Mãi Mãi Bên Nhau - Chap 13
Hoài Thơ mặc chiếc áo đầm được thiết kế dành riêng cho cô do nhà thiết kế trẻ Tường Lâm thiết kế. Chiếc áo này được Phong Thiên đặc biệt nhờ bạn của mình thiết kế cho Hoài Thơ. Chiếc áo màu trắng được thắt dây màu xanh lá cây ở eo làm tăng thêm vẽ đẹp của nó. Phong Thiên ngắm vợ không chớp mắt. Hoài Thơ thật đẹp. Không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu người ganh tỵ với anh đây. Chiếc xe đỗ xuống trước một căn biệt thự đồ sộ, Hoài Thơ ngước nhìn tấm bảng treo thật to ở phía trước “Dương Gia Trang”. Ngôi biệt thự của gia đình chồng cô không thua kém gì ngôi biệt thự này, nhưng ở đây có cái gì đó thu hút người ta hơn. Phong Thiên nắm tay Hoài Thơ dẫn vào trong. Khi cả hai ngồi xuống thì Hải Ngọc cũng ngồi xuống bên cạnh. Phong Thiên nhìn Hải Ngọc hỏi:
– Út đi một mình sao? Còn Nhật Trường đâu?
Hải Ngọc không trả lời câu hỏi của Phong Thiên, nhưng cô nhìn Hoài Thơ mỉm cười làm Hoài Thơ ngượng ngùng quay đi. Phong Thiên thấy vậy chọc:
– Út làm gì nhìn vợ Thiên làm vợ Thiên mắc cỡ thế?
Hải Ngọc lại mỉm cười khi nghe Phong Thiên dùng hai chữ “vợ Thiên”, nhưng cô không nói gì cả. Chỉ ra hiệu cho Phong Thiên và Hoài Thơ đi vào trong. Đang đi cô nói nhỏ vào tai Hoài Thơ:
– Út thấy màu trắng rất hợp với Thơ. Đẹp lắm.
Nghe lời khen của Hải Ngọc làm Hoài Thơ lúng túng. Đôi gò má của cô nóng bừng. Phong Thiên nhìn Hải Ngọc rồi quay sang nhìn Hoài Thơ. Phong Thiên nghĩ trong đầu, không lẽ anh để cho Hoài Thơ bên cạnh Hải Ngọc nhiều quá, họ đã nãy sinh tình cảm với nhau? Phong Thiên phải tìm cách ngăn chặn thôi, nhưng chuyện này Phong Thiên sẽ tính sau vì bây giờ ông Dương Thạch bước ra cùng với đứa cháu gái của mình. Hoài Thơ mở mắt thật lớn, cô như không tin vào mắt mình. Người đó không phải là Khiết San sao? Khiết San quay xuống nhìn Hoài Thơ cười. Hoài Thơ bậm môi. Cô không ngờ Khiết San lại không nói gì về gia đình của mình cho Hoài Thơ nghe cả. Mỗi khi Hoài Thơ hỏi, Khiết San lúc nào cũng tìm cách lãng qua chuyện khác. Ông Thạch nắm tay cô cháu gái và quay xuống nói với mọi người:
– Cảm ơn mọi người đã nễ mặt đến đây hôm nay. Lý do tôi mời bữa tiệc tối hôm nay là vì tôi muốn rút lui khỏi thương trường. Già rồi, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi nên giờ muốn giao lại công ty cho đứa cháu gái là Dương Khiết San. Mong mọi người giúp đỡ cháu thật nhiều.
Những tiếng vỗ tay hoàng loạt vang lên. Phong Thiên nói nhỏ vào tai Hoài Thơ:
– Ông ta là một trong những người mà chúng ta cần phải học hỏi đó. Nếu muốn thành công ở lĩnh vực kinh doanh. Thật đáng tiếc là ông ta về hưu sớm quá.
Mặc dù Phong Thiên nói gần lỗ tai mình nhưng Hoài Thơ không nghe gì cả. Cô đang cố gắng dập tắt những suy nghĩ đang nẩy nở trong đầu của mình. Hải Ngọc nắm nhẹ bàn tay Hoài Thơ rồi quay sang Phong Thiên nhắc nhở:
– Thiên và Thơ đi lại đằng kia chào mọi người một tí đi. Thơ cần quen biết thêm nhiều người.
