Nội dung truyện
Thiên Anh mừng như với được vàng. Tròng mắt ngay lập tức sáng rực, rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.
– Cha, cứ nói thử xem. Biết đâu con làm được? – Thiên Anh bản tính tự tin, từ nhỏ khi muốn gì đều sẽ làm cho bằng được. Lần này tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
– Hiệu trưởng con cũng đã thử nói chuyện với phụ huynh của cái đứa mà bị con đánh đó. Ba mẹ nó là một trong những doanh nhân thành đạt, lại có tiếng nói. Tất nhiên đâu dễ xin cho con vào học lại. Ấy vậy mà sau cùng, hai người cũng quyết định cho con một cơ hội, nhưng là có điều kiện…
– Điều kiện gì? – Thiên Anh hấp tấp hỏi thêm.
– Con phải cúi gập thân người để xin lỗi thằng nhóc con đó trước toàn thể nhà trường. Rồi còn phải đi theo hầu hạ nó suốt một tháng. Thử nghĩ xem, con đường đường là con gái của ba, sao lại có thể đi hầu hạ cái thằng oách con đó chứ. Nghĩ thôi đã thấy thật vớ vẩn.
Thiên Anh cái môi liền méo thêm một đoạn. Thầm rủa, hai lão ông lão bà đó gộp lại cũng đã mấy chục tuổi đầu, ba cái trò trẻ con đó cũng có thể nghĩ ra sao? Liệu có lố bịch quá không đấy?
– Trời đất. Già đầu rồi mà còn… – Thiên Anh buộc miệng thốt lên.
– Không phải hai ông bà đó đề ra đâu, là thằng oách con tự bày đầu đấy. Mà thôi, bỏ đi. Chuyển trường thì nhằm nhò gì. Ở đây con cũng không có bạn bè thân thích. Chuyển lại về trường cũ chẳng phải tốt hơn sao?