Những vì sao trong vòng tay tôi - Chương 63
Film đã xem vé máy bay từ Bangkok đến Phuket. Nàng biết Namtan lúc đó nhất định sẽ không thể trở lại, như vậy có thể tự mình đi tới chỗ cô.
Sau học kỳ hai, tất cả các nhiệm vụ học tập của học sinh đã trở nên trầm trọng hơn. Kết quả học tập của Namtan rất ổn định trong những kỳ thi tiếp theo, cô đã vươn lên vị trí thứ 100 vào cuối học kỳ. Một số lãnh đạo trường đã nói rõ Namtan phải trở thành một đối tượng đào tạo trọng điểm.
Vào cuối học kỳ, Love đã thành công vượt qua Jim và lọt vào top đầu. Milk cũng lọt vào top 500 dưới sự giảng dạy không mệt mỏi của nàng.
Film đạt đến top mười.
Vào thời điểm này, bảng xếp hạng cá nhân của lớp nghệ thuật cũng có một vị trí trong bảng thông báo, Namtan là số một, ngang với tên của Film.
Khi mùa hè đến năm nay, các học sinh của lớp nghệ thuật chuẩn bị đến Phuket. Sau kỳ thi cuối kỳ, Namtan được Prim đề cử là người giám sát trong suốt thời gian diễn ra huấn luyện, cô nên nêu gương tốt cho tất cả học sinh phấn đấu đạt điểm cao.
Khi Namtan bước ra khỏi văn phòng, thấy Film và Love đang đi tới, xung quanh là đám người Milk, vẻ mặt mọi người đều sinh động vui mừng, không biết bọn họ đã nghe được tin vui gì chưa.
Nhưng chỉ trong hơn một năm, cô giờ đã hoàn toàn dấn thân vào một con đường khác so với trước đây. Tương lai mù mịt không còn nữa, có quá nhiều khả năng đang chờ cô khám phá và thành công.
Mọi người thấy cô, Film ngẩng đầu lên cười xinh đẹp, Milk vẫy tay chào: “Đại tỷ, đại tỷ, mau tới đi! Hôm nay nhất định phải ăn mừng!”
“Có chuyện gì?” Namtan tự nhiên đứng ở trước mặt Film, trực tiếp đặt cặp sách của nàng lên lưng.
Những người xung quanh không ngạc nhiên về hành động của cô, Milk nói ngắn gọn: “Là tin vui đó, cậu tự mình đi xem đi.”
Love nhếch miệng cười nói: “Năm sau trường học đã tiến cử cho chúng tớ vào một trường đại học. Jim và tớ vào chung một trường.”
Jane thở dài: “Tớ không hiểu phúc lợi của bạo chúa. Nếu nói là được tiến cử thì không cần thi tuyển đại học.”
Milk: “Người ta là học sinh giỏi.”
Vẻ mặt Jane đầy tổn thương: “Nha đầu cậu thay đổi rồi, từ khi nào cậu nói thay cho Love vậy? Trái tim của tớ rất đau đó.”
Film cười nói: “Thật không dễ dàng. Học lực Love tốt như vậy, hiện tại lại đứng đầu khối. Kỳ thực, nhà trường tiến cử cậu ấy và Jim cũng là việc đương nhiên.”
Namtan nói: “Chúc mừng.”
“Jim từ chối lời đề nghị, cứ như vậy tự nhiên tớ nhận lấy.” Love đẩy ly, “Hôm nay tớ chiêu đãi! Đi uống trà sữa với chơi trò chơi điện tử đi! Mừng kỳ nghỉ hè sắp tới của chúng ta.”
Jammy: “Trường nào?”
Love: “Đại học A ở thành phố Phuket, Khoa Vật lý trong số ba trường hàng đầu cả nước. Tớ nghĩ nó khá tốt.”
Namtan vừa nghe lời này liền đảo mắt, nhìn Love: “Đại học A?”
Film muốn thi vào đại học A, Namtan tin nàng có thể thi đậu. Nếu Love cũng học ở đó thì có thể chăm sóc Film.
Nim: “Thi đậu vào đại học A thì tốt rồi. Tớ thật sự không hiểu thế giới của bạo chúa học đường.”
Namtan xua tay: “Hôm nay tôi chiêu đãi. Đi!”
Milk: “???” Đại tỷ, không phải Love chiêu đãi sao?
Điều mà Namtan đang nghĩ đến là Love có thể chăm sóc Film trong tương lai.
Milk và Jane rất hào hứng. Kể từ khi Namtan trở thành lớp trưởng, họ từ lâu đã được cách ly với phố trò chơi điện tử, quán net và phòng bi-a. Từ đó về sau không liên quan gì đến chúng nữa, ngươi có dám tin không?
Hơn nữa, họ sẽ đến phố trò chơi. Đây là thời gian để mọi người tham quan. Namtan trực tiếp thuê hai chiếc xe đến phố trò chơi, một chiếc cho cô và Film và Love, một chiếc cho đám người Milk.
June đã về nhà bà ngoại, vì vậy cô chỉ có thể hối tiếc vì không thể tham gia hoạt động này.
Khi Namtan ngồi bên cạnh Film, nàng ngoan ngoãn nắm tay Namtan, sau đó dựa vào vai cô.
Love ngồi ở ghế phụ rất vui vẻ lên Instagram: “Namtan, cậu có trường nào muốn thi vào không? Đừng nghỉ học khi cậu đến chỗ huấn luyện bên ngoài! Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào thì nhắn tin cho tớ, tớ chắc chắn sẽ trả lời. Nhất định phải nhớ đến tớ!”
Trong lòng Namtan cũng không có cảm thấy nhàm chán, Film ở bên cạnh cô, tâm tình không yên, một lát sau, đột nhiên nói: “Love, cảm ơn cậu.”
Love: “Hả?”
Namtan quay đầu lại, nhìn Film cười cười, Namtan giải thích: “Cảm ơn cậu đã dạy kèm cho tôi trong thời gian qua.”
“Làm sao vậy?” Love ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Chúng ta là bạn, tớ nên giúp cậu.”
Namtan mím môi, cầm tay Film chặt hơn.
Khi đến phố trò chơi, mọi người đều có chút bối rối.
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra??
Tất cả học sinh ở Harrow đều đến chơi trong phố trò chơi, phải không?
Tuy thường ngày có rất nhiều người qua lại, nhưng hôm nay phi thường đông, cửa chật kín người. Nhộn nhịp thì nhộn nhịp mà ồn ào quá.
Milk phấn khích, đi trước để khám phá đường đi, rồi chạy lại nói: “Đại tỷ, tớ nhìn thấy rồi. Phố trò chơi tổ chức hai hoạt động, một là cuộc thi khiêu vũ, hai là bắn súng, Nếu bắn đủ điểm có thể nhận được giải thưởng tương ứng.”
“Sảnh bi-a trên tầng nào? Có nhiều người không?” Jammy hỏi.
Jane nói: “Tớ vừa lên xem. Đại tỷ nói hôm nay không đặt chỗ trước, vì vậy chúng ta không chơi được.”
Namtan: …
Love tràn đầy nhiệt huyết: “Đi không? Tớ còn chưa tới phố trò chơi. Có vẻ rất vui.”
Namtan nhìn Film: “Có muốn vào chơi không?”
Nhìn thoáng qua, Film nhìn thấy con sóc bông to trên tủ giải thưởng, cao nửa người, rất thích hợp làm gối đầu. Nàng thích những thứ như vậy, nhưng thực sự có rất nhiều người trong phố trò chơi, nàng chỉ cần xem qua nó rồi về.
“Vậy thì đi thôi.” Namtan thấy mắt Film sáng lên, quay đầu nói: “Tôi sẽ vào đăng ký, cậu có muốn chơi không?”
Cô sẽ thắng bất cứ thứ gì mà Film thích.
“???” Milk không lạ gì về khả năng chơi game của Namtan, cô lạ là đại tỷ lại sẵn sàng chen vào chơi game?
Đại tỷ bình thường ghét chỗ đông người như vậy!
Nim: “Cậu không cần đăng ký. Bên cạnh có nhân viên rồi. Đại tỷ, cậu định chơi cái gì?”
“Tớ đi chơi cầu lông.” Love nói xong Milk liền phản bác, “Cái đó gọi là quần vợt, trò chơi quần vợt.”
Love không bị ảnh hưởng chút nào, đem Milk mua xu: “Đi! Đi!”
Tiếng máy nhảy chói tai, mọi người liên tục tiến lên thách thức, các nhóm nam nữ đều là học sinh cấp ba.
Trên màn hình lớn bên cạnh máy bắn súng, có một trò chơi mô phỏng, giữ cảm biến trò chơi để nhắm và hệ thống tính điểm. Namtan nhìn thoáng qua số điểm mà con sóc bông cần, tám nghìn điểm.
Điểm trong trò chơi có thể tích lũy, nhưng trình độ của người thường có hạn, một trò chơi nhiều nhất có thể đạt vài trăm điểm, muốn đạt tám nghìn điểm cũng không dễ dàng.
Một khi xóa chơi lại, số điểm sẽ nhân đôi.
Hầu hết những người đến chơi hôm nay đều là học sinh cấp 3. Còn ai không biết Namtan? Vừa nhìn thấy Namtan dẫn mọi người đi qua liền nhanh chóng tản ra.
Namtan nắm tay Film vì sợ tên mọt sách này chen chúc bởi người khác, ở đây rất ồn ào, cô quay đầu lại nói to hơn: “Cậu muốn con sóc bông kia phải không?”
Film gật đầu.
Namtan nhắm được tầm nhìn, Nim nhét tiền xu vào, ba trong một vòng. Khi còn muốn nhét vào trong, Namtan nói: “Không cần.”
Nhân viên bên cạnh đột nhiên nhìn sang: Ồ, điên rồi sao? Cô gái này muốn xóa điểm chơi lại?
“What?” Jane giống như nhận ra, “Đại tỷ, cậu nghiêm túc sao?”
Namtan luôn giỏi chơi mấy trò này nhưng ít khi tham gia, dù sao một khi ra tay, thì mọi chuyện đều có thể thắng.
Film nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Namtan nhìn Film, sau đó thả lỏng tay sờ lên tóc nàng, trên môi thoáng hiện lên một đường cong, “Chờ tôi đoạt sóc bông cho cậu.”
Jane háo hức muốn thử: “Đại tỷ, chơi đôi đi, tớ sẽ chơi với cậu, tớ có thể hỗ trợ cậu!”
“Không, tôi tự làm được.” Namtan lạnh lùng từ chối.
Đây là giải thưởng cô muốn giành cho Film, vì vậy cô không cần sự giúp đỡ của người khác.
Jane bị từ chối, đáng thương đi đến bên cạnh cắn khăn.
Có thể tưởng tượng những người xem Namtan chơi game sẽ dùng ánh mắt như thế nào!
Khi trò chơi bước vào giao diện chọn vai, Film nói: “Tớ đi mua vài chai nước cho mọi người!”
“Cậu không cần mua cho tôi.” Namtan nhân tiện nói với Film mấy câu, sau đó cúi đầu nói ở bên tai nàng “Tôi cùng cậu uống một chai là được rồi!”
Film mỉm cười chạy đi, đến quầy lấy đồ uống.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Ngay lúc đó, Milk và Love cũng kết thúc trò chơi, đến đây để xem Namtan chơi.
Namtan xinh đẹp và cao ráo, đứng ở đó là tiêu điểm. Các động tác chuẩn bị ngắm bắn của cô được thực hiện ngay lập tức, vẻ mặt của cô tập trung, không ngần ngại tiêu diệt kẻ thù ở phía đối diện, không có viên đạn nào ở trong khoảng trống.
Nhân viên choáng váng, gặp người chịu chơi.
“Trong màn đầu tiên, giết chết 15 quân địch, vượt qua, sống ba sao.”
“Trong màn thứ hai, giết 30 tên địch, vượt qua, sống ba sao.”
Khi tiếng bíp vang lên liên tục trên màn hình lớn, vẻ mặt của nhân viên càng trở nên e ngại, nhiều học sinh vây quanh.
Milk và Love đều phấn khích vỗ tay.
Namtan vô tư đợi ván thứ ba, có vẻ lười biếng trong giây lát.
Một nhóm người xung quanh thốt lên những câu cảm thán và nói rất nhiều.
“Fuck, thật là xấu hổ, thật sự là tớ bị Namtan mê hoặc rồi!”
“Tớ nghe nói Namtan bây giờ là lớp trưởng của lớp nghệ thuật. Cậu ấy có điểm số tốt mà còn vẽ đẹp nữa.”
“Không biết sao? Namtan có vẻ không bình thường, cậu ấy thích nữ nhân…”
“Đồng tính?! Ồ.”
“Quái, ai nói cho cậu biết? Đừng nói nhảm, cẩn thận Namtan nghe thấy lại đi tới xử tử cậu.”
“Tớ không nói nhảm, mọi người đều biết, tớ nghe nữ sinh ở trường nói.”
“…”
Namtan đang tập trung vào ván thứ ba mà không chú ý đến động tĩnh ở đây. Nhưng Milk ở trong đám người có thể nghe rõ, tính khí hung bạo của cô không thể kìm nén chút nào, lập tức muốn xoay người xé miệng những người nói nhiều đó, nhưng Love đã kìm cô lại.
Love: “Chờ đã, đừng hấp tấp.”
Milk sắp tấn công thì cô nhìn thấy Film cầm vài chai đồ uống đi tới. Váy xòe bồng bềnh trẻ trung, sôi nổi. Khi nàng đến bên Namtan, ván thứ ba đã kết thúc và số điểm đã lên đến ba nghìn.
Trong lúc tạm nghỉ ngơi, Namtan cầm lấy trà mật ong trong tay Film mở ra, che giấu ánh mắt lãnh đạm vừa rồi, cô đưa cho Film.
Cô gái nhỏ nhấp một ngụm, híp mắt mãn nguyện, Namtan nhìn nàng cười.
“…Thật xứng đôi.”
“Thật đẹp đôi, tớ đột nhiên cảm thấy hai người nên cùng một chỗ, không có nam nhân hôi hám nào xứng với họ cả.”
“Tình yêu đích thực hiểu không? Tôi sẽ ủng hộ hai người này.”
Milk: Được rồi, chỉ cần cậu nói tiểu hoa khôi hợp với đại tỷ của tớ, thì cậu là bạn của tớ.