Phong Thiên gật đầu rồi đứng dậy. Hải Ngọc và Hoài Thơ cũng đứng dậy theo. Nhưng Hải Ngọc quay sang nói với cả hai:
– Út về trước đây, hai đứa về sau nhe!
Phong Thiên nhíu mày hỏi:
– Sao út về sớm vậy? Út không định đến chào cô Bích và cô Minh sao?
Hải Ngọc lắc đầu.
– Không, út có hẹn với Nhật Trường.
Không nói thêm Hải Ngọc bước ra ngoài. Cô vừa ra đến cửa thì ông Dương Thạch kêu lại.
– Hải Ngọc! Sao cháu về sớm vậy?
Hải Ngọc gật đầu chào ông mỉm cười.
– Cháu có hẹn ông à.
Ông Dương Thạch bật cười sảng khoái, ông đưa khuỷu tay mình cho Hải Ngọc.
– Cháu luôn luôn thẳng thắng với tất cả mọi người và không kiêng vị ai cả, có phải không? Cháu có thể đi dạo với ông không? Lâu rồi cháu không ghé thăm ông đấy.
Lưỡng lự một hồi rồi Hải Ngọc luồng tay mình vào khuỷu tay ông và cùng ông bước ra ngoài.
Hoài Thơ thấy vậy định quay sang hỏi Phong Thiên về ông Dương Thạch nhưng khi cô quay lại thì Khiết San đang đứng trước mặt cô, Hoài Thơ giơ tay lên chặn ngực. Khiết San thật lòng hỏi:
– Chị có làm Thơ sợ không?
Hoài Thơ gật đầu, Khiết San vén sợi tóc trên trán Hoài Thơ qua một bên nói:
– Chị xin lỗi, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút nhé!
Lúc đó Phong Thiên cũng vừa đi lại, thấy Khiết San, Phong Thiên cười nói:
– Khiết San, sao rồi? Sắp cai quản một công ty tầm cỡ như vậy, cảm giác như thế nào?
Khiết San bật cười. Cô giả vờ như nhăn mặt.
– Không có cảm giác gì cả. Chỉ thấy đôi vai như nặng đi.
Không đợi Phong Thiên hỏi thêm, Khiết San nắm tay Hoài Thơ kéo đi. Cô nói vọng lại:
– Cho mượn cô vợ của Thiên một chút nhé.
Phong Thiên ngạc nhiên không biết Khiết San kéo Hoài Thơ đi đâu. Mà anh nghĩ cũng lạ, hết út rồi lại đến Khiết San, ai cũng nhầm vào vợ của anh hết. Không lẽ anh và Hoài Thơ thật sự không có duyên phận? Không thể như thế được. Chút nữa anh phải điều tra Hoài Thơ thôi.
Khiết San kéo Hoài Thơ vào phòng của mình và đóng của lại. Hoài Thơ ngạc nhiên nhìn Khiết San. Cô ngây thơ nói:
– Chúng ta có thể nói ở ngoài kia mà. Sao phải vào đây?
Khiết San nheo mắt nhìn Hoài Thơ.
– Vì nơi đây mình sẽ không bị dòm ngó. Và chúng ta sẽ không bị ai quấy rầy.
Hoài Thó thấy ánh mắt Khiến San nhìn mình thật ấm áp. Cô quay mặt đi. Khiết San lại gần bên Hoài Thơ nói:
– Em rất đẹp Hoài Thơ. Tường Lâm thật sáng suốt khi thiết kế chiếc áo này cho em. Nếu mà hắn thấy em mặc chiếc áo này thì em sẽ phải khổ dài dài với hắn.
Hoài Thơ nghiêng đầu như không hiểu. Cô hỏi:
– Tại sao em bị khổ dài dài khi anh Tường Lâm thấy em mặc áo do ảnh thiết kế?
Khiết San bật cười.
– Vì những cô model khác không ai mặc chiếc áo này đẹp bằng em, ngốc à.
Đây là lần thứ hai có người khen Hoài Thơ đẹp, cô nghi ngờ rằng không phải mình đẹp nhưng vì chiếc áo làm cho cô đẹp. Nhưng không sao, cô đẹp hay áo đẹp cũng không quan trọng lắm. Cô muốn quan sát căn phòng của Khiết San. Cô nhìn một lượt khắp căn phòng. Hoài Thơ thấy ngoài chiếc giường ra thì trong đây có rất nhiều tranh. Những bức tranh thật đẹp. Căn phòng này cũng hơi hơi giống của Hải Ngọc, nhưng của Hải Ngọc có nhiều thứ hơn. Hoài Thơ định hỏi thì Khiết San dành hỏi trước:
– Em ngạc nhiên vì ở đây không có gì ngoài chiếc gường này cả và những bức tranh kia có phải không?
