Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Prev
Next

Những vì sao trong vòng tay tôi - Chương 39

  1. Home
  2. Những vì sao trong vòng tay tôi
  3. Chương 39
Prev
Next

“Sắp hôn, sắp hôn rồi!”

“Mẹ, đừng chặn tớ!”

Trên sân thượng, bốn người lén lút ngồi xổm, tất cả đều nhìn ra khe hở cửa sắt nhỏ, sợ bị phát hiện, từng người một thò đầu ra.

Milk ở phía dưới, bị ba người ở phía trên đè ép, cô đau đớn ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp đừng đè tớ được không! Tớ sắp ngạt chết rồi!”

“Im miệng!” Jammy ra hiệu với cô, “Ách, đại tỷ sao lại không chịu hôn, còn chờ cái gì nữa!”

“Nếu đại tỷ phát hiện chúng ta đang nhìn trộm, thì chúng ta tiêu đời.” Nim nói như vậy, động tác gần như muốn mở cửa.

Jane nắm lấy vai của Milk, cả người cao lớn đè lên người Milk không thương tiếc, kích động nói: “Các cậu nhỏ giọng đi! Sẽ bị phát hiện bây giờ.”

Cũng không thể trách họ. Đây không phải là mọi người đã quen tụ tập ở đây sau giờ học sao? Đột nhiên, nghe thấy tiếng nói chuyện của Namtan và Film, khi họ đi qua xem tình hình đều trở nên phấn khích.

Đây là vị trí xem tuyệt vời.

Thật là buồn cười khi thấy những gì Namtan và Film đang làm, tất cả mọi người cho là phải. Thực tế, trong trường học thời điểm này không có nhiều cặp đôi đồng giới, thậm chí có thì cũng giấu diếm, công khai sẽ bị bàn tán sau lưng, lời ra tiếng vào rất xấu.

Bản thân Milk đã từng nhìn thấy cũng thảo luận về nó, nhưng cô nói với giọng điệu không hay.

Bây giờ nhìn thấy Đại tỷ của cô và Film làm chuyện này, cô cảm thấy ngọt ngào chết đi được.

Đây không phải là tình yêu đích thực sao? Ai nói đồng tính luyến ái là không bình thường? Ai?

Milk vừa liếc qua kia, đột nhiên nói nhỏ: “Fuck!”

Namtan và Film vẫn ở đó.

Sau khi Film nói nàng rất căng thẳng, tâm trạng của Namtan càng thêm căng thẳng. Cô chỉ muốn trêu chọc Film, nhưng không nghĩ tới tên mọt sách này lại trực tiếp nói như vậy.

Cô không dám hôn nữa.

Rõ ràng là môi hồng nhuận cách cô càng gần hơn, hơi nghiêng đầu.

Nhưng lý trí cô khuyên bảo, cô không dám!

Hai mắt Film cũng vì căng thẳng mà nhắm lại, tựa hồ không dám nhìn Namtan. Nàng không biết trên sân thượng vẫn còn có người đang xem, Namtan không phải là muốn hôn nàng sao, phải làm sao bây giờ?

Kết quả là nàng đợi vài giây mà không có động tĩnh gì.

Film nghi ngờ mở mắt ra, thấy Namtan vẫn ở gần mình như vậy, trong mắt hiện lên cảm xúc bình tĩnh, nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.

Giống như đã hạ quyết tâm, nàng siết chặt các ngón tay trên vai Namtan, kéo Namtan xuống, nghiêng người hôn lên má trái của cô.

“Aaaaaaaaa!” Milk đau lòng, “Cậu ấy làm cái quái gì vậy! Người định hôn thì lại bị hôn!”

Jammy lo lắng nói: “Im lặng! Im lặng! Tại sao đều căng thẳng mà lại xảy ra chuyện này? Không phải đại tỷ chủ động.”

Jane: “Đừng nói nữa, đại tỷ đỏ mặt kìa.”

Nim: “Jane Ramida Jiranorraphat, nếu cậu muốn sống tớ khuyên cậu nên câm miệng lại.”

Đại tỷ đang hoảng gần chết, còn bốn người em nghĩ thế này.

Khi Namtan bị hôn, tất cả mọi người đều sững sờ.

Sau khi Film hôn xong, định chạy đi nhưng chưa kịp bước hai bước đã có sức kéo nàng lại, ấn vào trong vòng tay. Film căng thẳng một lúc, nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng trên đồng phục học sinh của Namtan, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Mình vừa làm gì vậy, mình thực sự chủ động hôn Namtan?

