Lại 1 lần nữa Thy được đưa vào bệnh viện với tình trạng nguy cấp, nhịp tim như dần yếu đi..
Linh hoảng loạn khi thấy Thy trong tình trạng như vậy, liền gọi cho Mễ và Ba Mẹ đến.
Sau khi bác sĩ cấp cứu xong, ông an ủi gia đình trước khi thông báo tình trạng hiện tại của Thy.
– Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng phần trăm tỉnh lại rất ít, tất cả đang phụ thuộc vào ý chí sinh tồn của cô ấy.
– Vậy nếu không có thì sao hả bác sĩ.. – Đôi mắt Linh xụp xuống tuyệt vọng hỏi.
– Thì…có lẽ. Gia đình nên chuẩn bị mọi thứ.
Vị bác sĩ ôn tồn nói và bước đi.
Tất cả mọi người có mặt ở nơi đây đều ngã khụy xuống, không thể tin được ai cũng lần lượt bỏ đi mà mặc kệ rằng đang để lại cho người ở lại những nỗi đau.
” Ở thế giới khác ”
1 cô gái với chiếc đầm trắng đang nắm tay 1 cô gái khác mà nô đùa trên bãi biển vắng lặng không bóng người.
– Cuối cùng Thy cũng đã gặp được em…
– Em luôn bên cạnh Thy thôi mà..
1 nụ cười rạng rỡ vì hạnh phúc được 2 cô gái tạo ra dưới những ánh hoàng hôn.
– Thy ở lại với Diệp Anh được chứ.
– Không được Thy nên về lại nơi thuộc về Thy đi.
– Vậy em về cùng Thy nhé.
– Không thể đâu Thy ahhh, em phải thuộc về nơi này chỉ mình em mà thôi..
– Nếu vậy Thy sẽ bên cạnh em, không để em cô độc nơi này.
– Thy ngốc quá, Thy luôn bên cạnh em còn gì.
Diệp Anh nắm tay Thy đặt lên tim mình và mỉm cười.
Khóe mắt Thy cay cay, vì lời nói và hành động này.
– Giá như Thy nhận ra mọi thứ sớm hơn, giá như hôm ấy Thy không hành động điên rồ và giá như…….
– “Suỵt”
Ngón tay DA chặn môi Thy lại và từ từ đặt lên đó 1 nụ hôn ngọt và nhanh chóng dứt ra.
– Đừng ngốc nữa, tất cả là do số trời không phải lỗi tại Thy đâu.
– Thy yêu Em… Ngọc Thy mãi mãi yêu Diệp Anh và mãi mãi bên cạnh Diệp Anh không rời nữa bước.
Thy hướng ra biển và hết thật lớn.
– Nhưng…..
– Không nhưng nữa, tất cả là định mệnh của chúng ta rồi.
-“Cô chủ , của cuộc đời chị à”
Hoàng hôn đỏ cả bầu trời, 2 cô gái ôm nhau và lại 1 lần nữa trao nhau nụ hôn say đắm pha lấy 1 chút ngọt ngào của yêu thương.