Nhân - Kế - Mỹ - CHƯƠNG 10
Sáng hôm sau, mưa đã ngớt nhưng biển vẫn còn động mạnh. Kiều Thị thức dậy từ sớm, ả nhẹ nhàng đỡ Linh Lan khỏi tay mình, kéo lại chăn cho nàng. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, ả quyết định tìm gặp một người.
…
_ Đêm qua thị có nói gì với Linh Lan không? – Kiều Thị hỏi Sen Thị khi cả hai đang cùng đứng ở phía mũi thuyền. Đây là lần đầu tiên ả chủ động tìm Sen Thị sau hơn một tuần trăng mọi người đi chung với nhau.
_ Sau từng ấy thời gian gần như không nói chuyện với ta, giờ thị tìm gặp ta chỉ để hỏi về ả sao?
_ Thị không xúc phạm nàng nữa chứ? – Kiều Thị bỏ qua câu hỏi của Sen Thị.
_ Không!
Kiều Thị không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt xa xăm nhìn biển.
_ Ả có chuyện gì sao? – Sen Thị hỏi.
_ Chỉ là ta thấy đêm qua Linh Lan có vẻ lạ nên hỏi thôi..
_ Hừm.. Đêm qua trời mưa.. Ta nhớ lại lúc thị phải vì ta mà bán mình.. Ta đã kể với ả những gì thị từng làm cho ta.. Có thể vì vậy mà ả không vui chăng..
_ Vậy thì ta hiểu rồi.. – Kiều Thị nói. Ả đã hiểu vì sao đêm qua Linh Lan khóc mà không thể nói với ả lý do: Nàng xót xa cho ả, nhưng nàng sợ nhắc lại quá khứ sẽ chỉ làm ả thêm đau lòng..
Hai người im lặng trước biển. …
…
_ Thị vẫn còn giận ta sao? – Sen Thị khẽ hỏi.
_ Không. Ta không giận thị nữa. – Kiều Thị trả lời, mắt vẫn không nhìn Sen Thị.
_ Vậy… chúng ta có thể làm lại mọi chuyện không?
_ Thị nói vậy ý là sao? – Kiều Thị quay sang nhìn Sen Thị.
_ Là chúng ta sẽ bắt đầu lại, từ lúc thị nói lời yêu ta. Giờ đây ta sẽ chấp nhận điều đó trong hạnh phúc, thay vì tự lừa dối bản thân và tìm cách phủ nhận tình cảm của mình như trước đây.
Kiều Thị lại im lặng. Sen Thị nói tiếp:
_ Ta đã sai rồi… Ngày đó ta yêu thị, nhưng ta không đủ can đảm thừa nhận điều đó.. Đó là lý do ta nhất quyết phải rời đi. Ta khao khát cuộc sống của một người đàn bà bình thường, lấy một nam nhân yêu thương mình và có một gia đình nhỏ thật sự, chứ không phải cuộc sống bên cạnh một nữ nhân..Rồi khi thị cản ngăn ta không được, thị van ta đừng đi, thị nói rằng thị yêu ta và thị biết ta cũng yêu thị.., lúc đó ta đã đánh thị vì ta hận thị dám nói thẳng ra những điều mà ta luôn muốn phủ nhận, luôn muốn che giấu.. Ta sai rồi.. Trong từng ấy thời gian qua chưa lúc nào ta thôi nghĩ về thị.. Ta chỉ là không dám trở về…
_ Chuyện cũng qua rồi… – Kiều Thị nói, trong giọng ả thoáng một chút cay đắng.
_ Chúng ta có thể bắt đầu lại..
_ Ta e rằng không thể. – Kiều Thị lắc đầu.
_ Vì sao vậy? Vì cái ả Linh Lan đó phải không? – Sen Thị xoay Kiều Thị lại, nhìn thẳng vào mắt ả.
Kiều Thị nhíu mày nhìn Sen Thị, rồi ả từ tốn nói:
_ Vì mọi chuyện đối với ta như vậy là đủ rồi. Ta muốn mình đối với thị như đối với một tri kỷ, người đã cùng ta trải qua bao thăng trầm trong đời, chứ không phải có thị bên ta như một tình nhân.. Bao năm qua, cuối cùng ta cũng đã hiểu, thị chưa bao giờ yêu ta đủ cả.. Ta không muốn mình bị điều đó làm cho tổn thương nữa..
_ Thị nói vậy nghĩa là sao?
_ Nghĩa là ngày ấy thị yêu ta, nhưng đã không yêu ta đủ để ở lại bên ta. Thị cũng không yêu ta đủ để thừa nhận điều đó, cho dù ta đã nói ra lời yêu thị trước.. Và tình cảm của thị cũng không đủ lớn để thôi thúc thị quay lại Đường Sơn Quán trong từng ấy năm.. Nếu không phải vì biến cố đó, rất có thể cả đời này thị cũng không trở lại.. – Kiều Thị cười nhạt.
Sen Thị kinh ngạc trước những lời của Kiều Thị. Ả đã ngỡ rằng với sự quay về đúng lúc và những cố gắng bù đắp của ả trong thời gian qua, Kiều Thị hẳn phải động lòng.. Đằng này Kiều Thị lại thẳng thừng từ chối ả.. Sen Thị không thể hiểu những gì Kiều Thị vừa nói, vì với ả, chuyện này chỉ có thể do một nguyên nhân duy nhất.
_ Vậy còn cái ả Linh Lan?
_ Linh Lan là người của ta! – Kiều Thị đáp.
_ Ả có yêu thị không?
Kiều Thị không trả lời.
_ Nếu thị không thể làm lại mọi chuyện với ta, thì tại sao thị lại cho phép ả ở bên thị? – Sen Thị nói tiếp. – Chẳng phải ả lừa dối thị, lợi dụng thị, hại thị mất cả chị em, và cũng từng bỏ thị mà đi đó sao?
_ Linh Lan bỏ đi là do không còn cách nào khác, có những ân nghĩa mà con người ta phải nặng mang, không thể chỉ vì tình riêng mà vứt bỏ.. – Kiều Thị trầm ngâm. – Thêm nữa, nàng càng phải đi để bảo toàn mạng sống cho bọn ta.. Và khi biết Đường Sơn Quán bị tấn công, Linh Lan đã quay lại cố bảo vệ mọi người khỏi bọn sát thủ.. Nàng cũng đã cùng ta chết đi sống lại.. Mọi chuyện ban đầu có thể là lừa dối, nhưng về sau đều là thật lòng..!
_ Tại sao thị và Mai Thị luôn bênh vực cho ả vậy?
_ Bọn ta không bênh vực cho Linh Lan, đó là sự thật.
_ Thị..!
Sen Thị tức tối. Ả bắt đầu thi triển võ công, nhằm vào Kiều Thị mà đánh, y như những lần hai người cãi nhau to trước đây, từ lúc cả hai còn là những đứa trẻ. Ả nóng tính nên thường động thủ trước rồi mới hối hận sau. Lần này cũng vậy, ả quên mất vết thương của Kiều Thị chưa lành hẳn, chỉ thấy tức giận vì tình cảm của mình bị từ chối, và vì ghen tức với tình cảm của Kiều Thị dành cho Linh Lan.
Kiều Thị vì vết thương chưa bình phục nên không thể nhanh nhẹn như trước. Ả chỉ cố gắng né đòn của Sen Thị. Cũng như mọi lần, Kiều Thị không đánh trả, chỉ cố gắng cầm cự cho đến khi Sen Thị bình tĩnh lại.
_ Trời ơi! Sen Thị! Dừng tay lại!
