Nội dung truyện
Mùa xuân qua đi, mùa hạ rất nhanh lại đến. Phụ Hoàng và mẫu hậu lại chọn thời điểm này mà du ngoạn. Bỏ lại triều chính cho Nhược Ca xử lí. Có phải không nhường ngôi được lại dùng biện pháp này?
Nhược Ca bận từ sáng đến tối, nhưng ngày nào cũng dành chút thời gian đến Vĩnh Hiên Cung, làm tròn chức trách của mình. Sức khỏe Hiên Huyên đã tốt trở lại, Nhược Ca không khỏi thầm than. Có phải nữ nhân từ 25 tuổi trở đi đều câu người như vậy?
Trở về Đông Cung trời đã tối, đèn đã được thắp sáng, mọi người có lẽ ngủ hết rồi. Thời gian rất lâu rất lâu, Nhược Ca vui mừng vì thuốc của Lạc Hy dùng trên chuột có kết quả. Chuột con sinh ra rất bình thường khỏe mạnh. Nhưng mà Trường Ngưng đã dùng hết hai viên, kết quả cũng không có. Hy vọng thật mỏng manh a.
Trong phòng, Trường Ngưng áo lụa mỏng manh nằm trên giường đọc sách. Nhược Ca nhíu mày. ‘Ngưng nhi! Đọc sách ban đêm không tốt cho mắt’
‘Ân. Ta một mình thật buồn chán’. Trường Ngưng buông sách xuống, ngồi dậy. Nhược Ca liền đến bên cạnh nàng.
‘Đợi Phụ hoàng và mẫu hậu trở lại. Ta cùng nàng trở về Đại Minh’
‘Thật không?’
‘Ân. Nàng đang rất nhớ mẫu hậu và hoàng đệ đi’
Trường Ngưng không trả lời. Nàng không muốn để Nhược Ca lo lắng nhiều hơn nữa, gần một năm thư từ qua lại cùng hoàng đệ cũng không có đứt đoạn nên vấn đề trở lại thăm Đại Minh chỉ còn là thời gian.
‘Thái tử’
‘Ân’
Trường Ngưng nói nhỏ vào tai Nhược Ca, nhìn Nhược Ca phản ứng mạnh như vậy nàng cũng thật vui mừng.