Mãi Mãi Bên Nhau - Chap 43
Ánh sáng mặt trời len lõi vào rèm cửa sổ và đậu ngay trên gương mặt Hoài Thơ làm cô thức giấc. Hoài Thơ mở mắt ra từ từ và phải nhắm nghiềng lại vì ánh nắng của buổi sáng. Cô nhớ lại đêm qua và hoảng hốt khi nghĩ đó chỉ là giấc mơ. Nhưng khi thấy một người vẫn còn đang ôm mình say giấc. Cô thở phào nhẹ nhỏm. Cô quay sang nhìn gương mặt Hải Ngọc. Trong lúc ngủ sự bình an hiện rỏ trên gương mặt đó. Hoài Thơ không kiềm chế được và cô cuối xuống hôn lên môi Hải Ngọc.
Hải Ngọc kéo Hoài Thơ xuống và tiếp tục nụ hôn cho đến khi cả phải rứt nhau ra vì cần không khí. Hải Ngọc nháy mắt trêu ghẹo
-Có người hôn trộm bị bắt quả tang kìa.
Hoài Thơ đỏ mặt không dám nhìn Hải Ngọc. Cô cũng không hiểu sao lại nghe má mình nóng bừng
-Đừng nói em còn mắc cỡ nha Thơ? Chị đã hôn em biết bao nhiêu lần rồi. Hồi tối hôm qua chúng ta cũng đã …..
Hoài Thơ bịt miệng Hải Ngọc lại
-Chị mà nói nữa em sẽ đá chị rớt xuống giường đó.
Hải Ngọc cắn nhẹ lên tay Hoài Thơ làm cô nhột quá phải rụt tay về
-Em dữ lên từ khi nào thế. Gặp chị em không mừng sao mà còn đòi đá chị. Thiệt là buồn quá chừng, biết vậy chị đi luôn cho rồi.
Hoài Thơ bá cổ Hải Ngọc nũng nịu
-Em sẽ đi tìm chị về và nhốt chị lại trong tủ.
Hải Ngọc nhéo yêu vào má Hoài Thơ. Cô nhìn Hoài Thơ từ trên xuống dưới
-Em khỏi đi tìm chị cũng sẽ ngoan ngoãn quay về. Em không biết em có sức thu hút như thế nào đâu.
Hoài Thơ đánh nhẹ vào tay Hải Ngọc. Tuy Hải Ngọc hay trêu cô, nhưng cô yêu những khoảnh khắc như thế này. Cô muốn mình và Hải Ngọc như thế này mãi. Nhưng rồi Hoài Thơ mặc vội bộ đồ vào và lấy lại gương mặt lạnh lùng của mình, cô tra khảo
-Hoàng Hải Ngọc! Ngồi dậy cho em hỏi chuyện.
Nghe lời Hoài Thơ, Hải Ngọc ngồi bật dậy với cái mền trên người
-Dạ có!
Hoài Thơ cố nín cười, cô vẫn nghiêm mặt hỏi tiếp
-Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chị?
Hải Ngọc giở mền ra chỉ vết thương bên hông phải của mình. Hoài Thơ nhìn vào đó hoảng hốt
-Chị nghĩ chị về gặp lại em lần này là cũng may mắn lắm rồi. Viên đạn chỉ đi xẹt qua thôi, nếu không thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Hoài Thơ sờ nhẹ vào đó
-Đau lắm phải không?
Hải Ngọc cầm tay Hoài Thơ đặc vào tim mình
-Đau lắm nhưng không đau bằng khi chị nghĩ mình sẽ không được gặp em nữa.
Hoài Thơ ôm chầm lấy Hải Ngọc.
-Em hiểu cảm giác đó. Em không ngừng tìm chị và em nghĩ em sẽ tìm cho đến khi nào được mới thôi. Và nếu chỉ tìm được xác chị thì em sẽ đi theo chị.
Hải Ngọc vuốt nhẹ tóc Hoài Thơ
-Khi chưa có sự cho phép của chị, em không được tùy tiện làm những việc như vậy. Và từ giờ phút này chị sẽ cấm tuyệt đối em làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến em. Hiểu chưa?
Hoài Thơ bỉu môi
-Độc tài.
Hải Ngọc cười hiền
-Chỉ độc tài nếu điều đó làm tổn hại đến em thôi. Em có còn muốn tiếp tục nghe chị kể nữa không?
