Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Prev
Next

Mãi Mãi Bên Nhau - Chap 3

  1. Home
  2. Mãi Mãi Bên Nhau
  3. Chap 3
Prev
Next

Ngồi trong xe, cả Hải Ngọc lẫn Hoài đều im lặng. Nhìn dáng vẽ đâm chiêu của Hải Ngọc, Hoài Thơ không dám lên tiếng. Mặc dù cô rất muốn hỏi Hải Ngọc đang đưa cô đi đâu. Mới về nhà chồng mấy ngày, nhưng cô thấy gia đình chồng của cô cũng hơi phức tạp. Không biết có phải mấy người nhà giàu nào cũng như vậy không. Hoài Thơ thèm được đi học, cô muốn có lại sự tự do ngày xưa, nhưng chắc không thể nào tìm lại được. Cuộc đời của cô rồi cũng có những trang mới, hy vọng những trang mới đó không đến nỗi nào. Còn suy nghĩ vơ vẫn thì xe đã đừng lại lúc nào Hoài Thơ không hay. Cho đến khi Hải Ngọc nhắc cô mới trở lại thực tế.

– Chúng ta vào đây một chút, cẩn thận vì ở đây có nhiều vũng nước.

Hoài Thơ mở cửa xe và bước ra. Cô thấy Hải Ngọc khệ nệ bưng hai cái bao thật to. Trong đó có thể chứa được 2 con bò. Hoài Thơ thấy vậy liền chạy lại giúp Hải Ngọc. Hoài Thơ nhìn xung quanh, ở đây có một ngôi nhà thật lớn và xung quanh có những căn phòng nhỏ. Phía trước có đề bản ” Nối một vòng tay “. Hoài Thơ còn đang nhìn xung quanh thì cô chợt thấy có một đám trẻ con chạy ra bao vậy lấy cô và Hải Ngọc. Những cái miệng chúm chím réo gọi tên Hải Ngọc.

– “Cô Hải Ngọc, cô Hải Ngọc”

– “Cô Hải Ngọc đến rồi các sơ ơi”

Một cậu bé lớn nhất trong đám bước lại gần Hải Ngọc nói.

– “Cô Hải Ngọc mang gì đó? Con giúp cho.”

Hải Ngọc chỉ vào Hoài Thơ, cậu bé đi lại cầm lấy cái bao từ tay Hoài Thơ, cả đám vẫn còn réo họ. Hoài Thơ bật cười, cô cũng cảm thấy vui lây. Khi mọi người đi đến một căn phòng nhỏ, nhưng rất ngăn nấp và đầy đủ tiện nghi, cả đám con nít ngồi xuống khép tay chân lại trong thật lễ phép. Hải Ngọc ngồi trên ghế nói.

– Các con có ngoan không? Có nghe lời sơ không?

Cả đám tranh nhau nói

– Dạ ngoan, con ngoan lắm!

– Con cũng ngoan nữa

Hải Ngọc giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, cô nói tiếp:

– Hôm nay cô Hải Ngọc mang quà đến cho các con, và cô muốn giới thiệu cho các con một người.

Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ mĩm cười rồi chỉ

– Cô này tên là Hoài Thơ, các con lại làm quen đi

Mấy đứa nhỏ tíu tít bên Hoài Thơ hỏi đủ thứ, cô chỉ biết mỉm cười thôi. Đứa bé nhỏ nhất đi lại bên Hải Ngọc nói

– Cô Hải Ngọc, cô Hoài Thơ thơm ghê!

Hải Ngọc bật cười, ẵm đứa bè cho ngồi lên đùi mình, cô hôn vào má con bé

– Vân Diệu cũng thơm lắm.

Chơi với đám trẻ xong, Hải Ngọc đi lại nói chuyện với các sơ, còn Hoài Thơ đi dạo xung quanh. Ở đây trồng chỉ có một loại cây ăn trái. Đó là xoài. Ở nhà chồng cô cũng trồng toàn xoài. Và trong nhà lúc nào cũng có một rổ xoài. Không lẽ đó là cây mà Hải Ngọc thích? Nhưng cũng đâu cần phải trồng nhiều như vậy. Hoài Thơ còn đang nhìn những trái xoài xanh còn nằm trên cây thì cô thấy từ đằng xa có chừng năm cô gái đang hái xoài.

