Nội dung truyện
Chia tay với bà Như Hảo xong, Hải Ngọc về lại nhà dì Thương. Mọi người chuẩn bị vào Sài Gòn. Ngồi trong xe rồi, Hải Ngọc nhìn ra ngoài nghỉ ngợi. Hoài Thơ đan tay mình vào tay Hải Ngọc nhưng Hải Ngọc rút tay lại. Cô muốn được yên tĩnh. Hoài Thơ thở dài, cô muốn biết trong đầu Hải Ngọc đang nghĩ gì, nhưng Hải Ngọc kín quá, cô không tài nào đoán được. Phong Thiên như hiểu được tâm trạng Hoài Thơ nên anh nói nhỏ vào tai Hoài Thơ:
– Cho út yên tĩnh một chút đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện với út sau.
Hoài Thơ gật đầu. Dù không muốn đi chăng nữa cô cũng không làm gì khác được.
Về đến Sài Gòn, Phong Thiên giúp Hoài Thơ dọn đồ về bên nhà Hải Ngọc. Anh cũng dọn đồ của mình về nhà mới. Còn Hải Ngọc thì bận bịu với công việc của mình nên Phong Thiên và Hoài Thơ rất ít gặp cô. Hoài Thơ cố tìm cách nói chuyện với Hải Ngọc, nhưng lúc nào Hải Ngọc cũng lẩn tránh. Cuối tuần Hải Ngọc và Hoài Thơ đều ở nhà nên Hoài Thơ mới nói chuyện với Hải Ngọc được. Thấy Hải Ngọc đang ngồi ở lan can nên Hoài Thơ đi lại, cô ngồi xuống ôm Hải Ngọv từ phía sau.
– Em nhớ Ngọc.
Hải Ngọc gỡ tay Hoài Thơ ra, cô quay lại cắn môi, Hải Ngọc nói:
– Chúng ta chia tay đi.
Hoài Thơ ngỡ ngàng nhìn Hải Ngọc, cô như không tin ở tai mình.
– Chị đang đùa phải không?
Hải Ngọc lắc đầu, cô nhìn đi nơi khác.
– Chúng ta không có tương lai. Nên dừng lại thì tốt hơn.
Hoài Thơ cắn chặt môi mình để đừng khóc. Cô nói
– Chị chính là tương lai của em.
Hải Ngọc bấm chặt ngón tay mình, cô lạnh lùng.
– Vậy để chị nói thật cho em hiểu. Thật ra chị không có yêu em. Em không phải là tuýp người của chị. Với lại em biết rồi đó. Chị không thích ai cột chặt mình cả. Chị chỉ muốn đùa với Phong Thiên nên giành lấy em thôi. Giờ chị thấy chán rồi.
Hoài Thơ nắm cánh tay Hải Ngọc. Cô không muốn kìm nén nữa. Nước mắt cô thi nhau rơi xuống.