Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Prev
Next

Những vì sao trong vòng tay tôi - Chương 22

  1. Home
  2. Những vì sao trong vòng tay tôi
  3. Chương 22
Prev
Next

Trong phòng học yên tĩnh, thanh âm của Film truyền ra.

“Thật vinh dự khi được chọn làm đại diện học sinh trò chuyện cùng các bạn học… Tớ muốn nói với tất cả những ai sắp bước vào năm hai cao trung”.

Giọng của Film mềm mại, khi phát qua loa vẫn mềm mại ngọt ngào.

Cô có thể nghe thấy Film hơi lo lắng, cô cảm thấy có một chút đáng yêu trước mất mát của cô.

Namtan cẩn thận lắng nghe.

Mọi người trong lớp 1-10 buộc phải lắng nghe với Namtan.

“…Hãy học tập chăm chỉ và trở thành một người tốt hơn. Tớ tin các cậu là người tốt và giỏi nhất, miễn là các cậu học chăm chỉ.”

…

Namtan: ???

Học sinh lớp 1-10 phát hiện ra khuôn mặt của Namtan trở nên rất đen, giống như ai đó nợ cô hàng triệu đồng hoặc đã gây rắc rối cho cô vậy.

Có gì đó sai sao? Cả lớp rất khó hiểu nhưng không dám nói.

Lúc này Namtan đang có tâm trạng phức tạp.

Cuối cùng cô cũng biết Film đối với bản thân không có gì đặc biệt, nàng đối với mọi người là như vậy.

Nàng cũng nói nàng tin tất cả các học sinh đều là những người tốt nhất và giỏi nhất.

Lúc này Namtan rất không cao hứng, cô nhận ra mình đã hiểu sai.

Đúng vậy, Film có nhân cách tốt như vậy, vừa nhìn thấy cô ở trong bùn mà kéo lên là ý tốt, phải không?

Quả nhiên, ngay từ đầu cô không nên mong đợi ánh sáng này chỉ tồn tại cho riêng cô.

Chương trình phát sóng dừng lại, không còn nghe giọng nói của Film nữa. Phòng học vẫn yên lặng một cách khó hiểu, nhưng Namtan đã vùi đầu vào cánh tay không thể nhìn thấy biểu hiện của cô.

Namtan đã ngủ cả buổi chiều, Milk nghĩ cô sẽ học, nhưng trước khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô nói với đám người Milk “Đi chơi game.”

Milk kêu thảm thiết, suýt chút nữa không ôm chặt lấy bắp đùi của Namtan.

Tuyệt quá! Cuối cùng thượng đế đã trả lại cho cô một đại tỷ bình thường! Học cái gì, đây mới là đại tỷ của cô!

***

Mấy ngày nay, Film phát hiện Namtan giống như có chút trốn tránh nàng.

Sau khi cô ở cổng trường hỏi nàng có ý thích gì với cô vào ngày hôm đó, Film không thấy Namtan xuất hiện ở trạm xe buýt vào buổi sáng nữa.

Rõ ràng là Namtan có đến lớp, nàng lại thấy Namtan ở cổng trường, còn chưa kịp cười thì cô đã bước nhanh đi.

Cậu ấy giận mình cái gì vậy?

Film khó hiểu, bị Namtan trốn tránh một hai lần, may mà nhìn thấy Namtan đang đứng trước căn tin để lấy đồ ăn, mừng rỡ hét lên: “Namtan!”

Khi Namtan nghe thấy giọng Film, cô trực tiếp ném cái đĩa xuống. Cô đi đến cửa hông ở một bên mà không nhìn lại.

Bộ dáng đó, có thể nói không khác gì chạy trốn.

Film: “?”

Nếu Namtan làm như vậy là do cô đang tức giận!

Cho nên, khi tan học vào ngày hôm đó, tâm trạng của Film rất phiền muộn, nhịp độ đi nhanh thường ngày của nàng trở nên chậm chạp, đầu nàng hơi rũ xuống.