Film chỉ cảm thấy đôi tay đặt sau lưng thật mạnh khiến nàng không thể thoát ra. Namtan lần này nắm cằm nàng, giây tiếp theo một hơi thở ấm áp lướt qua má nàng, Namtan cắn một cái lên vành tai của Film.

Toàn thân Film run lên như có dòng điện xẹt qua người, hai chân đột nhiên mất đi sức lực, cũng may Namtan chống đỡ nàng.

Namtan nhìn Film đang đỏ mặt trước mặt: “Chúng ta huề.”

Tim cô đập cực kỳ nhanh, thực ra nếu Film nhìn kỹ, nàng biết Namtan rất căng thẳng, thậm chí mồ hôi còn chảy ra từ lòng bàn tay.

Namtan chỉ muốn giữ Film lại đây, không cho nàng quay lại lớp.

Tên mọt sách này… làm sao mà nhạy cảm như vậy.

Namtan cảm thấy chính mình chỉ cắn vành tai của nàng. Nhưng Film giống như đã hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Film: “Nam, Namtan…”

Namtan nhìn chằm chằm vào môi Film, tất cả đều cám dỗ bản thân, cô cảm thấy cổ họng khô khốc.

Film ngại ngùng vội đẩy Namtan ra, hoảng sợ chạy thoát thân.

Lần này Namtan không ngăn cản nàng nữa.

Film thực sự hoảng sợ, nàng không quay người lên cầu thang mà vẫy tay với Namtan như trước. Namtan giận dữ hét lên từ phía sau: “Đi từ từ! Coi chừng ngã”.

Film chạy nhanh hơn, giống như tiểu bạch thỏ vừa thoát khỏi miệng sói.

Milk sững sờ, nói: “Tuyệt…”

Jane: “Đúng là đại tỷ của chúng ta, thế này mới tốt.”

Nim: “Tớ phải học mánh này của đại tỷ! Tớ nghĩ Tiểu hoa khôi rất thích! “

Cửa sắt nhỏ bị đá mở, Namtan lạnh lùng đứng ở cửa “Nghĩ cái gì?”

Nim: “???”

Đại tỷ biết họ ở đây khi nào?!

Bốn người bọn họ còn không có phản ứng, đồng thời lui về phía sau hai bước, nghĩ cách cứu mạng nhỏ này.

Namtan: “Nhìn đủ chưa?”

Nếu có ai dám trả lời cô, Namtan sẽ khiến người đó bị mù. Cô đã phát hiện ra những người này ngay từ đầu, nhưng Film lại không biết, cô sợ Film nhất thời sợ hãi bỏ đi cho nên không nói.

“Chạy đi!!!” Milk hét lên với Nim, tất cả ôm đầu bỏ chạy. Namtan đá vào mông Jane ở bước đi cuối cùng, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi đi về lớp học, một nụ cười nhạt trên môi.

Thật ngọt.

Tên mọt sách đó thật ngọt.

Namtan hối hận vì không có nụ hôn ở môi.

—

Học sinh lớp mỹ thuật đã bắt đầu chính thức học chuyên ngành, được bố trí phòng học chuyên môn riêng, đông nhất là học sinh mỹ thuật. Các phòng học chuyên môn nằm trên tầng hai của Tòa nhà Khoa học và Giáo dục, khi các môn học chính thường được dạy trong các phòng học lớn.

Cuộc thi thành phố đã được xác nhận, mười lăm học sinh được chọn. Khi tên của Namtan được xướng lên đã gây ra rất nhiều chấn động, nhưng không ai dám đặt câu hỏi.

Tuy Namtan chưa được thành tích văn hóa nhưng thành tích chuyên môn của cô rất xuất sắc, có thể nói không ai có thể so sánh được với cô.

Trong phòng vẽ thứ sáu, Namtan ngồi trong góc vẽ bức tượng David.

Các học sinh khác vẫn đang sơn thạch cao đơn giản.

Nene cũng học mỹ thuật, cô ta cũng thuê một giáo viên dạy lớp nhỏ, nên tiến độ rất dễ theo kịp, cô ta chuyển giá vẽ của mình đến chỗ của Namtan bắt đầu vẽ tượng thạch cao.

Namtan thậm chí không nhìn cô ta.

Milk đang mài bút chì hào hứng nói với Namtan, “Đại tỷ, ngày mai chúng ta sẽ đi đâu chơi?”