Hoài Thơ ngồi yên nghe, Hải Ngọc nói tiếp
-Trong cái rủi cũng có cái may vì khi chị rơi xuống núi thì bị mắc lại trên cây. Rồi từ từ rơi xuống bụi cỏ. Lúc đó vì máu ra nhiều quá nên chị đã bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ. Vài ngày sau chị khỏe lại rồi mới biết có một gia đình đã đi ngang qua và thấy chị nên họ đem về nhà. Người đàn bà đó ngày xưa làm Y tá nên đã chăm sóc vết thương cho chị rất kỹ. Vài tuần sau chị đã liên lạc với Thuận và anh hai. Chắc giờ em đã hiểu lý do vì sao anh hai không làm lễ tang cho chị chứ?
Hoài Thơ gật đầu. Cô hỏi lại
-Nhưng người đã ẩm em vào lúc em ngủ trên xích đu là chị đúng không?
Hải Ngọc búng mũi Hoài Thơ
-Nếu không thì là ai. Thuận dám ẫm em vào và hôn em sao? Chị sẽ đập cho Thuận một trận nếu Thuận dám đụng đến em.
Hoài Thơ hờn dỗi
-Vậy sao chị không ra mặt gặp em.
Hải Ngọc lấy gối kê lên giường và dựa vào đó
-Vì có người đang theo dõi em nên chị không tiện ra mặt. Nhưng hôm nay thì chị nghĩ đã đến lúc phải cho mọi thứ kết thúc rồi.
Hoài Thơ ôm và áp mặt lên ngực Hải Ngọc
-Có phải chị nói cô Minh không? Em đã biết tất cả rồi. Cô Ngân đã nói cho em biết.
Hải Ngọc nghe Hoài Thơ nhắc đến bà Ngân thì cô ngạc nhiên
-Em đã đến công ty chị và xuống dưới tầng hầm?
Hoài Thơ ngước lên nhìn Hải Ngọc
-Dạ! Em đến đó lấy vài món nữ trang chị tặng em nhưng chị chưa đưa và em tình cờ gặp Thuận ở đó. Em tưởng chị ở dưới nên đi xuống xem thử. Không ngờ lại gặp cô Ngân.
Hải Ngọc hôn vào trán Hoài Thơ
-Em đã nói chuyện của chị cho cô biết đúng không?
Hoài Thơ không nói gì vì cô biết Hải Ngọc đã có câu trả lời.
-Chị không định dấu cô, nhưng giờ cô biết thì cũng tốt. Chị sẽ đến gặp cô sau. Em không giận chị vì chị đã dấu em thân phận của mình chứ?
Hoài Thơ lắc đầu
-Em hiểu mà. Em chỉ thấy buồn vì không hiểu chị thôi.
Vuốt lưng Hoài Thơ, Hải Ngọc thì thầm
-Khờ quá. Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Chị biết em buồn vì thân phận của mình nhưng được ở bên em chị rất vui và hạnh phúc. Em không phiền về điều đó chứ.
Hoài Thơ nhắm mắt lại
-Không. Đôi lúc em cảm thấy nếu làm con ruột của ba mẹ mà không có chị thì cuộc sống của em sẽ như thế nào và chỉ cần nghĩ đến đó lòng em đã rất đau. Lúc trước em buồn vì em là con nuôi của ba mẹ nhưng khi biết chuyện của chị em lại có cái nhìn khác. Dù không là con ruột nhưng tình yêu ba mẹ dành cho em còn nhiều hơn những cha mẹ khác yêu con của họ. Chừng đó đủ làm lòng em ấm. Với lại đó cũng là định mệnh. Nếu em không vào nhà ba mẹ chưa chắc chúng ta gặp và yêu nhau. Bây giờ, em chỉ mong mọi thứ kết thúc để em và chị có thể sống một cuộc sống chỉ dành cho riêng hai chúng ta mà thôi. Em rất mong ngày đó sẽ đến mau chóng. Em cũng không ham tranh dành gì nữa hết. Chỉ muốn sống yên lành bên người mình yêu và gia đình thôi.
Hải Ngọc suy nghĩ những lời Hoài Thơ nói. Cô cũng giống Hoài Thơ. Chỉ mong như vậy, để cô và Hoài Thơ không còn xa nhau nữa
-Uhm và chúng ta sẽ sống cuộc sống hạnh phúc mà cả em và chị đều mong muốn. Chúng ta sẽ có một thiên thần nhỏ và một gia đình trọn vẹn. Chị hứa với em nó sẽ sớm đến mau chóng thôi.