Nàng đi ngang qua chỗ Namtan giúp nàng mua bút gel lần trước, nàng nổi giận đùng đùng giật dây đeo cặp sách, Namtan không chịu để nàng nói rõ ràng, còn giận nàng!

Nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, không để có người đang tiến lại phía sau.

Ai đó kéo cặp sách của nàng lại, Film ngạc nhiên nhìn lại, nhưng lại thấy một khuôn mặt mà nàng không muốn nhìn thấy.

Mint Wongthong cầm hai ly trà sữa, cười nhìn nàng “Film, về nhà sao?”

Kỳ vọng trong mắt Film mất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt mờ mịt, nhàn nhạt gật đầu, rõ ràng là không muốn nói chuyện với người ta. Nhưng Mint vẫn thân mật bước đến bên Film “Tớ đưa cậu về nhà, được không?”

Xe của gia đình cô đang đợi cô ở ngã tư, Mint nghĩ ngày nào Film cũng đi xe buýt, cậu ấy không mệt sao? Còn cô lúc nào cũng có xe riêng để đi, ai cũng biết như vậy.

Mint không hiểu tại sao mọi người lại có thể vây quanh cô, nhưng Film này giống như không có liên hệ với cô, chỉ không muốn liên quan đến cô, thậm chí không muốn nói chuyện với cô.

Trong thế giới của Mint, tình huống này tuyệt đối không được phép xảy ra. Cô không thể làm gì với một người kỳ lạ như Namtan, nhưng Film chỉ là một nữ sinh cao trung bình thường. Tại sao nàng lại cũng như vậy với cô?

Film im lặng mở khoảng cách với Mint.

Mint đưa ly trà sữa trên tay, mỉm cười: “Lần trước tớ mời cậu uống trà sữa. Hôm nay tớ mua cho cậu. Phải xếp hàng dài mới mua được món trà sữa đặc trưng này đó. Cậu thử xem?”

Film bất động thanh sắc, lắc đầu nói: “Không, tớ không muốn uống.”

Mint dù không miễn cưỡng nhưng vẫn luôn đi theo bên cạnh Film, thấy nàng vẫn giữ nụ cười xa cách thường ngày, cô không thu lại bàn tay đã đưa trà sữa cho nàng. “Film này, cậu chừa mặt mũi cho tớ được không? Cậu có thể xem như Namtan mời cậu uống đi? “

Khi nghe thấy tên Namtan, Film cuối cùng cũng quay mặt lại đưa mắt nhìn Mint.

Mint đẩy ly trà sữa của cô về phía trước, thờ ơ nói: “Cậu có thể tưởng tượng ly trà sữa này Namtan mời cậu uống.”

Giọng điệu và biểu cảm của cô rất thân thiện, nhưng hành vi của cô đầy áp lực. Ống hút của trà sữa gần như xuyên qua cằm của Film, giống như cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.

***

Cuối cùng Milk cũng đợi được Namtan lên tiếng nói đưa cô đến hội trường trò chơi mới mở để trải nghiệm hương vị của trò chơi cao cấp, cho nên một nhóm người đã bỏ nửa buổi học cuối cùng, một vài người tạm thời nghỉ học. Bọn họ ghé quán trà sữa uống trà sữa, ăn hột dưa.

Namtan đang ăn, trước khi đồ ăn được đưa vào miệng, cô đã nghe thấy tiếng Jane hét lên: “A, a, Mint Wongthong, tớ nhìn thấy Mint Wongthong!”

Tên gái thẳng này lại thích một cô gái như Mint Wongthong. Mỗi lần nhìn thấy cô ta xuất hiện, cô giống như gà hét. Nim đá cô một cái, còn nói thêm một câu “Tiểu hoa khôi cũng ở đây, không phải Mint đang làm người ta xấu hổ sao? “

Ngay khi lời nói của Nim rơi xuống, Namtan nhìn lên rồi lao ra ngoài như một cơn lốc.

