Mãi Mãi Bên Nhau - Chap 8
Hoài Thơ chạy như bay về nhà. Trên đường cô xém đụng vào nhiều người nhưng trong đầu cô bây giờ chỉ là chuyện an nguy của Hải Ngọc. Cô vừa mới nghe mẹ chồng cô nói là Hải Ngọc đã được đưa về nhà. Cô có thật nhiều câu hỏi trong đầu. Hải Ngọc bị gì? Chuyện gì xảy ra? Tại sao cả gia đình chồng cô dường như không muốn cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với Hải Ngọc. Không biết chuyện này có dính dáng gì đến cô không nữa. Suy nghĩ mãi nên đến nhà mà Hoài Thơ cũng không hay. Đến khi con chó bên hàng xóm sủa thì Hoài Thơ mới giật mình chạy xe vào cổng. Cô để xe một bên và đi vội vào nhà. Phòng khách vắng tanh, Hoài Thơ đi thẳng lên lầu. Thì ra mọi người đang ở trong phòng của Hải Ngọc. Thấy Hoài Thơ đi vào, bà Phong hỏi:
– Đi học về rồi hả con?
– Dạ!
Hoài Thơ gật đầu chào ba mẹ và ông nội. Không ngờ ông nội cũng bỏ làm mà về đây. Vậy chắc Hải Ngọc bị gì nặng lắm. Ngó lơ không nhìn đến Phong Thiên, Hoài Thơ đi lại giường của Hải Ngọc. Bác sĩ đang coi cho Hải Ngọc quay sang nói với gia đình.
– Mọi thứ điều ổn cả, chỉ cần nghỉ vài ngày là sẽ bình thường lại.
Ông quay sang dặn dò vài điều gì nữa mà lúc này Hoài Thơ chẳng chú tâm để nghe, cô chỉ lo nhìn Hải Ngọc và xem coi Hải Ngọc có bị gì không. Nhưng Hoài Thơ ngạc nhiên vì cô không thấy Hải Ngọc bị thương tích gì cả. Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Bác sĩ kêu mọi người nên ra ngoài để cho Hải Ngọc nghỉ ngơi. Ông Phong đứng dậy lên tiếng:
– Thôi chúng ta xuống nhà đi. Con đưa ba đến công ty.
Ông quay sang Phong Thiên nói:
– Con cũng nên đến công ty của út đi, coi thử có giúp gì được không?
Phong Thiên chần chừ nhìn Hoài Thơ rồi bước ra ngoài theo chân vị bác sĩ. Ông Phong đưa ba mình xuống lầu. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại bà Phong, Hoài Thơ và Hải Ngọc. Bà Phong đi lại nắm tay con dâu nói:
– Con ở đây với út, mẹ xuống nhà dặn chị bếp nấu cho út miếng cháo, út có dậy, con lấy thuốc trên bàn cho út uống dùm mẹ.
Hoài Thơ dạ nhỏ. Cô đợi cho bà Phong đi rồi nhẹ nhàng đi lại bên giường. Nhìn gương mặt xanh xao của Hải Ngọc, Hoài Thơ thương cảm. Hải Ngọc vẫn còn đang ngủ, chắc do thuốc thấm vào người nên chưa tỉnh . Hoài Thơ muốn dùng bàn tay của mình rờ nhẹ lên gương mặt xanh xao đó, nhưng cô không làm . Sao bây giờ cô lại thấy bàn tay mình thừa thãi hết sức . Hải Ngọc cựa người rồi cô mở mắt ra. Đập vào mắt cô là gương mặt đầy lo lắng của Hoài Thơ. Hải Ngọc cười an ủi
⁃ Út không sao hết.
Hoài Thơ đứng dậy định lấy thuốc cho Hải Ngọc uống thì Hải Ngọc khoát tay kêu cô ngồi xuống lại, Hoài Thơ hỏi nhỏ
⁃ Sao út lại bị vậy? Thơ cứ tưởng máy bay của út có vấn đề.
Hải Ngọc lắc đầu.
⁃ Không phải máy bay có vấn đề mà chai nước trong khách sạn có vần đề.
Hoài Thơ nhíu mày.
⁃ Không lẽ có người bỏ gì trong nước của út? Mà khách sạn sao họ làm vậy?
Hải Ngọc ra dấu cho Hoài Thơ đỡ cô dậy. Cô không nhìn Hoài Thơ chỉ cười khẩy rồi đáp.
⁃ Út cũng đang muốn biết.
Như muốn chấm dứt câu chuyện, Hải Ngọc quay sang hỏi Hoài Thơ:
⁃ Thơ học sao rồi? Đi làm vẫn tốt chứ?
Hoài Thơ gật đầu, cô muốn hỏi thêm về chuyện của Hải Ngọc, nhưng Hoài Thơ biết bây giờ chưa phải là lúc. Vì cô biết một ly nước không thể làm Hải Ngọc tiều tụy như vậy. Cô sẽ tìm ra lý do tại sao nhưng không phải qua Hải Ngọc mà qua một người khác. Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ không chớp mắt, ánh mắt muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi. Hoài Thơ thấy lạ hỏi:
⁃ Út có gì muốn nói với Thơ phải không?
Hải Ngọc cười, nụ cười có vẻ dịu dàng hơn.
⁃ Không có, út khát nước, không biết Thơ có thể cho út một ly nước không?
Hoài Thơ nghe có gì đó thất vọng. Nhưng rồi vẫn đứng lên rót nước cho Hải Ngọc, Hoài Thơ nghe giọng mình nhẹ tênh.
⁃ Thơ nhớ út.
Hoài Thơ không thấy gương mặt Hải Ngọc thể hiện điều gì cả khi nghe Hoài Thơ nói điều đó, cô nói thêm.
⁃ Út không nhớ Thơ sao?
Bây giờ Hải Ngọc mới thôi uống, cô nhìn Hoài Thơ trả lời.
⁃ Có, út nhớ Thơ giống như là nhớ Phong Thiên vậy. Hai đứa vẫn tốt chứ, Phong Thiên có ăn hiếp Thơ không?
Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc, cái nhìn như trách móc, rồi cô lấy lại sự bình tỉnh ban đầu, nhún nhẹ vai với vẻ bất cần, Hoài Thơ hỏi Hải Ngọc.
⁃ Tốt là tốt như thế nào? Út nói tốt ở đây là như hai vợ chồng hay như hai kẻ ghét nhau đã làm hoà lại với nhau??
Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ rồi cô bật cười, tiếng cười giòn tan. Hoài Thơ thật thú vị, không có hiền như cô tưởng, cô định chọc tiếp thì điện thoại reo. Hoài Thơ thấy được gương mặt của Hải Ngọc nhíu lại khi thấy số phone đang hiện lên. Hải Ngọc ngước nhìn Hoài Thơ, Hoài Thơ biết Hải Ngọc muốn nói gì với cô, nên Hoài Thơ nói trước.
⁃ Thơ xuống coi cháo của út, sao lâu rồi không thấy đem lên.
Hoài Thơ mở cửa bước ra ngoài. Cô nghe Hải Ngọc nói với người trong điện thoại:
⁃ Nam, biết ai làm chưa?
⁃
Thấy nghe lén cũng hơi kì nên Hoài Thơ bèn đóng cửa lại, cô không còn nghe gì nữa cả. Lúc đó thì điện thoại của cô cũng reo, cô mừng rỡ khi thấy số điện thoại của mẹ mình.
⁃ Con chào mẹ.
⁃
⁃ Chào con gái, con khoẻ không?
⁃
⁃ Con khoẻ lắm, ba mẹ sao rồi?
⁃
⁃ Ba mẹ cũng bình thường, ba con nhắc, sao lâu quá không thấy con về?
Hoài Thơ nói như rằng mẹ cô đang ở trước mặt cô
⁃ Mẹ ơi, con xin lỗi, tại bận học quá nên con không về thăm ba mẹ được. Thôi chiều nay con ghé thăm.
⁃
⁃ Cũng được, mẹ cũng có chuyện muốn nói với con
⁃
⁃ Chuyện gì vậy mẹ?
⁃
⁃ Hmm….Chuyện này không nói trong điện thoại được, con về rồi mẹ sẽ nói. Thôi mẹ đi siêu thị mua ít đồ dùng đây, chào con.
⁃ Dạ chào mẹ.