Cô đi lại, thấy cô, mọi người quay lại nhìn. Hoài Thơ không biết nói gì thì một trong những cô đó nói

– Chị là ai vậy?

Hoài Thơ trả lời:

– Hoài Thơ là bạn của chị Hải Ngọc đó.

Nghe đến tên Hải Ngọc, gương mặt họ rạng rỡ, hai cô gái trên cây xoài liền trèo xuống thoăn thoắt. Cả đám không hẹn bỏ những thúng xoài xuống và chạy đi, cô gái vừa mới hỏi Hoài Thơ là ai lúc nãy đi chậm rãi với Hoài Thơ hỏi:

– Chị là bạn rất đặc biệt của chị Hải Ngọc đúng không?

Hoài Thơ không hiểu nhìn cô gái, cô gái cười nói

– Quên cho chị biết, em tên là Uyên Như. Em nghĩ chị là bạn đặc biệt cùa chị Hải Ngọc vì chị Hải Ngọc nói chỉ dẫn ai đến đây khi người đó là người rất đặc biệt của chỉ.

Uyên Như nháy mắt với Hoài Thơ cười. Hoài Thơ còn muốn hỏi thêm Uyên Như vài điều, nhưng vừa thấy Hải Ngọc đi lại, Uyên Như bỏ cô chạy một nước. Uyên Như gọi to:

– Chị Hải Ngọc!

Uyên Như chạy lại ôm chằm lấy Hải Ngọc, Hoài Thơ nhìn họ và không khỏi thắc mắc, sao họ yêu Hải Ngọc nhiều như vậy? Cô biết chắc rằng không phải vì những gói quà Hải Ngọc đem đến cho họ. Có điều gì đó nữa mà cô thể giải được. Rồi cô sẽ tìm ra lý do. Nhất định như vậy. Hoài Thơ đi đến bên Hải Ngọc, mấy cô gái lúc nãy nhìn Hoài Thơ cười cười, Hoài Ghơ nghe má mình nóng bừng mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Hải Ngọc thấy vậy liền nói:

– Được rồi các cô, nhìn người ta đỏ mặt rồi. Bây giờ chị phải đến công ty. Các em ở lại chăm sóc mấy đứa nhỏ nhe. Mai mốt sẽ có quà thật lớn cho năm công chúa của chị.

-Uyên Như láu táu nói:

– Em thì không có chờ quà của chị, nhưng có một người chờ dài cổ đó.

-Uyên Như vừa nói xong, cô gái bên cạnh liền nhéo làm Uyên Như la chí chóe.

– Linh Ngọc ơi là Linh Ngọc, cũng cùng tên với chị Hải Ngọc, sao mà nhà ngươi dữ quá, không giống chị Hải Ngọc chút nào.

Cô gái tên Linh Ngọc mím môi

– Ngươi còn chọc ta nữa, ta nhéo không thương tiếc.

Uyên Như lè lưỡi làm cả bọn cùng cười. Hoài Thơ bây giờ mới chú ý đến cô gái tên Linh Ngọc. Linh Ngọc chắc nhỏ hơn Hoài Thơ vài tuổi, cũng như Hoài Thơ nhỏ hơn Hải Ngọc vậy. Và khi nhìn vào ánh mắt của Linh Ngọc giành cho Hải Ngọc, Hoài Thơ biết rằng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Giống như khi cô quen với những người bạn trai của cô, họ cũng nhìn cô bằng ánh mắt đó. Bất chợt, Linh Ngọc quay lại nhìn Hoài Thơ, Hoài Thơ cũng nhìn lại rồi Linh Ngọc quay đi chổ khác, Hải Ngọc vẫn không hề biết gì, cô quay sang kéo Hoài Thơ lại gần mình nói:

– Đây là Hoài Thơ.