Film chưa kịp nói thì nàng đã bị một lực mạnh kéo lại, trực tiếp vào vòng tay của người đang đi tới. Một đôi tay mảnh khảnh đẩy cánh tay của Mint ra không thương tiếc, Namtan nhìn Mint trước mặt: “Cô đang tìm tôi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Film kinh ngạc nhướng mắt, thân thể bó chặt của nàng cũng thả lỏng, yên tâm dựa vào người Namtan, nhưng Namtan không có nhìn nàng, cũng tránh khỏi tầm mắt của nàng.

Mint: “Namtan, khá tình cờ -“

Cô chưa kịp nói hết lời thì tay Namtan đã nắm chặt bao bì nhựa đựng trà sữa rồi chế nhạo “Cô muốn uống trà sữa đúng không?”

Hai cốc trà sữa Mint mua đã mở miệng bỏ ống hút vào, cô sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Namtan.

Namtan không thương tiếc bóp ly trà sữa “Tôi để cho cô uống một hơi đầy đủ.”

Jane đã đi theo suốt quãng đường, thấy nữ thần mà cô đang nghĩ đến bị đánh bởi thứ nước trà sữa mà Namtan bóp ra, điều này vẫn chưa đủ, trước khi Mint có thời gian để né tránh, Namtan đã cầm lấy một cốc khác. Vừa bóp mạnh thì bị trà sữa tấn công gấp đôi, Mint như gà mắc mưa.

Mint bị mưa trà sữa làm ướt.

Jane: …

Jane không dám nói gì.

Mint cuối cùng cũng định thần lại, quên mất việc bảo vệ hình tượng của mình dưới cơn tức giận quá lớn, hét lên: “Namtan Tipnaree!!!”

“Gọi mẹ cô?” Namtan bảo vệ Film phía sau, cau mày: “Cút.”

Mint miễn cưỡng nhìn Namtan và Film, cô ta biết kiên nhẫn của Namtan đã đến giới hạn, cô ta chỉ xấu hổ khi nói nhiều hơn trong đám đông này thôi. Cô ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Namtan, lên xe của gia đình, đóng sầm cửa lại như sấm.

Namtan, người đã làm tất cả những việc này, cụp mắt xuống, khi nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Film, cô cười thầm trong lòng. Chết tiệt, hết rồi, không muốn trốn tránh tên mọt sách này à! Ngay khi thấy cậu ấy bị lừa liền chạy ra ngoài.

Chạy, chạy nhanh, vẫn còn chưa quá muộn.

“Namtan.” Film nắm lấy cánh tay của Namtan giống như nàng nhận ra cô sắp rời đi, nhìn đầy khổ sở.

Tiếng kêu như tiếng mèo kêu từ từ cào trong lòng Namtan, toàn thân Namtan cứng đờ, nhanh chóng rút cổ tay ra khỏi tay nàng, xoay người bỏ chạy.

Milk hét lên: “Đại tỷ! Trò chơi, còn trò chơi!”

Namtan chạy lại lần nữa, dúi vào tay Milk một xấp giấy màu đỏ như đang suy nghĩ điều gì “Cậu tự đi!” Sau đó cô hạ giọng nói: “Đưa cậu ấy về nhà”.

Nói xong, cả người giống như động cơ, gọi cô cũng vô dụng, hướng bên cạnh xe máy chạy đi, chỉ để lại một làn khói.

Đám người Milk nhìn nhau chằm chằm trong hai giây đều khó hiểu, đành phải cầm tiền bước tới trước mặt Film, xấu hổ nói: “Cái kia, Film…”

Tiểu hoa khôi giống như đang có tâm trạng tồi tệ, cậu ấy trông như sắp khóc.

“Namtan xấu xa!” Film tức giận nói, sau đó xoay người lên xe.

Milk cầm tiền mà không cần làm gì, nhìn chằm chằm vào số tiền khổng lồ trêи tay, nghĩ: Kiếm tiền quá dễ.

…

Trong giờ học ngày hôm sau, Namtan đang nằm sấp ngủ bị Jammy đánh thức: “Đại tỷ, lão sư kêu cậu đến văn phòng.”

Namtan đáp, ánh mắt mơ hồ một lúc sau mới lấy lại được minh mẫn, vẫn bộ dáng lười biếng đó mà đẩy cửa đi vào phòng giáo viên.

Wan bị rất nhiều học sinh vây quanh, nghe xong tiếng nói, liền vẫy tay với Namtan “Lại đây.”

“Đây đều là những sinh viên mỹ thuật từ các lớp khác nhau mà em sẽ biết trong studio. Tôi gọi em đến là vì chuyện này.” Wan giới thiệu ngắn gọn rồi chỉ tay vào tờ rơi trên màn hình.

Namtan liếc nhìn, tiêu đề thật lớn–

Cuộc thi học sinh giỏi mỹ thuật trường cao học của thành phố, đối tượng là học sinh cao trung sôi nổi.

Có nghĩa là gì?

“Có nghĩa là studio sẽ không mở cửa cho các em cho đến học kỳ tiếp theo, nhưng sau khi cuộc thi của thành phố được thông báo, chúng ta quyết định để các em bắt đầu đào tạo chuyên môn trước trong kỳ nghỉ hè. Khi đó, chúng ta sẽ tìm những người mẫu học sinh trong trường để cho các em vẽ.” Wan đặc biệt tha thiết nói với Namtan, “Namtan, trình độ chuyên môn của em là ưu tiên, cho nên nhà trường hy vọng em có thể tham gia cuộc thi. Hiệu trưởng đích thân lên tiếng, nói nếu em giành được danh dự trong thành phố thì có thể loại bỏ một hình phạt của em từ trước đến giờ.”

Hai mắt Namtan giống như vũng nước đọng, không có bất kỳ sóng. Thật lâu sau mới giật giật khóe miệng, nhẹ nói: “Không có hứng thú.”

Nói xong, cô rời văn phòng mà không quay lại.

“Không phải cậu ấy vừa vẽ đẹp một chút thôi sao? “

“Với thái độ của cậu ấy, thực sự là không muốn tham gia, cậu ấy thực sự có năng lực.”

“Namtan thực sự vẽ rất đẹp…”

…

Đang thảo luận, Wan đau đầu thở dài.

***

“Đại tỷ!!!”

Ngay khi Namtan bước vào cửa sau, vẻ mặt Milk phấn khích rút điện thoại ra, nghiêng người trước mặt cô “Nhìn xem! Trên tường thông báo trong trường có tuyển chọn hoa khôi của trường!!!”

“?” Namtan nhìn Milk từ trên xuống dưới “Có liên quan gì đến cậu?”

Milk: “…” Những lời này sao nghe khó chịu quá.

“Có tên của tiểu hoa khôi.” Milk nói.

Namtan ngây người quay lại: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Milk lại trở nên phấn khích, vui vẻ chia sẻ tin tức vừa nhận được với Namtan: “Cuộc bình chọn hoa khôi của trường lần này chủ yếu là về Mint Wongthong và Nene Malisorn. Xem ra có nhiều bình chọn hơn nữa. Tớ không nhìn thấy tiểu hoa khôi. Nhưng khi làm mới lại có tên cậu ấy.”

Namtan nhìn bảng xếp hạng, đột nhiên mím môi “Sao cậu ấy lại đứng thứ chín?” Đám người này mù sao? Film sao có thể ở hạng chín?

Namtan nhìn Milk: “Cậu bầu cho ai?”

“Tớ bình chọn cho tiểu hoa khôi! Thật đấy! Mỗi người có năm phiếu trong một ngày, tớ sẽ trao tất cả cho tiểu hoa khôi!” Milk nhanh chóng chứng minh mình vô tội, nhân tiện thú nhận chuyện của Jane “Cậu ấy bình chọn cho Mint Wongthong, cậu ấy là kẻ phản bội! Bốn phiếu trao cho Mint Wongthong mà chỉ một phiếu trao cho tiểu hoa khôi!”