Ngày mai là cuối tuần cũng là ngày lễ. Ngày cuối tuần thông thường Milk cùng Namtan đi chơi trò chơi, hoặc đến hội trường chơi bi-a, nếu không thì có thể đánh nhau.

Ôi, đã lâu không chơi rồi, Milk suýt nữa đã quên chơi là như thế nào.

Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu Love không đi theo họ mỗi ngày.

Jane thở dài: “Đại tỷ, chúng ta có nên đến quán net không?”

Nim: “Tớ đồng ý. Trò chơi chúng ta chơi trước đây có máy chủ mới. Đi không?”

Jammy nhìn những đường nét cong queo trên bảng vẽ của Milk và Jane, cười không thương tiếc: “Thật xấu.”

Milk vung bút chì nhọn: “Hừ!”

Cây bút trong tay Namtan dừng lại: “Không đi.”

Film vừa đưa cho cô hai tờ giấy, còn phải cẩn thận làm xong, không có thời gian đi chơi.

Chưa kể Love đã sớm hẹn cô học, cả người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, tức như gà hộc máu, vừa nhìn thấy cô thì Love đã muốn giương băng rôn nói: “Cố lên, Namtan! Đập vỡ lời đồn thế gian”.

Nghĩ về nó thật đau lòng.

Milk để cây bút chì xuống, trong mắt lóe lên do dự, cũng không nói gì, Namtan khó chịu nhìn cô, cau mày nói: “Chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn làm gì.”

“Đại tỷ!” Milk vỗ mông đến bên cạnh Namtan, “Cậu đã lâu không cùng đi chơi rồi! Trước đây cậu không phải như vậy, không, không, tớ không có ý là bây giờ cậu như thế này là không tốt, nhưng đại tỷ, chúng ta là…”

Milk thực sự đau khổ.

Lúc bọn họ cùng Namtan đi chơi, Namtan cực kỳ chán ghét học sinh giỏi, nên quên đi, ngày nào không phải ngày đánh nhau? Bất quá Namtan làm cái gì đều có chút tàn nhẫn, những người này thật sự thuyết phục được cô.

Người ngoài nói Namtan không tốt, nhưng đám người Milk biết điều đó là không phải. Lúc đầu họ cũng rất sợ Namtan, họ cảm thấy cô lạnh lùng, con nhà giàu, hình như ba mẹ cô chưa bao giờ quan tâm đến cô, ngoại trừ chuyện tiền bạc.

Sau đó họ gặp rắc rối, lần nào Namtan cũng giải quyết ổn thỏa. Nếu ai đó từ trường học bên ngoài nói gì đó về bọn họ, Namtan sẽ có thể đập người đó rớt răng xuống sàn. Trước kia gia đình Jane gặp chuyện và thiếu tiền, chính Namtan đã đưa tiền cho Jane mà không nói một lời.

Bọn họ biết Namtan có quan hệ không tốt với gia đình, nếu không thì làm sao mỗi lần gặp gia đình lại như gặp kẻ thù, trong nhà cũng không có ai, cho dù Namtan bị bệnh hay bị thương cũng vậy.

Milk cũng biết Namtan là người thông minh, thực tế cô rất linh hoạt và lợi hại trong hội họa, chỉ cần cô chịu học hỏi, cô sẽ có thể học tốt. Khi Milk nhìn lại bức tranh của mình, các đường nét không thẳng, Milk chỉ nghĩ Namtan sẽ ngày càng xa rời những người đã từng theo cô.

Thậm chí Namtan không thèm cho Milk cơ hội đáng buồn này, vì vậy cô cuộn tờ giấy lại, nói: “Hai ngày nay tôi không đánh cậu chắc cậu cũng ngứa đòn rồi nhỉ!”

Milk hét lên, “Tớ sai rồi, tớ sai rồi đại tỷ! Đau quá!”

Thật ra Namtan biết Milk muốn nói gì, trong lòng có chút cảm động, nhưng là không muốn những người này nhìn thấy nên chỉ hung tợn nói, “Về sau tôi sẽ không như trước nữa, cậu nghe hiểu không?”

Vài người gật đầu như dập tỏi.

Namtan hài lòng: “Ừ, tập trung học như tôi, biết không?”

Milk: “…”

Namtan nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ngày mai chúng ta tới hội trường bi-a.”

“Được!” Hai mắt Milk sáng rực.

Jane cổ vũ: “Đại tỷ của chúng ta cuối cùng cũng tái xuất chiến trường rồi!”

Namtan hừ một tiếng, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Các cậu cầm theo giấy kiểm tra Love đưa cho các cậu.”

Tất cả: “???” Giấy kiểm tra gì?

Nene cách đó không xa nghe thấy rõ ràng, không khỏi giễu cợt: “Giả bộ làm học sinh ngoan cái gì?”

Namtan thật sự có học không? Nene vốn còn đang hả hê trong lòng, trong lòng khinh thường khi nghe Namtan đi tới hội trường bi-a, nhìn xem, Namtan nói muốn học thật sự là vỏ bọc, làm sao có thể thật sự muốn học!

Những gì cô ta nói thực sự không tốt lành, Milk lập tức không vui.

Milk: “Con mẹ nó, Ý cậu là cái quái gì vậy?” Milk luôn nóng tính với những người mà cô không thể hiểu được, cô chưa bao giờ lịch sự.

Nene trước nay chưa từng bị mắng chửi, nghe đến lời này liền tức giận nói: “Ý gì! Người như cậu thế này, miệng thật bẩn!”

Namtan nhướng mi liếc nhìn Nene, Nene lập tức nghĩ đến bộ dạng kinh khủng khi Namtan đẩy cô ta xuống đất.

Nhưng hôm nay đang ở trong phòng vẽ, ngay cả lão sư cũng ở đây, cô có thể làm gì?

Nene cảm thấy đủ tự tin, nói tiếp: “Cậu muốn đi đến hội trường bi-a? Để xem cậu thích học bao nhiêu!”

Namtan không muốn nói chuyện với Nene.

Loại người này là không đáng nói tới.

Milk tức giận nhảy dựng lên khi nghe thấy câu đó, tất cả mọi người lao về phía trước, nhưng bị Namtan ngăn lại.

Namtan ném bút chì vào hộp dụng cụ vẽ, lạnh lùng nói: “Chúng tôi học hay không liên quan gì tới cậu?”

Nene bị Namtan làm cho sững sờ, khóe miệng mấp máy nhưng vẫn không dám nói ra. Cô ta có thể nói về những người xung quanh Namtan, nhưng cô ta không dám nói một lời về Namtan. Giọng điệu của Namtan lạnh lùng cứng rắn, đặc biệt là đôi mắt đầy băng lãnh, mang theo vẻ khinh thường.

Một người hung ác như vậy không giống một học sinh cao trung bình thường chút nào.

Film lại thích chơi với những người như vậy cũng không khá hơn là bao.

Nene hung tợn nói: “Đúng vậy, bất kể tôi là gì! Ngay cả kẻ ngu như Film Rachanun Mahawan cũng luôn coi đám người này như bảo vật.”

Đột nhiên, Namtan nhấc bảng vẽ của mình lên, đập xuống đất, tạo nên tiếng động lớn trong phòng vẽ, khiến mọi người xung quanh kinh hãi nhìn sang. Lúc này, Namtan đã đứng dậy, từng bước đi về phía Nene.

“WTF, Namtan lại đánh người sao!”

“Vừa rồi Nene đã nói gì với cậu ấy vậy? Tại sao Namtan lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy?”

“Thật là kinh khủng… Namtan thực sự tức giận rồi…”

Nene không nhúc nhích, quát: “Namtan, cậu định làm gì!”

Tất cả mọi người đều cho rằng Namtan bạo phát nhất định sẽ cho Nene hai đấm, lão sư Prin ở bên kia phòng học, vừa nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.

Trời ơi!

Nun Sawat vẫn luôn lo lắng về chuyện như vậy, mấy ngày trước Namtan rất bình thường nên cho là chuyện này sẽ không xảy ra.

Những điều nên đến cũng sẽ đến.

“Namtan, dừng lại!”Nun vội vàng chạy tới, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô không thể để hai học sinh đánh nhau trong phòng vẽ.

Milk nói: “Lão sư, là Nene gây chuyện trước!”

Nene nhìn Namtan càng ngày càng gần, trong lòng càng sợ hãi.

Đột nhiên Namtan dừng lại bên cạnh giá vẽ của Nene.

Ngón tay mảnh khảnh của cô tùy ý tháo kẹp tranh ra, tháo tranh vẽ của Nene xuống.

Sắc mặt Nene tái nhợt, tựa hồ biết Namtan muốn làm gì.

Không đời nào!

Đây là lần đầu tiên Nene vẽ một bức chân dung bằng thạch cao, vốn rất thô.

Namtan tiến thêm vài bước, lật ngược bảng vẽ của mình, để lộ bức tượng thạch cao của David mà cô đã hoàn thành từ lâu, đặt bản vẽ của mình và của cô ta ở nơi dễ thấy nhất trong phòng vẽ.

Namtan hoàn thành rất tốt, thạch cao được vẽ tinh xảo sống động như thật, đặt cạnh tác phẩm Nene giống như đây là một cuộc triển lãm.

Namtan ngồi xổm xuống mép tranh của Nene, uốn cong nửa ngón tay gõ lên bảng vẽ.

Cả phòng nín thở im lặng, vì vậy vài lời cô nói đặc biệt rõ ràng.

“Cái này vẽ không tốt bằng của tôi.”

“Chậc chậc.”

Sắc mặt Nene trắng xanh, cũng không dám vội vàng đem bức họa của mình cất đi, giống như cảm giác được ánh mắt người khác nhìn về phía mình đang giễu cợt.

Nun không phản ứng.

“Cậu muốn lấy lại tranh nữa không?” Giọng Namtan trầm thấp vang lên, mọi người có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khóe môi cô gái cao gầy, “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ bỏ”.

Namtan không đợi người trả lời mình, bởi vì không cần trả lời.

Cô vò bức tranh thành một quả bóng ném vào thùng rác trong một hình parabol hoàn hảo.

“Nếu là rác rưởi, đừng nên quan tâm.”

Milk bị sốc.

“Đại tỷ, thật mạnh mẽ.”

Cậu vẫn có thể đánh như thế này??

Cảm thấy tốt hơn là chỉ đơn giản là đánh Nene.

“Bỏ cuộc đi, cậu không thể học được tài năng của đại tỷ được đâu.” Jane tàn nhẫn phá vỡ tưởng tượng của Milk: “David do đại tỷ vẽ là David, còn David mà cậu vẽ David bị mẹ đánh. Tớ không nhận ra.”

Milk: “…”

Prev
Next

YOU MAY ALSO LIKE

Cảm xúc Phần 1
Cảm xúc Phần 1
Tháng 6 18, 2025
Cấm khi dễ thoại bản nữ chủ
Tháng 9 26, 2025
Mẹ Kế_truyenles.net
Mẹ Kế
Tháng 7 11, 2025
Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Tháng 9 14, 2025
Truyện Les Hay
Nam Chính Cho Rằng Tôi Bỏ Bùa Người Yêu Của Anh Ấy_truyenles.net
Nam Chính Cho Rằng Tôi Bỏ Bùa Người Yêu Của Anh Ấy
Chương 23 Tháng 6 28, 2025
Chương 22 Tháng 6 28, 2025
TÔI, NGƯỜI YÊU CỦA EM & NGƯỜI NHÀ CỦA CÔ ẤY_truyenles.net
TÔI, NGƯỜI YÊU CỦA EM & NGƯỜI NHÀ CỦA CÔ ẤY
Đôi lời tác giả Tháng 7 17, 2025
Chương 36 Tháng 7 17, 2025
Hạng nhất vào tim em
52 Tháng 9 16, 2025
51 Tháng 9 16, 2025
Người Tôi Yêu Qua Mạng Lại Là Giáo Viên Cấp 3 Của Tôi_truyenles.net
Người Tôi Yêu Qua Mạng Lại Là Giáo Viên Cấp 3 Của Tôi?!
chương 24 Tháng 9 4, 2025
chương 23 Tháng 9 4, 2025
Phòng Phụ Khoa Nữ – Truyện LES DÂM
Phòng Phụ Khoa Nữ – Truyện LES DÂM
Chương 3 Tháng 6 17, 2025
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Những Mẫu Truyện Girl love SM_truyenles.net
Những Mẫu Truyện Girl love SM
Chương 4 Tháng 7 6, 2025
Chương 3 Tháng 7 6, 2025
BÌNH YÊN BÊN CHỊ
Chương 14 Tháng 10 8, 2025
Chương 13 Tháng 10 8, 2025
Cô giúp việc dâm đãng
Phần 3 Tháng 6 17, 2025
Phần 3 Tháng 6 17, 2025
Tuổi 16 Dâm Đãng
Chương 1 Tháng mười một 2, 2025
gl-full-xuat-ban-vo-quy-178765889
Vợ Quỷ
Chương 21 Tháng 7 6, 2025
Chương 20 Tháng 7 6, 2025

Comments for chapter "Chương 39"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved