Nội dung truyện
Nhã Tịnh Vũ ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy gáy của Lý Giai Kỳ hơi dùng sức kéo ngược về sau. Nàng đưa mắt lướt qua biểu cảm thống khổ của Lý Giai Kỳ, mồ hôi lạnh dưới ánh mặt trời hơi sáng lên, tôn lên làn da non mềm trắng trẻo của Lý Giai Kỳ. Nàng kéo ngắn khoảng cách dùng mũi chạm lên chiếc cổ đang hướng nàng mời gọi. Giống như chuồn chuồn lướt nước, nơi chóp mũi Nhã Tịnh Vũ cảm nhận được làn da như lụa, lại thêm mùi hương cơ thể nồng đậm hơn lúc bình thường của Lý Giai Kỳ khiến nàng vô cùng yêu thích, đột nhiên muốn cắn thử một ngụm.
“A…”
Lý Giai Kỳ bất ngờ bị ăn đau, lại thêm độc tính hành hạ nãy giờ mà bật thành tiếng kêu rên.
Nhã Tịnh Vũ vui vẻ nhìn vết răng của chính lưu trên cổ Lý Giai Kỳ, tâm tư hơi xoay chuyển một chút. Sau đó đeo lên cho Lý Giai Kỳ chiếc chuông sủng vật bằng bạc kia, khoá chốt lại.