Những vì sao trong vòng tay tôi - Chương 68
Mọi người nhìn thấy cảnh này, lãnh đạo trường nhìn nhau, giảng đường đột nhiên im lặng.
Prim cũng nhìn thấy, cô chợt nhớ đến cuộc trò chuyện mà cô đã nghe khi còn ở nhà Film, trong lòng cảm thấy có một chút kích động.
Sao có cảm giác có chút không đúng? Có vẻ không giống như bạn bè thuần túy?
Chính là Love vừa lo lắng vừa nhiệt tình, vào micro nói một cách say mê: “Hoan nghênh Namtan trở về!”
Milk và Jane ngồi ở hàng ghế sau vội vàng dẫn đầu vỗ tay, còn các bạn học khác thì vỗ tay như vừa mới tỉnh dậy từ giấc mơ.
Cuối cùng sau khi xuống cầu thang, hiệu trưởng bước tới nói thêm vài lời trước khi giải tán học sinh.
Film và Namtan ngay lập tức bị bao vây, một người nói một lời.
“Đại tỷ, đại tỷ, cậu đã trở lại. Vừa rồi Tiểu hoa khôi hỏi tớ khi nào cậu sẽ trở lại.” Milk đi lên phía trên vô cùng hưng phấn, đồng thời để đám học sinh đi ra từ phía sau tránh đường, đừng chen lấn để không ảnh hưởng đến Film.
Love vẫn tha thiết nghênh đón Namtan: “Cuối cùng cũng trở lại, cậu xem phản ứng của học sinh nhiệt tình như thế nào kìa!”
Jane: “Không hổ là đại tỷ của chúng ta, cách trở về có khác, phi thường không?”
Nim tát cô một cái: “Chứ sao? Đại tỷ vượt qua kỳ thi đại học D tất nhiên phải như vậy.”
Trong số các học sinh nghệ thuật của trường, Namtan đứng đầu về tài năng chuyên môn và trúng tuyển vào trường Đại học D. Toàn bộ học sinh Morrow đều biết Namtan đã được nhận vào đại học D. Trong ba năm qua, chỉ có một số người có thể suôn sẻ đậu vào đại học D.
Namtan trở nên nổi tiếng ngay lập tức, nhưng danh tiếng của cô lần này khác với trước đây.
Namtan vừa đi vừa bảo vệ Film đến tòa nhà dạy học, khuôn mặt không chút biểu cảm cũng mang theo một nụ cười nhàn nhạt vì nhìn thấy một người bạn đã lâu không gặp.
Khi một nhóm người trong số họ đi ra ngoài, các giáo viên và lãnh đạo cũng đi phía sau.
Mike nhìn Film một lúc lâu, sau đó nhíu mày nói với Prim ở bên cạnh: “Prim, cô có nghĩ Film và Namtan rất thân mật không?”
Thời buổi này, Internet rất phát triển, càng ngày càng nhiều thông tin lọt vào tầm mắt của mọi người như bùng nổ, Mike đã là giáo viên hơn mười năm, ông chưa từng gặp qua tình huống nào. Ông nghĩ chuyện giữa hai đứa nhỏ có vẻ không bình thường, nhưng trong lòng không nói nên lời.
Prim tự nhiên đáp lại: “Có nghĩ nhiều không? Làm gì có chuyện như vậy? Đây chẳng phải là hai người giúp nhau học hỏi nhau sao? Anh xem Namtan đã đậu đại học D rồi, thật là một tin vui. À! Film bộc lộ cảm xúc thật của mình mừng cho người bạn tốt. Đó là điều bình thường.”
Mike nghĩ đến điều đó, mừng thầm: “Hôm nay Namtan thật sự không dễ dàng đến được đây. Ngay từ đầu ai có thể nghĩ ra?”
Prim cười nói: “Đúng vậy.”
Không cần biết tình cảm giữa hai nữ học sinh này như thế nào, điều mà Prim nhìn thấy là sự thay đổi và tiến bộ của Namtan sau khi gặp Film. Ở thời điểm đen tối như vậy, cô sẵn sàng thay đổi, trở nên nổi bật vì một người.
Điều đó thật tuyệt.
Có nhất thiết phải gắn cho họ cái mũ không tốt để ảnh hưởng đến hai cô gái nên có một cuộc sống tươi sáng?
Prim không thể làm những điều như vậy, vì vậy trong tiềm thức cô đã nói thay cho Namtan và Film.
—
Hơn một tuần sau khi Namtan trở lại trường học, mọi người đều cảm thấy mức độ nổi tiếng của cô đã tăng lên đáng kể.
Trước đây Namtan cũng rất quan tâm đến những trận ẩu đả, cô thuộc loại đáng sợ, loại sẽ khiến người khác nhanh chóng rời đi khi ánh mắt của cô quét qua. Tuy nhiên, bây giờ đã khác, bây giờ Namtan không gây gổ hay đánh nhau, không hút thuốc, không uống rượu, ngoại hình đẹp, không phân biệt điểm số, chỉ đơn giản là bước đi của cô.
Mặc dù một nhóm nữ sinh mới nhập học đã nghe nói về những việc làm hiển hách của Namtan, nhưng họ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy bộ dạng hung ác đánh người của cô. Bây giờ nhìn thấy Namtan đã trở thành một cô gái tỏa ra sức quyến rũ thực sự, đột nhiên choáng ngợp khi nhìn thấy Namtan trên đường, muốn theo cô về nhà.
Tuy nhiên, Namtan không biết gì về chuyện này, khi Film không có mặt ở cạnh, cô vẫn để mắt thỉnh thoảng nói chuyện với đám người Milk. Khi Film ở bên cạnh cô, sự chú ý của cô tự nhiên dồn hết vào nàng.
Cuối xuân đầu hè, thời tiết bắt đầu dần trở nên nóng hơn, cũng là lúc chặng đường cuối cùng của năm cuối cấp. Áp lực ôn tập không hề nhỏ, mỗi học sinh cuối cấp ngày nào cũng bị vắt kiệt sức lực. Mặc dù Love đã được tiến cử lên đại học A, nhưng nàng vẫn đi học vì phải dạy kèm Milk, vì vậy Jane và những người khác cũng bị giám sát bởi cách này.
Một nhóm người muốn vào đại học thì phải cùng nhau vào đại học!
Buổi tự học buổi tối đã bị hủy bỏ vào ngày hôm đó, học sinh có thể nghỉ vào buổi chiều.
Namtan hẹn Film về nhà, cười cả ngày. Cô làm hai tờ giấy buổi sáng đã xong.
So với Namtan, đám người Milk lo lắng hơn nhiều, thậm chí có thể nói họ đang muốn chạy trốn.
Sau giờ học, Milk và Jane chạy đi cùng Nim và Jammy, Namtan đang làm bài kiểm tra nên không quan tâm lắm.
Ở mép cầu thang, Milk lẻn xuống gầm cầu thang nhỏ trên tầng thượng để thảo luận.
Jane rất do dự: “Chúng ta không nói với đại tỷ chuyện này sao? Tớ nghĩ đại tỷ nhất định sẽ tức giận, có lẽ chúng ta sẽ bị đánh…”
Jammy làm động tác đưa tay lau cổ.
Milk thấp giọng nói: “Chỉ cần không nói! Đại tỷ có thể biết được không? Mấy tên cá biệt trẻ trâu không biết trời đất, dám khiêu khích đại tỷ của chúng ta! Thật buồn cười, vẫn là phải quét sạch bọn nhỏ này. Tự mình làm đi? Tớ nói cho cậu biết, không ai được phép nói cho đại tỷ biết, phải giữ chặt miệng lại.”
Milk chỉ mới biết về chuyện này ngày hôm qua, ngay lập tức bùng nổ tính khí bạo lực của cô.
Không phải Namtan đến trường đã lâu, nhưng trong trường vẫn có truyền thuyết về Namtan. Có một cái gai tên là Paul Wongwanich trong số học sinh năm nhất cấp 3. Hắn điên cuồng đến mức bị phạt hai lần sau khi vào trường hơn nửa năm, ngày nào cũng thích đánh nhau.
Lúc trước Namtan đến chỗ huấn luyện, còn Paul là một kẻ chuyên chế ở đây. Bây giờ Namtan trở lại có hào quang, Paul không có nghe nói qua, lập tức trở nên không tin.
Nói chuyện với đàn em của hắn là Namtan không là cái thá gì ngoài những thứ như vậy. Milk có thể không tức giận sao?
Oa, Paul Wongwanich đến hẹn thật xấu hổ, hắn nếu không tới, Milk liền nói cho Paul biết thế nào là sống không bằng chết!
Vì vậy, một cuộc đấu tay đôi đã được thiết lập ở ngõ 12
Nim nhìn ra bên ngoài xem có ai ở đó không, nói: “Milk, cháu trai này trông giống chúng ta trước đây. Thật điên rồi.”
“Mẹ nó cậu nói cái gì!” Milk nhảy dựng lên đập vào đầu Nim. “Đứa cháu này tống tiền bạn học. Trước đây chúng ta có vậy không? Chúng ta đã từng là học sinh xấu về nguyên tắc, chứ không có xấu về nhân phẩm, hiểu không?!”
Jammy: “Nghe như vậy, nhưng tớ cho là cậu đang mắng chúng ta.”
“Paul này thực sự buồn cười, không biết xấu hổ muốn gặp đại tỷ.” Jane dạy thêm, “Hắn cũng xứng đáng để gặp đại tỷ của chúng ta sao?”
“Mẹ kiếp.” Milk nói tiếp: “Dù sao thì buổi chiều đại tỷ cũng sẽ cùng tiểu hoa khôi về, chúng ta sẽ hù dọa đám trẻ trâu này. Tớ sẽ chuẩn bị mọi thứ. Đừng để mất đà! Một lần nữa, không được phép nói cho đại tỷ biết, không được để lọt một chút tin tức nào. Đại tỷ tập trung học bài, đại học D đang đợi chị ấy ở phía trước, mọi chuyện lộn xộn không được phép ảnh hưởng đến với chị ấy.”
Mọi người gật đầu tỏ ý hiểu rõ: “Được!”
Chuông báo giờ học cuối cùng vào buổi chiều, Milk nói với Namtan: “Đại tỷ! Em đi trước đây, Love nói sẽ giúp chúng ta làm đề.”
Jane mặt không đổi sắc giúp Milk nói dối: “Đúng vậy, tớ cũng sẽ đi.”
“Tốt, giữ thái độ học này.” Namtan thu dọn cặp sách không nghi ngờ gì, “Milk, cậu rốt cục đã lớn, biết học rồi.”
Milk cười thầm lương tâm cắn rứt, vội vàng nháy mắt với mọi người rồi bỏ chạy.
Namtan nhìn thấy Film đang đợi mình ở dưới lầu trong khu dạy học, đưa vào tay nàng một viên kẹo cam, cười với nàng : “Chờ có lâu không?”
Cô cầm cặp sách của Film, cảm thấy hơi nặng hơn bình thường: “Hôm nay có nhiều bài tập về nhà sao?”
Film đầu tiên là lắc đầu nói với Namtan không đợi lâu, sau đó gật đầu, cảm thấy có chút buồn cười, “Hôm nay đi học tớ lấy thêm hai quyển sách, trở về làm câu hỏi, còn có rất nhiều giấy kiểm tra.”
Namtan bóp cặp sách khá nặng. Nghĩ đến việc mình đã từng cười nhạo Love vì suốt ngày mang cặp sách to đùng, không biết từ bao giờ mình đã trở thành một trong số đó.
“Tôi có thể làm cho cậu.” Mặc dù Namtan là học sinh nghệ thuật, cô cũng có thể giúp Film làm tiếng Anh và toán.
“Không cần! Tớ có thể tự làm! Cậu cũng có rất nhiều bài tập.” Film nắm lấy tay Namtan, thân mật đi cùng cô, “Tớ muốn uống trà sữa.”