Hải Ngọc siết chặt Hoài Thơ. Động lực của cô đó. Khi mạng sống của cô bị đe dọa, chỉ cần nghĩ đến Hoài Thơ, Hải Ngọc đều có thể vượt qua tất cả
*************
Hải Ngọc đi thẳng đến công ty bà Minh. Đây là lần thứ hai cô hiên ngang đi vào như vậy. Cô mở cửa bước vào không cần gõ. Bà Minh nhíu mày nhìn lên rồi bà ngạc nhiên khi thấy Hải Ngọc đứng trước mặt mình. Hải Ngọc nhìn thấy vậy cô nhếch môi cười
-Ngạc nhiên lắm phải không?
Bà lấy lại nét mặt bình thản ngây. Hải Ngọc bật cười lớn
-Không cần phải như vậy chứ. Tôi đến đây vì muốn nói chuyện với bà.
Bà Minh đóng hồ sơ lại. Bà nhướng mắt
-Nói đi.
Hải Ngọc đi thẳng vào vấn đề
-Dừng tất cả những việc đó lại. Hủy hết đống hàng đó và đi tự thú đi.
Bà Minh cười giễu cợt
-Ta không hiểu con nói gì.
Hải Ngọc thảy quyển sổ lên bàn
-Đó không phải là cái bà muốn tìm sao??
Nét mặt bà Minh như chuyển động. Nếu ai không chú ý có lẽ sẽ không nhận ra, nhưng Hải Ngọc đã thấy được
-Coi như đây là cơ hội cuối cùng tôi cho bà vì dù sao bà cũng là chị của mẹ tôi, hãy tự mình giải quyết những gì mình đã gây ra.
Bà Minh gằng giọng
-Ta không phải là chị của nó. Cũng chẳng cần thứ ân huệ rẻ tiền kia. Cứ việc làm thẳng tay đi. Chưa chắc ai sẽ thua đâu. Với quyển sổ này thôi, con nghĩ con có thể làm ta sợ à?
Hải Ngọc chưa kip nói thì điện thoại của bà Minh reo lên. Bà bắt máy rồi mở volume thật lớn
-Chúng tôi đã bắt được hai người họ như bà mong muốn và đã nhốt lại rồi. Chúng tôi sẽ đợi lệnh của bà đấy.
Bà Minh nhìn Hải Ngọc cười mỉa rồi trả lời
-Tốt lắm, chút nữa tôi sẽ gọi lại.
Bà vừa cúp điện thoại xong thì điện thoại của Hải Ngọc reo lên. Giọng của Phong Thiên ở đầu giây bên kia hốt hoảng
-Út ơi, có ngươi bắt Mỹ Thuyên đi rồi. Thiên rượt theo nhưng đã bị mất dấu. Thiên phải làm gì đây? Chúng ta sẽ báo cảnh sát chứ?
Hải Ngọc biết là bà Minh đã làm vì bà đang ngồi dựa vào ghế với vẻ đắt thắng. Hải Ngọc trấn an Phong Thiên
-Đừng báo cho ai biết hết. Thiên về nhà út đợi út. Không được làm chuyện điên rồ có biết chưa?
Bỏ điện thoại vào túi, Hải Ngọc vẫn bình tĩnh
-Đó là con gái của bà mà. Có cần phải độc ác vậy không? À mà tôi quên mất. Bà làm gì mà có trái tim. Không một người mẹ nào có thể lấy con mình rồi tráo đổi với con người khác chỉ để hành hạ đứa bé vì trả thù ba mẹ nó. Còn con của mình ở nhà người ta thì được sung sướng vì họ cứ nghĩ đó là con ruột của họ. Sự xếp đặt của bà cũng chu đáo lắm chứ.
Nói xong Hải Ngọc chắc lưỡi
-Nhưng cũng may mắn cho Mỹ Thuyên còn có bác trai, nếu không thì không biết bà sẽ hành hạ em ấy như thế nào nữa. Có một việc bà quên mất rằng, bà sẽ mất cả hai đứa con vì Hoài Thơ sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì bà làm với gia đình em ấy đâu. Và khi Mỹ Thuyên biết chuyên, tình yêu em ấy dành cho bà cũng sẽ mất hết.
Bà Minh nhìn Hải Ngọc không chớp mắt, Hải Ngọc thấy trong đôi mắt tưởng chừng như ác độc đó chất chứa một nỗi cô đơn
-Con nghĩ ta cần sao? Khi đã tráo đổi hai đứa nó, ta nghĩ con ta đã chết rồi. Nên có hay không cũng không quan trọng. Trong tay ta giờ có cả hai đứa nó. Nếu muốn chúng nó an toàn trở về thì hãy mau mau tiêu diệt hết những bằng chứng kia đi. Còn không thì ta không biết mình sẽ làm gì đâu.
Hải Ngọc vẫn đánh vào tâm lý bà ta vì cô biết được rằng người đàn bà trước mắt cô đang thật sự lo lắng cho sự lẻ loi của mình trong tương lai. Ai ai cũng cần có người bên cạnh yêu thương và bà Minh cũng là một trong số những người đó
-Tôi lại không nghĩ vậy. Có lẽ đó là kế hoạch của bà, nhưng khi bà gặp được Hoài Thơ thì kế hoạch đó đã khác đi một chút. Vì bà đã rất có cảm tình với em ấy. Bà không ngờ đứa con bà sinh ra lại hoàn hảo như vậy. Em ấy thông minh và có một sự nhạy bén mà ngây cả bà cũng phải giật mình. Hoài Thơ hiểu bà. Ở nơi em ấy bà tìm được sự chia sẻ nên tôi chắc rằng bà muốn có Hoài Thơ bên mình. Bà muốn tiêu diệt hết những người đã biết bí mật và quá khứ của bà để bà có thể đem em ấy về bên mình. Nhưng bà biết bà đã sai rồi. Trong kế hoạch của bà không có tình cảm bà dành cho em ấy. Vậy bà nghĩ khi Hoài Thơ đã biết tất cả em ấy có thể tha thứ cho bà không? Em ấy sẽ về bên bà chứ? Tôi không nghĩ vậy mà tôi lại nghĩ em ấy sẽ phải rất đau lòng khi có một người mẹ như bà.
Bà Minh tức giận đứng dậy. Hải Ngọc cũng đứng dậy, cô nhìn bà thách thức
-Tôi đã nói rồi, nếu bà làm hại đến Hoài Thơ, tôi sẽ trả lại cho bà gấp đôi. Trước khi mọi thứ quá muộn hãy dừng tay lại đi. Cho dù Mỹ Thuyên không phải là con ruột của bà thì em ấy vẫn do một tay bà nuôi lớn. Sự hiền lành và nhẫn nại của em ấy dành cho bà không làm bà cảm động sao? Nên hãy thả hai người họ ra đi để chuộc lại một chút lỗi lầm của chính mình.
Bà Minh mím môi. Bà biết Hải Ngọc nói đúng nhưng bà không thể ngừng tay lại được nữa. Ván bài cuối cùng của bà là phải diệt hết tất cả để không còn ai biết tội lỗi của bà. Như vậy thì bà mới có thể không bị tù mà thôi.
-Ta đã nói rồi, nếu tiêu diệt hết chứng cớ đó thì ta sẽ thả hai đứa ra.
Hải Ngọc biết bà Minh sẽ không tha cho Mỹ Thuyên và Hoài Thơ nếu Hải Ngọc không làm theo
-Được, chúng ta sẽ gặp tối nay ở XXXX, tôi sẽ đem tất cả những thứ bà cần đến để trao đổi.
Bà Minh mỉm cười. Bà biết Hải Ngọc sẽ không làm bà thất vọng
-Tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không đừng trách ta.
Hải Ngọc lạnh lùng
-Bà cho người theo dõi mà, tôi làm gì bà không biết sao mà lo. Chăm sóc cho họ tốt đi. Đừng để tôi thấy trên người Hoài Thơ có những vết thuơng nào hết. Và cả Mỹ Thuyên nữa. Khi Phong Thiên nổi giận cũng ghê ghớm lắm đấy.
Hải Ngọc bước ra ngoài như cách cô đi vào. Dứt khoát nhưng nhẹ nhàng. Bà Minh ngã người xuống ghế. Bà không thể thua ván bài cuối cùng này được. Nhất định là không. Bà gọi cho đám người bắt cóc Mỹ Thuyên và Hoài Thơ
-Chiều nay đem chúng đến XXXXXX, nhưng nhất định phải đem Hoài Thơ về lại.
Bà chần chừ một lúc rồi nói tiếp
-Còn Mỹ Thuyên thì hãy cho theo chúng luôn.
Bà Minh để điện thoại xuống. Không phải bà không yêu thương gì Mỹ Thuyên, nhưng nếu chọn thì bà sẽ chọn Hoài Thơ vì nó là con ruột của bà. Bà Minh đang dẫm cái tội lỗi của bà với Mỹ Thuyên xuống khi nghĩ một ngày nào đó bà có Hoài Thơ bên cạnh bà. Bà có cách làm cho Hoài Thơ quên đi hết quá khứ và sẽ sống một tương lai tốt hơn với bà. Bà cũng không cần phải ở Việt Nam vì bà đã chuẩn bị sẳn mọi thứ. Khi tất cả kết thúc bà sẽ đem Hoài Thơ đi chuyến bay sớm nhất qua Úc. Nên nhất định bà không thể thất bại.