Khi ánh mắt sắc lạnh của Namtan lướt qua, Jane rùng mình, gần như muốn quỳ xuống. “Tớ sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho Mint nữa. Tớ sẽ bầu cho tiểu hoa khôi.”

“Tốt lắm.” Namtan chế nhạo, trong phòng học đột nhiên tăng giọng nói: “Dậy cho tôi.”

Ai có thể không đứng dậy không? Ai không đứng dậy sẽ bị buộc phải đứng dậy.

Học sinh lớp 1-10 thẫn thờ.

Namtan: “Bình chọn. Ai có điện thoại di động liền bình chọn cho Film Rachanun Mahawan.”

Milk nói thêm: “Vâng, vâng, chỉ được phép bình chọn cho tiểu hoa khôi!”

Namtan nói: “Gọi điện thoại cho nhóm người của năm hai, để họ dẫn thêm người. Tốt nhất là nên mang theo đám người bạn trai cấp hai đó từ trường cấp ba số 2, buổi chiều đợi ở ngõ 12.”

“Định đánh nhau sao? Đại tỷ!” Milk nóng lòng muốn thủ máu, làm tiểu thư tốt lâu như vậy, đại tỷ của cô đã trở lại, rốt cuộc có thể đưa ra nắm đấm không!

Namtan: “Tôi muốn họ bỏ phiếu cho Film.”

Milk: “?”

Prev
Next

YOU MAY ALSO LIKE

Tổng Tài Muốn Chiếm Hữu Tôi_truyenles.net
Tổng Tài Muốn Chiếm Hữu Tôi
Tháng 8 28, 2025
Mỹ nữ, Tôi yêu cô!_truyenles.net
Mỹ nữ, Tôi yêu cô!
Tháng 8 25, 2025
Mẹ Kế_truyenles.net
Mẹ Kế
Tháng 7 11, 2025
Cấp Dưới Của Dì
Tháng 9 12, 2025
Truyện Les Hay
bach-hop-vo-nhat-ly-164039181
Vợ Nhặt
Ngoại Truyện Tháng 6 20, 2025
Chương 56 Tháng 6 20, 2025
Đôi Mắt Của Seungcheol_truyenles.net
Đôi Mắt Của Seungcheol
quả dâu số 23 Tháng 6 24, 2025
quả dâu số 22 Tháng 6 24, 2025
PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY_truyenles.net
PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY
Chương 92 Tháng 7 1, 2025
Chương 91 Tháng 7 1, 2025
Dâm Thủy Chảy Ướt Chân
Chương 7 Tháng mười một 21, 2025
Chương 6 Tháng mười một 21, 2025
Đêm Mưa Của Hai Nữ Sinh
Đêm Mưa Của Hai Nữ Sinh
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Huấn Luyện Viên Đừng Mà
Chương 65 Tháng 12 13, 2025
Chương 64 Tháng 12 13, 2025
Bạn gì ơi!!! yêu nha_truyenles.net
Bạn gì ơi!!! yêu nha
chương 50 Tháng 8 29, 2025
Chương 49 Tháng 8 29, 2025
end-fiction-citadel-18-lesbian-85647105
Citadel Truyện Les 18+
70.7 Tháng 6 20, 2025
70.6 Tháng 6 20, 2025
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3_truyenles.net
Đụ Con Bạn LES Thời Cấp 3
phần 4 Tháng 6 27, 2025
Phần 3 Tháng 6 27, 2025
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò_truyenles.net
Tình Yêu Bắt Nguồn Từ Quan Hệ Cô Trò
101 Tháng 8 29, 2025
100 Tháng 8 29, 2025

Comments for chapter "Chương 22"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved