Nội dung truyện
Cố Hữu Hữu nhíu mày nhìn nàng, biểu cảm có chút khó tin. Vốn dĩ biết rõ Lã Tiềm Lạc chỉ đang dỗ dành, thế nhưng có người lại không khống chế được mà vô thức tin tưởng.
“Tôi không phải trẻ lên ba, em đừng gạt tôi.”
Lã Tiềm Lạc cười một cách khổ sở, cũng không nói thêm gì mà duỗi tay lấy ra hai phần bánh ngọt đưa đến trước mặt Cố Hữu Hữu.
“Con không gạt dì mà. Dì Hữu Hữu, vừa nãy biết được một tiệm bán bánh rất ngon, con liền nghĩ đến dì.”
Bị mấy lời của Lã Tiềm Lạc làm cho động lòng, lúc này Cố Hữu Hữu mới chú ý đến mấy phần bánh kem được đặt trên bàn. Cô âm thầm đảo mắt về phía đối phương, nhìn thấy một nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, đáy lòng bỗng dưng hỗn loạn.
Nghe nói Lã Tiềm Lạc nghĩ đến mình, lửa giận trong lòng dường như không còn dữ dội như lúc ban đầu.
“Em… nghĩ gì?”
Lã Tiềm Lạc vừa cười vừa mở hai phần bánh ra, mỗi cái một vị, muốn để Cố Hữu Hữu nếm thử.