Cúp phone với mẹ xong Hoài Thơ không biết chuyện gì xảy ra nữa. Mẹ cô ít khi nói chuyện úp úp mở mở như vậy. Chắc là có chuyện quan trọng rồi. Hoài Thơ nôn nóng đi xuống lầu, cô muốn về nhà ngay. Gặp bà Phong đang đi lên với tô cháo nghi ngút khói của Hải Ngọc, Hoài Thơ xin phép.
⁃ Thưa mẹ cho con về nhà ba mẹ con, chút tối con sẽ về.
Bà Phong cười hiền lành đáp.
⁃ Được rồi, con nhớ đi cẩn thận. Tối nay mẹ làm bữa ăn mừng út trở về, con nhớ về sớm.
Hoài Thơ dạ nhỏ rồi đi thẳng ra ngoài. Cô vội vã lái xe về nhà ba mẹ mình. Đang đi mà trong lòng Hoài Như bồn chồn khó tả. Hi vọng mọi chuyện không như cô tưởng tượng. Lái xe vào trong, Hoài Thơ đi vào phòng khách. Ba mẹ không có nhà nên Hoài Thơ đi vào phòng của mình. Lâu rồi cô mới về lại căn phòng ngày xưa của mình. Mọi thứ vẫn được mẹ thu dọn ngăn nắp. Cô nhớ khoảng thời gian ở bên ba mẹ mà không khỏ bùi ngùi. Nằm xuống giường, Hoài Thơ ngủ lúc nào không hay. Đến khi thức giấc cô nghe tiếng ba mẹ ở dưới lầu. Nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối, Hoài Thơ lật đật ngồi dậy. Vậy là cô đã ngủ gần 5 tiếng đồng hồ. Hoài Thơ chải vội mái tóc, rửa mặt rồi đi xuống lầu. Cô nghe tiếng khóc của mẹ, rồi những bước chân giận dữ của ba. Chuyện gì đang xảy ra cho hai người. Vì từ khi còn nhỏ đến khi Hoài Thơ trưởng thành, ba cô chưa bao giờ lớn tiếng hoặc giận dữ với mẹ cô cả. Hoài Thơ đến bên mẹ, nắm lấy đôi bàn tay của bà.
⁃ Mẹ à, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba con lại lớn tiếng với mẹ vậy??
Bà Thái lắc đầu, chùi nước mắt bà nói với con.
⁃ Không có gì đâu, ba mẹ cãi nhau chút thôi, con mau về bên ấy đi, coi chừng anh chị sui trong.
Hoài Thơ cũng đang lo vì mẹ chồng cô đã dặn về sớm ăn với gia đình, nhưng bây giờ cô không bỏ mẹ mình lúc này được.
⁃ Nếu mẹ không nói cho con chuyện gì xảy ra, con không đi đâu cả.
Bà Thái nhìn con một lát rồi nói.
⁃ Ba con có người đàn bà khác bên ngoài.
Nói rồi bà Thái càng khóc to hơn, Hoài Thơ mở tròn đôi mắt nhìn mẹ. Cô như không tin ở tai mình. Người cha mà cô hết mực kính trọng và coi như thần tượng của mình, người cha mà suốt đời chỉ biết có vợ và con lại đi ngoại tình sao? Không đời nào đâu.
⁃ Có khi nào mẹ nhầm lẫn không??
Bà Thái vừa khóc vừa nói.
⁃ Làm sao mà nhầm lẫn được. Người đó vừa gọi phone đến, mẹ nghe ba con nói chuyện rất ngọt ngào với người ta. Còn muốn đem một nửa công ty tặng cho người ta nữa mà. Mẹ còn thầy cả vết môi son trên áo ba con. Con nói đi, mẹ phải làm gì đây.
Đầu óc Hoài Thơ rối bời. Cô như vừa từ trên mây rơi xuống. Cô không nghĩ tình cảnh này sẽ xảy đến với gia đình cô. Hoài Thơ ôm lấy đầu. Sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy. Giờ đây không gian như ngừng lại. Bà Thái cũng không còn khóc nữa. Đôi mắt bà ráo hoảnh. Hoài Thơ nhìn mẹ và cảm thấy rùng mình. Mẹ cô đang nghĩ gì đây. Hoài Thơ định đứng lên kêu chị bếp làm cho mẹ cô ly nước để bà dịu lại rồi cô sẽ an ủi bà thì điện thoại cô reo.
⁃ Hello!
⁃ Hoài Thơ à, em đang ở đâu, mọi người đang đợi kìa.
Là giọng nói của Phong Thiên, Hoài Thơ còn đang phân vân không biết trả lời sao thì bà Thái ra hiệu cho cô đi về. Suy nghĩ một hồi rồi Hoài Thơ nói:
⁃ Em về liền, xin lỗi mọi người dùm em.
Cúp phone với Phong Thiên xong, Hoài Thơ nói vài điều với mẹ cô rồi cô lấy xe về, Hoài Thơ suy nghĩ nhiều thứ. Cô không biết ba cô có phải là người phản bội vợ con của mình không. Hoài Thơ không hy vọng điều đó là đúng. Cô yêu ba mẹ mình, cô không muốn hai người đều phải khổ. Về đến nhà, dựng xe vào một góc, Hoài Thơ đi vào nhà. Cô thấy mọi người có mặt đầy đủ. Không chỉ có gia đình cô, mà có thêm mấy người khách nữa. Cô thấy ba cô và ông nội đang nói chuyện với một người đàn ông lạ, và mẹ cô thì đang nói chuyện với mấy bà. Thấy Hoài Thơ, bà Phong cười nói:
⁃ Hoài Thơ về rồi hả con, lại đây với mẹ.
Hoài Thơ đi đến bên bà Phong mà không quên nhìn gương mặt cau có của Phong Thiên. Ngồi xuống cạnh bà, Hoài Thơ nói nhỏ.
⁃ Xin lỗi mẹ, con về trễ.
Rồi cô quay sang hai mấy người khách bên cạnh gật đầu chào. Bà Bích cười đôn hậu, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Hoài Thơ, bà hỏi:
⁃ Con dâu chị đây phải không?
Bà Phong gật đầu.
⁃ Vợ của thằng Thiên đó.
Bà nói với Hoài Thơ.
⁃ Đây là bác Bích, chồng của bác Bích là bác Thịnh đằng kia. Còn đây là bác Minh. Bác Bích thì có hai người con, Gia Nguyên và Thảo Nguyên. Bác Minh thì chỉ có mình Mỹ Thuyên.
Thì ra người con trai đang nói chuyện với Phong Thiên là con của bác Bích. Hoài Thơ không thấy con gái bác Bích đâu cả, chỉ thấy con gái bác Minh đang ngồi kế bà. Hoài Thơ cũng không nhìn thấy Hải Ngọc. Cái không khí đông đúc này bất chợt làm Hoài Thơ nhức đầu. Cô đang muốn yên tỉnh. Nhưng Hoài Thơ không có lý do nào để bước ra khỏi nơi đây.
Bà Phong thấy dấu hiệu của chị bếp liền nói với mọi người.
⁃ Chúng ta ăn được rồi, mọi người ngồi vào bàn đi.
Bà quay sang nói với Phong Thiên.
⁃ Con lên kêu út và Mỹ Thuyên xuống đây.
Hoài Thơ ngạc nhiên. Sao Mỹ Thuyên lại ở bên cạnh út. Và nếu Mỹ Thuyên là con bác Minh, người con gái ngồi bên bác Minh chắc chắn là con gái bác Bích rồi. Hoài Thơ rủa thầm mình. Sao lại làm cho mình nhức đầu như vậy.
Khi mọi người ngồi vào bàn. Hoài Thơ quay sang nhìn Hải Ngọc thì thấy Hải Ngọc cũng đang nhìn mình. Ánh mắt như muốn chia sẻ với Hoài Thơ nỗi buồn mà Hoài Thơ đang có. Nhưng rồi Hải Ngọc quay sang nói chuyện với Mỹ Thuyên. Hoài Thơ thở dài. Cô lại nghĩ lung tung rồi. Út không thể nào hiểu được nỗi buồn của cô. Gia đình chồng cô êm ấm quá . Cô không thể chia sẻ với ai được cả . Bây giờ Hoài Thơ lại nhớ đến Khiết San. Bất chợt Hoài Thơ rùng mình. Sao cô lại nghĩ đến Khiết San bây giờ chứ. Hoài Thơ vội vã cầm đũa, mọi sự diễn biến trên gương mặt Hoài Thơ không qua khỏi mắt một người.