Nội dung truyện
Hàn Ngọc Băng thở dóc dữ dội, bên dưới bị kịch liệt ra vào làm nàng sắp không chịu nối ” Diệp Thanh ~~ chậm… Chậm lại~”.
Miệng huyệt nóng ran dù nước từ bên trong đang không ngừng tuôn ra cũng không làm giảm bớt đi nóng rát bên dưới.
-” Ah~~ Diệp Thanh xin chị”.
-” ưm~~ chậm lại một chút ~~”.
Ư~a~
Hàn Ngọc Băng lời nói đứt quãng không thành lời, dường như câu nói nào từ miệng nàng phát ra sau đó cũng thành những tiếng rên rỉ ái muội.
Khúc Diệp Thanh trước những lời cầu xin kia cũng không có chút dao động, cô như con robot được lập trình sẳng như thế nào cũng không thay đổi thao tác của mình, từng nhịp từng nhịp ra vào không có chút thay đổi.
Ah~~
Hàn Ngọc Băng bị khoái cảm kịch liệt làm cho toàn thân run rẩy, trước mắt mơ hồ mà bàn tay kia vẫn như thế, mạnh bạo đem vật giả đâm sâu vào trong nàng rồi lại rút ra, rôi lại tiếp tục đâm sâu vào trong huyệt động cho đến khi nàng rên lên một tiếng thật dài, bên dưới co rút dữ dội, Khúc Diệp Thanh biết nàng đã đến cao trào mới chịu dừng động tác lại, rút vật kia ra khỏi người nàng.
Căn phòng thanh tĩnh đi không ít, chỉ còn sót lại tiếng thở dồn dập, chỉ là thanh tĩnh không được bao lâu, Hàn Ngọc Băng còn chưa kịp bình ổn lại một chút thì con sói trước mắt nàng lại bắt đầu không chịu buông tha cho nàng.
Nhìn vào nơi mẫn cảm ướt át kia của nàng, nơi đó vì trận kịch liệt lúc nãy đã có chút sưng đỏ, miệng huyệt không ngừng mấp máy như đang muốn tìm vật gì đó nuốt vào, Khúc Diệp Thanh như bị thôi miên không kiểm soát được bản thân mình nữa, cô như con sói bộc phát đớp lấy vật giả lúc nãy lại tiếp tục không lưu tình mà đâm vào hoa huyệt của nàng.