Hoài Thơ gật đầu, cô không ngạc nhiên lắm khi Khiết San hiểu mình đang nghĩ gì vì Khiết San rất giỏi điều đó. Khiết San tiếp:
– Giản dị vẫn là một điều tốt. Chị thích như thế. Căn phòng ngủ không nên để quá nhiều thứ. Chỉ cần để những gì có thể giúp mình đi vào giâc ngủ mà thôi.
Càng ở gần Khiết San, Hoài Thơ thấy Khiết San có rất nhiều điểm đặc biệt và thu hút cô. Cô thấy Khiết San thật dễ gần gũi. Nếu như có một người chị như Khiết San thì hay biết mấy nhỉ.
– Em đang nghĩ gì đó?
Hoài Thơ giật mình, cô lúng túng. Rồi như lấy lại bình tỉnh, cô nói:
– À,……..không có gì. Nhưng không phải chị rất hiểu em sao, nếu vậy sao chị không biết em đang nghĩ gì.
Khiết San đi lại bên giường của mình và ngồi xuống. Cô đập đập bên cạnh như muốn kêu Hoài Thơ lại ngồi gần. Cô nói:
– Nếu chị biết tất cả mọi ý nghĩ trong đầu em, thì chị là Hoài Thơ rồi.
Nghiêng đầu nhìn Hoài Thơ, Khiết San nhẹ nhàng.
– Em không có gì muốn hỏi chị sao?
Hoài Thơ nhún vai.
– Có lẽ khi khác chị không biết em nghĩ gì hay muốn gì, nhưng em biết bây giờ chị biết em muốn hỏi gì rồi mà. Nếu muốn nói thì chị sẽ nói. Em có hỏi cũng vậy thôi.
Khiết san bật cười thú vị.
– Chị thích tính tình này của em hơn Thơ à, vì những lúc em như vậy em mới là em.
Cô kéo Hoài Thơ ngồi xuống giường, nghiêm mặt nhìn Hoài Thơ, Khiết San nghiêm giọng:
– Chị muốn công ty em gia nhập vào công ty của chị, em nghĩ sao?
Hoài Thơ nhìn Khiết San khó hiểu.
– Chị không biết rằng công ty của gia đình em sắp phá sản sao?
Khiết San gật đầu.
– Chị biết điều đó và chị biết gia đình chồng em có thể giúp cho em, nhưng họ không giúp có phải không?
Hoài Thơ đứng dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Khiết San đi lại bên cạnh. Hoài Thơ quay lại hỏi:
– Tại sao muốn giúp em?
Khiết San nhìn sâu vào mắt Hoài Thơ trả lời:
– Không vì sao cả, chị thích giúp em. Vậy thôi.
Hoài Thơ cũng nhìn sâu vào mắt Khiết San, cô nói rõ từng chữ như dứt khoát.
– Vậy thì em xin cảm ơn, em muốn nhờ vào sức của mình thôi. Chúng ta ra ngoài đi.
Hoài Thơ cất bước đi thì Khiết San kéo tay cô lại.
– Em phải nên hiểu mọi thứ không đơn giản như em nghĩ đâu. Em nên suy nghĩ lại đi. Công ty của ba em nếu không có công ty khác hùng vốn sẽ không thể nào đứng dậy được.
Hoài Thơ lắc đầu cương quyết.
– Em đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu không đứng dậy được thì cứ coi như em có lỗi với ba mẹ của em vậy.
Khiết San không muốn nói nữa. Vì cô biết có nói gì vào lúc này cũng không thay đổi được ý định của Hoài Thơ. Cô khoát tay:
– Được rồi, chuyện đó chúng ta sẽ tính sau. Chị có chuyện muốn nói với em đây.
Hoài Thơ nhìn Khiết San chờ đợi.
– Chị nói đi.
Khiết San nhìn Hoài Thơ, giọng cô êm ái.
– Chị đã yêu em rồi Hoài Thơ à.
Hoài Thơ như không tin ở tai mình, cô biết Khiết San rất quí mình, nhưng cô không ngờ Khiết San lại nói thẳng ra như vậy. Cô lúc nào cũng chỉ muốn làm em của Khiết San thôi.
– Chị biết em cần thời gian, nhưng chị nghĩ chị nên nói cho em biết thôi. Không gây áp lực cho em chứ?
Hoài Thơ dỡ cười dỡ khóc trong lòng. Rồi cô nghĩ đến Hải Ngọc, Hoài Thơ thẳng thắng:
– Xin lỗi, em có thể chỉ là em gái của chị thôi.
– Vì sao?
Hoài Thơ không muốn nói là vì cô đang có tình cảm với một người khác vì cô biết cô và Hải Ngọc chẳng đến đâu, nhưng nếu cô nói vì phải dồn sức lo cho công ty thì liệu Khiết San có tin không?
– Có phải vì Hải Ngọc?
Hoài Thơ giật mình, Khiết San mỉm cười.
– Nếu vì Hải Ngọc thì đó không phải là điều chị quá lo lắng. Chị chỉ sợ em không có cảm giác với phái nữ thôi.
– Chị…..
Khiết San nhún vai.
– Không sao đâu, chị sẽ cạnh tranh công bằng. Em đừng lo. Chị sẽ đi nói với Hải Ngọc đây.
Khiết San bước đi, nhưng Hoài Thơ ngăn cô lại.
– Không được, chị không được nói gì với Hải Ngọc hết.
Khiết San nhếch môi.
– Tại sao?
– Vì lý do không phải Hải Ngọc…
Khiết San cắt ngang.
– Em đừng nói là vì em bận lo cho công ty của ba em nha.
Hoài Thơ lúng túng, cô không biết phải nói gì hết, nhưng cô mở tròn mắt khi thấy bức tranh bên cạnh giường của Khiết San. Cô đi lại cầm lên và hỏi:
– Người này là ai?
– Là một người rất quan trọng với chị. Sao em hỏi vậy? Em biết người này??
Hoài Thơ lắc đầu, cô bỏ xuống và bước ra ngoài. Khiết San hỏi:
– Em sao vậy Hoài Thơ?
Hoài Thơ nhìn Khiết San nói:
– Em muốn được yên tỉnh chút.
Khiết San ngạc nhiên. Sao Hoài Thơ lại như vậy? Lúc nãy vẫn còn tốt mà, không lẽ Hoài Thơ biết người trong tranh. Khiết san đi lại bỏ tấm tranh trở lại chổ. Cô định đi tìm Hoài Thơ để hỏi, nhưng không thấy Hoài Thơ đâu vì Hoài Thơ đã tìm một góc trong vườn nhà Khiết San và ngồi ở đó suy nghĩ. Bức tranh với người con gái đó giống y như người con gái mà Hải Ngọc xăm trên lưng. Khiết San nói người này rất quan trọng với Khiết San. Và Hoài Thơ cũng nghĩ rằng người này cũng quan trọng với Hải Ngọc nữa. Vậy người này là ai? Mà Hoài Thơ cũng thấy mình vô duyên hết sức. Chuyện của họ mà, tại sao cô phải lo và tò mò kia chứ. Lấy hòn đó chọi xuống dưới hồ cá, Hoài Thơ lẩm bẩm:
– Tại sao mình phải quan tâm, người ta có quan tâm cho mình đâu.
– Ai không quan tâm đến Thơ vậy?
Tiếng của Hải Ngọc làm Hoài Thơ giật mình.
– Út!
Đi lại lấy viên đá ra khỏi tay Hoài Thơ, Hải Ngọc nói:
– Có giận người nào đó thì cũng không nên giết hết đám cá ở đây. Thơ muốn về không? Út đưa Thơ về nhe?
Hoài Thơ gật đầu. Hải Ngọc nắm bàn tay Hoài Thơ đặc lên đó một nụ hôn, cô ôm Hoài Thơ vào lòng không nói gì cả.
– Chúng ta đi thôi.
Hoài Thơ không hiểu Hải Ngọc đang nghĩ gì nữa. Vậy đối với Hải Ngọc, Hoài Thơ giữ vị trí như thế nào trong trái tim cô đây? Hoài Thơ ngước nhìn lên bầu trời. Ba vì sao như chiếc hình tam giác tỏa sáng một góc riêng.