“Đi, tôi mua cho cậu.” Namtan cười cười, dẫn Film đi tới cổng trường.
Cô thực sự dành tất cả sự dịu dàng của mình cho Film, khi nói chuyện với nàng, cô nói chuyện nhẹ nhàng hơn bình thường.
Namtan cùng Film vừa ra khỏi cổng trường, lúc đi mua trà sữa đối diện liếc nhìn ngõ 12, phát hiện có ba bốn học sinh không quen biết nhau đứng ở đầu ngõ, liếc mắt nhìn đông nhìn tây.
Trong lòng Namtan vẫn là giễu cợt, nhóm học sinh này không tốt, so với chính mình còn kém xa, đột nhiên có thể thấy được người ta chuẩn bị đánh nhau.
“Đây là trà sữa của cậu.”
Ngay lúc Namtan muốn quay đầu lại, trong tầm mắt của cô hiện ra một bóng người quen thuộc.
Film cũng nhìn thấy, Namtan nói: “Jane đang làm gì ở đó vậy?”
Quả nhiên, vẻ mặt Jane nghiêm túc ra khỏi trường mang theo một chiếc cặp lớn.
Namtan đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng chạy ra ngoài.
Film vội vàng uống một ngụm trà sữa đi theo phía sau, Love vừa ra khỏi cửa quán trà sữa liền cầm cặp sách chạy tới, vui vẻ chào hỏi: “Film! Namtan!”
Namtan: “???”
Jane bị túm lấy cặp sách từ phía sau, trước khi nói gì đó, khuôn mặt Namtan đã xuất hiện trước mặt cô.
Cô rùng mình một cái, nói: “Đại tỷ, cậu…” Trong lòng Jane đột nhiên có chút cảm giác bất an, cô trốn Namtan, nhưng là hiện tại bị bắt.
Namtan cười nói: “Cậu học ở đây?”
Cô liếc nhìn Love ở bên cạnh: “Milk đâu?”
Love ngẩn ra: “Tớ không biết, Milk hôm nay không hẹn với tớ.”
Jane: Tôi khổ quá mà.
Namtan dỡ xuống cặp sách của Jane, “Thích học? Love sẽ dạy cho cậu? Cậu khá có năng lực nhỉ.”
Cô cầm cặp sách lên thì thấy trọng lượng không bình thường, mở khóa kéo ra thì thấy toàn là gậy gỗ và các dụng cụ đánh nhau khác.
Gương mặt của Namtan có thể nói là làm mưa làm gió.
Jane sắp khóc: “Đại tỷ, nghe tớ nói đi, chuyện này xảy ra cũng có lý do… Tớ không thể nói cho cậu biết vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu. Chuyện này đối với cậu thật sự không cần, thực sự cái đó…”
“Cậu không biết hậu quả của việc đánh nhau ở trường nghiêm trọng như thế nào phải không?” Namtan tức giận đến mức ném Jane xuống đất, nhưng cô kìm lại, giọng điệu lạnh lùng, “Đưa tôi đi.”
Jane cay đắng nhăn mặt, nhìn về phía Film đang tò mò phía sau, “Đại tỷ, cậu thật sự không cần đi vào, Tiểu hoa khôi vẫn còn ở đây, chúng ta không thể làm cho Tiểu hoa khôi sợ.”
“Còn nói nhảm! Dẫn đường đi!” Namtan đá vào mắt cá chân của Jane, mắt Jane giật giật, không dám nói.
Khi cô quay đầu nói với Film, ngữ khí liền thay đổi, thực ôn nhu, “Tôi đi xem một chút, sẽ không thực sự nhúng tay, được không?”
Film đưa trà sữa cho Namtan, để cô uống một ngụm, cười nói: “Được rồi, tớ tin cậu, mau đưa Milk ra ngoài đi.”
Namtan lại nhìn Love: “Cùng đi dạy Milk học đi.”
Love: “Được!”
Jane: Mình sẽ cầu nguyện cho cậu, Milk.