Mai Thị hét. Nàng cùng với Dương Linh và Linh Lan nghe động nên đã vội vã chạy lên mạn thuyền. Nhưng chưa ai kịp lao vào can ngăn thì một cơn sóng to đã ập vào thuyền khiến Kiều Thị mất đà, ả lãnh trọn cú đánh của Sen Thị rồi ngã xuống biển.
_ Anh Kiều! – Linh Lan thét lên, vội vã lao ra mạn thuyền chỗ Kiều Thị vừa ngã trông xuống. Mai Thị và Dương Linh cũng theo ngay sau nàng.
_ Đừng hoảng lên như thế, các ngươi đều biết ả bơi rất giỏi mà! – Sen Thị cũng bắt đầu hoảng vì hành động nông nổi của mình, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Cả bốn người đã thấy Kiều Thị, ả đang đánh vật với sóng to bên dưới. Nhưng vì chưa lành thương nên Kiều Thị không đủ sức chống chọi lâu, từng đợt sóng mạnh cứ thi nhau nhấn chìm ả xuống. Dây cầu mọi người quăng cho ả cũng đều bị sóng đánh bạt đi. Vừa lạnh cóng vừa kiệt sức, Kiều Thị không cầm cự được nữa và đang chìm dần. Chẳng còn cách nào khác, Dương Linh phải phi thân xuống biển cứu Kiều Thị. Nhưng khi Mai Thị còn đang buộc dây vào người gã thì Linh Lan đã lao xuống trước tiên. Đó là một phản xạ vô thức: Linh Lan không thể cứ đứng trân mắt ra mà nhìn Kiều Thị gặp nguy hiểm, dù rằng… nàng không hề biết bơi!
…
_ Tỉnh rồi! – Tiếng Mai Thị reo lên.
Linh Lan ọc thêm một ngụm nước ra, từ từ mở mắt. Nàng thấy ngay gương mặt lo lắng thất thần của Kiều Thị đang cúi xuống nhìn mình, còn Mai Thị và Dương Linh cũng đang ở bên nàng, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
_ Đã không biết bơi còn ráng nhào xuống đó nữa! – Tiếng Sen Thị cất lên. – Mai Thị mà không nhanh trí quăng thêm mấy thùng rượu rỗng xuống tiếp ứng thì Dương Linh còn lâu mới cứu được cả hai người đó..
_ Ta..
_ Bọn ta đều hiểu mà. – Mai Thị vội nói, đặt tay mình lên tay Linh Lan, rồi cau mày nhìn Sen Thị.
_ Ta chỉ vì lo lắng cho mọi người mà nói vậy thôi.. Ta nóng nảy quá.. Ta xin lỗi mọi người.. – Sen Thị tiu nghỉu giọng hối lỗi, rồi ả nhìn sang Kiều Thị. – Ta xin lỗi thị, ta không cố ý đâu.. Trước giờ thị cũng biết, ta dù có tức giận mà đánh thị nhưng cũng không bao giờ cố đả thương thị thật..
_ Thôi bỏ đi. Lần sau đừng như thế nữa là được. – Kiều Thị nói, ả quá hiểu tính khí Sen Thị, cũng không muốn truy cứu thêm nữa.
…
Tối hôm đó Linh Lan lên cơn sốt cao, đầu nàng đau như búa bổ, toàn thân lạnh run. Nàng cứ rên lên từng chập.
Kiều Thị thức trắng đêm trông chừng Linh Lan, chườm khăn lên trán nàng hết lượt này đến lượt khác. Ả vừa lo vừa xót, buột miệng làu bàu:
_ Tại sao đã không biết bơi còn lao xuống làm gì!
Linh Lan vẫn nhắm nghiền mắt, nàng hơi nhoẻn cười hỏi Kiều Thị:
_ Vậy tại sao.. lúc trước.. người lại cùng ta.. chịu mũi kiếm của Quan Du.. mà không buông ta ra?
Kiều Thị nhìn Linh Lan một lúc lâu, tự dưng để rơi nước mắt. Rồi ả khẽ khàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
_ Nàng ngốc lắm Linh Lan à!