Rồi cô quay sang năm cô gái bên cạnh

– Còn đây là Uyên Như, Linh Ngọc, Trâm Anh, Thảo Vy và Bảo Ý.

Hoài Thơ mỉm cười chào mọi người, Uyên Như lí lắc nói:

– Bạn đặc biệt của chị phải không chị Hải Ngọc?

Hải Ngọc chỉ mĩm cười không giải thích, Hoài Thơ đọc thấy nổi buồn trong mắt Linh Ngọc. Vậy là đúng rồi, cô gái này đang yêu Hải Ngọc. Cô nghe một chút ganh tỵ đang len trong lòng. Hoài Thơ liền xua đuổi nó đi. Thật vớ vẩn, cảm giác này không thoải mái chút nào, cô liền nói với Hải Ngọc:

– Út, mình đi chưa?

Nghe Hoài Thơ gọi út, mọi người khựng lại, Bảo Ý hỏi:

– Sao chị Hoài Thơ gọi chị Hải Ngọc là út?

Hải Ngọc vỗ nhẹ vào vai Bảo Ý giải thích

– Vì Hoài Thơ là vợ của Phong Thiên.

Bây giờ mọi người mới hiểu ra, Hoài Thơ nhìn Linh Ngọc và đọc thấy nỗi buồn đó chợt tan đi. Không hiểu sao Hoài Thơ lại ghét Hải Ngọc quá, tại sao Hải Ngọc phải giải thích như vậy, rồi cô thấy mình thật vô lý. Thật may lúc đó Hải Ngọc lên tiếng nếu không Hoài Thơ thật thấy mình thừa thải.

– Chị đi đây, chào các em.

Hải Ngọc và Hoài Thơ bước ra xe, mọi người giơ tay chào cả hai, Hải Ngọc và Hoài Thơ không hẹn giơ tay chào lại. Chiếc xe lăn nhanh ra khỏi nơi đó, nơi mà Hoài Thơ vừa biết được rất nhiều thứ và cũng có rất nhiều thứ cô đang muốn biết. Hải Ngọc quay sang Hoài Thơ hỏi:

– Hoài Thơ có muốn về thăm ba mẹ không? Đáng lẽ Phong Thiên phải làm việc này, út sẽ nói chuyện với Phong Thiên sau, bây giờ nếu Hoài Thơ muốn thì út đưa về.

Hoài Thơ cảm phục vì Hải Ngọc gần như rất hiểu cô. Hoài Thơ rất nhớ ba mẹ, và rất muốn về thăm, nhưng không dám hỏi ai hết. Cô cũng không nghe ông nội nói gì nên im luôn.

– Dạ út cho Thơ về thăm ba mẹ chút.

Hải Ngọc quẹo phải về hướng nhà của Hoài Thơ, Hoài Thơ ngạc nhiên không biết vì sao Hải Ngọc biết nhà của mình, cô định hỏi thì Hải Ngọc nói:

– Hoài Thơ muốn ở với ba mẹ nguyên ngày hôm nay cũng không sao, chiều nay út kêu Phong Thiên qua đón về để Phong Thiên có cơ hội xin lỗi ba mẹ Hoài Thơ luôn.

Thật ra Hoài Thơ muốn thăm ba mẹ xong sẽ đi làm với Hải Ngọc, cô muốn biết công việc và cuộc sống của Hải Ngọc như thế nào. Hoài Thơ không hiểu sao cô có cảm giác như là mình và Hải Ngọc có sợi dây gì đó cột chặt lại với nhau, không biết Hải Ngọc có cảm giác như vậy không? Hoài Thơ nửa sợ cái cảm giác đó sẽ tiến xa hơn, nhưng nửa khác cô lại muốn như vậy. Trong lòng Hoài Thơ không có khái niệm mình là người đồng tính mặc dù cô có những người bạn như vậy. Còn Hải Ngọc, Hải Ngọc có chấp nhận cô không? Gia đình cô và gia đình Hải Ngọc nữa. Họ sẽ không chịu nổi nếu chuyện này xảy ra. Hoài Thơ nhất định sẽ dẹp tất cả cái cảm giác lạ lùng này. Nhưng rồi Hoài Thơ lại suy nghĩ, cô có chồng để làm gì? Cô không thể nào ép Phong Thiên yêu mình, chờ đợi bao lâu thì hai người mới được li dị, trong nhà đụng độ với Hải Ngọc hoài cô có thể kiểm tra được lý trí của mình sao. Bất chợt Hoài Thơ thở dài, Hải Ngọc hỏi:

– Sao lại thở dài, có chuyện gì không thoải mái hả?

Hoài Thơ lắc đầu, cô rất sợ Hải Ngọc đọc được ý nghĩ của mình, cô chối:

– Không có gì đâu út.

Hải Ngọc không hỏi nữa vì cô cũng đang có những câu hỏi đang nhảy lung tung trong đầu của mình. Cô mong rằng Phong Thiên sẽ trưởng thành hơn một chút, biết được ai mới là người quan trọng đối với anh. Điều Hải Ngọc quan tâm là hạnh phúc của Hoài Thơ, cô không muốn làm Hoài Thơ khổ, Hải Ngọc nghĩ rằng Hoài Thơ chỉ được hạnh phúc mà thôi. Không có ai có thể làm cho Hoài Thơ đau khổ cả và Hải Ngọc sẽ không để điều đó xảy ra. Hải Ngọc không biết có phải cô đang trả nợ dùm cho Phong Thiên không, hay cô đang trả nợ cho chính cô. Nhưng cô chỉ biết mình có trách nhiệm với hạnh phúc của Hoài Thơ.

Hải Ngọc dừng xe trước cửa nhà Hoài Thơ. Hoài Thơ muốn mời Hải Ngọc vô nhà, nhưng cô chưa biết mở lời làm sao. Định tìm lời để nói thì Hải Ngọc lên tiếng trước.

– Thơ vào đi, út cần phải đến công ty, hôm nay có buổi họp quan trọng.

Hoài Thơ bước xuống xe mà trong lòng không thấy vui. Đáng lẽ về thăm ba mẹ cô sẽ vui lắm chứ, nhưng không hiểu vì sao Hoài Thơ lại cảm thấy như vậy. Đôi lúc cô thấy mình kì cục mà không thể lý giải được.

Đợi cho đến khi Hoài Thơ vào nhà rồi, Hải Ngọc cho xe chạy đi. Cô chạy thẳng đến công ty. Hôm nay cô phải coi lại sổ sách của mình. Hải Ngọc đã biết ai ăn bớt tiền của công ty, nhưng cô không muốn làm quá thẳng tay. Ngồi ngoài bãi đậu xe suy nghĩ thật kỹ, rồi Hải Ngọc mới đi vào công ty. Cô đi thẳng đến phòng làm việc của mình, cô mở sổ sách ra xem và không khỏi giận dữ, con số ngoài sức tưởng tượng của cô, cô nói với Hồng Châu, thư kí riêng của mình:

– Kêu Trang Thanh vào đây!

Vài phút sau, Trang Thanh bước thẳng vào văn phòng của Hải Ngọc mà không gõ cửa.

Nhìn thấy Hải Ngọc, Trang Thanh nở nụ cười thật tươi. Cô đi lại, choàng tay mình qua vai Hải Ngọc lả lướt

– Hải Ngọc gọi em có gì không?

Hải Ngọc hất mạnh tay Trang Thanh ra khỏi vai mình và đẩy quyển sổ lại trước mặt Trang Thanh.

– Cô coi đi, rồi cho tôi biết lý do tại sao.

Trang Thanh tái mặt, cô không ngờ Hải Ngọc lại điều tra mình, cô đánh trống lãng.

– Hải Ngọc nói gì em không hiểu?

Hải Ngọc cười khẩy, cô thật sự thất vọng. Nếu Trang Thanh nhận lỗi, cô sẵn sàng tha thứ, nhưng cái kiểu của Trang Thanh lúc này thật làm cho cô chán ghét.

– Được rồi, nếu cô không nói thì tôi sẽ nhờ luật sư làm việc này.

Trang Thanh biết mình không còn cách nào để giấu Hải Ngọc được, cô đỗ thừa cho Châu Pha.

– Thật ra chuyện này cũng là do Châu Pha thôi, cô ta kêu em làm như vậy.

Trang Thanh biết ngày xưa Hải Ngọc và Châu Pha từng yêu nhau nên Hải Ngọc không biết chồng cô ta hiện giờ rất hận Hải Ngọc nên muốn phá công ty.

Hải Ngọc ngán ngẫm người con gái trước mặt mình. Trang Thanh chỉ có một chút nhan sắc, nhưng tâm hồn như là một con búp bê.

– Đủ rồi, Châu Pha không có làm gì cả. Bây giờ cô hãy đi ra khỏi đây đi. Tôi không muốn mướn những người chỉ biết phá công ty thôi. Lần này coi như nể tình Châu Pha tôi tha cho cô. Châu Pha thật vô phước khi có người bạn tồi tệ như vậy.

Trang Thanh nhìn Hải Ngọc giận dữ bỏ đi. Hải Ngọc nhìn theo lắc đầu. Đúng là rắc rối, ngày xưa cô đã không muốn mướn Trang Thanh, nhưng vì Châu Pha cứ năn nỉ. Còn cô thì lại không bao giờ từ chối Châu Pha bất cứ điều gì để bây giờ phải chuốt cái bực vào thân. Trang Thanh thật sự ngu ngốc nếu nghĩ rằng Hải Ngọc sẽ không biết những việc xấu xa mà cô đã làm. Số tiền mà Trang Thanh lấy đi của công ty rất lớn không thể nào mà Hải Ngọc không biết được. Và Hải Ngọc còn biết số tiền đó đang nằm gọn trong ngân hàng của Phước, chồng của Châu Pha. Hải Ngọc nhất định sẽ lấy số tiền đó về và cô sẽ mua luôn công ty của Phước nếu như Phước còn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu khác. Hải Ngọc chỉ lo cho Châu Pha, hy vọng Châu Pha mạnh mẽ để biết rằng chồng của cô là một thứ rác rưởi.

Đang coi lại bản hợp đồng cô phải ký với công ty Danh Lam chiều nay thì gương mặt của Hoài Thơ hiện lên trong tâm trí của Hải Ngọc. Cô liền lấy điện thoại của mình gọi cho Phong Thiên, Nguyệt Nga bắt máy:

– Ai đó?

Nghe giọng nói xấc xược của Nguyệt Nga nên Hải Ngọc chọc

– Chị chắc là thư ký của anh Thiên phải không? Tôi là vợ của ảnh, xin chị đưa máy cho chồng tôi.

Nguyệt Nga trả lời cộc lóc

– Phong Thiên đi rồi.

Hải Ngọc vẫn nhỏ nhẹ hỏi:

– Chị biết anh Thiên đi đâu không? Nói với ảnh là vợ của ảnh rất nhớ ảnh.

Nguyệt Nga giận dữ nói:

– Không biết.

Rồi cô cúp phone, Hải Ngọc mỉm cười. Thật ra cô không thích cách đùa trẻ con này, nhưng đối với những người trẻ con như Nguyệt Nga, lâu lâu cũng nên dùng cách trẻ con mà đối xử. Vài phút sau Phong Thiên gọi lại cho cô, vừa bắt máy lên Hải Ngọc đã nghe Phong Thiên phân bua.

– Con xin lỗi út, tại bận quá nên bắt phone không kịp, út gọi con có gì không? Hoài Thơ vẫn tốt chứ?

– Con có thể hỏi út từng câu, không cần hỏi dồn dập như vậy.

Phong Thiên cười giòn trong máy

– Con quen, mà út gọi con có gì không?

Hải Ngọc nói nhẹ nhàng nhưng Phong Thiên nghe có một chút uy lực trong lời nói đó.

– Con hãy đến nhà Hoài Thơ và đón Hoài Thơ về, con cũng nên xin lỗi ba me vợ con vì đáng lẽ ngày hôm nay con là người đưa Hoài Thơ về nhà chào hỏi họ.

Hải Ngọc nghe tiếng Nguyệt Nga nói vô.

– Chỉ là vợ chồng hờ thôi, có cần phải màu mè vậy không?

Phong Thiên nạt khẽ

– Em im đi.

Hải Ngọc không giận câu nói của Nguyệt Nga nhưng thấy cháu mình sao ngốc quá.

– Thiên à, trên đời này thiếu gì thiên nga, con lại đi chọn con vịt đẹt. Ăn nói rất là hổn láo.

Thiên lúng túng, anh không biết phải nói làm sao vì lời nói của Hải Ngọc rất đúng. Càng ở bên Nguyệt Nga, Phong Thiên càng thấy rõ Nguyệt Nga chỉ có cái vẻ bề ngoài còn bên trong thì rỗng toét. Nhưng bây giờ nói bỏ thì Phong Thiên không bỏ được liền, nhưng anh biết cô không phải là đối tượng để anh có thể ở suốt đời. Rồi chợt Phong Thiên nhớ đến Hoài Thơ, cô đâu có thua gì Nguyệt Nga, nét đẹp của cô lại dịu dàng. Phong Thiên nói với Hải Ngọc:

– Chiều nay con sẽ qua đón Hoài Thơ, cảm ơn út.

Hải Ngọc nghe tiếng Nguyệt Nga giẫy nẫy bên kia đầu dây nên cô liền cúp phone. Cô rất sợ nghe tiếng khóc của đàn bà vì cô biết thế nào Nguyệt Nga cũng dùng nước mắt của mình để cột Phong Thiên lại. Để xem lần này có được không?

Prev
Next

YOU MAY ALSO LIKE

Cướp Nhầm Bạn Gái Của Trúc Mã_truyenles.net
Cướp Nhầm Bạn Gái Của Trúc Mã
Tháng 7 26, 2025
LỰA CHỌN_truyenles.net
LỰA CHỌN
Tháng 8 2, 2025
Đồng học không làm yêu_truyenles.net
Đồng học không làm yêu
Tháng 8 8, 2025
PHÒ MÃ CŨNG LÀ HOA NHI
Tháng 10 13, 2025
Truyện Les Hay
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3_truyenles.net
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3
phần 4 Tháng 6 27, 2025
Phần 3 Tháng 6 27, 2025
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò_truyenles.net
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
101 Tháng 8 29, 2025
100 Tháng 8 29, 2025
TIÊU CHUẨN DỰNG VỢ GẢ CHỒNG
Chương 71 Tháng 10 1, 2025
Chương 70 Tháng 10 1, 2025
Cô có thật sự yêu em không_truyenles.net
Cô có thật sự yêu em không?
Chap 49 Tháng 6 27, 2025
Chap 48 Tháng 6 27, 2025
Cô Vợ Nhỏ Lại Bị Thịt Nữa Rồi
Ngoại Truyện 2 Tháng 12 4, 2025
Ngoại Truyện 1 Tháng 12 4, 2025
TÔI CẦN BỜ VAI, CẬU CẦN MỘT CÁNH TAY_truyenles.net
TÔI CẦN BỜ VAI, CẬU CẦN MỘT CÁNH TAY
CHƯƠNG 18 Tháng 7 8, 2025
CHƯƠNG 17 Tháng 7 8, 2025
Ngốc À! Em Không Đơn Phương
Chap 70 Tháng 9 9, 2025
Chap 69 Tháng 9 9, 2025
Chị Ấy Không Yêu Tôi_truyenles.net
Chị Ấy Không Yêu Tôi
chương 17 Tháng 8 22, 2025
chương 16 Tháng 8 22, 2025
co-giao-a-co-that-qua-dang-183268201
Cô giáo à, cô thật quá đáng!
Phần 72 Tháng 6 22, 2025
Phần 71.1 Tháng 6 22, 2025

© 2025 Madara Inc. All rights reserved