Giữa Hai Mùa - O15
thành phố sau chiến tranh không còn khói súng, nhưng trong lòng người, có những vết thương vẫn chưa lành.
thái đã sống qua nhiều năm, lặng lẽ và kiên nhẫn như cách em từng học cách lắng nghe, ghi nhớ, và chạy khắp các trạm trong những ngày cũ – giữa nắng gắt, giữa mưa rừng, giữa những mệnh lệnh gấp gáp không lời nào thừa. sau ngày giải phóng, em rời quê, vào sài gòn sinh sống. thành phố náo nhiệt khiến những ký ức cũ càng trở nên xa xôi, như tiếng radio từ phòng bên vang qua lớp tường mỏng. nhưng giữa những ngã tư đông đúc và tán me cổ thụ, em vẫn mang theo một thói quen cũ: nhìn quanh, tìm một bóng dáng quen.
từ trạm dã chiến này đến căn cứ nọ, từ danh sách tử trận đến ghi chú người mất tích – em đã lần theo từng dấu mờ nhòe, mong một lần thấy tên chị giữa hàng nghìn cái tên khác.
nhưng chị vẫn biệt tăm. không ai xác nhận chị chết, cũng không ai chắc chị còn sống.
.
sài gòn, tháng 9 năm 1978. một chiều đầu thu. thái được bạn cũ rủ đi triển lãm ảnh chiến tranh ở bảo tàng quân đội. ban đầu em định từ chối – em không còn muốn nhìn lại ký ức bằng những khung ảnh. nhưng rồi em lại đi. có lẽ vì trời hôm ấy se lạnh, và có mùi mưa hệt như năm xưa.
bức ảnh ấy treo ở góc tường cuối cùng. ánh sáng đèn rọi nghiêng, hắt vào khuôn mặt một cô y tá trẻ đang cúi xuống bên thương binh – khuôn mặt nghiêm, nhưng có một sự dịu dàng không thể giấu.
mắt em tối sầm lại.
em bước chậm tới. gần hơn. gần hơn. bức ảnh không có tên người trong ảnh, chỉ ghi:
“tổ quân y, mặt trận tây, tháng 3 năm 1972.”
có gì đó nghẹn lại trong cổ họng. ánh sáng, mùi mưa, tiếng bước chân trên nền gạch – tất cả như lùi xa. em chỉ còn thấy gương mặt trong ảnh – không rõ ràng, không chắc chắn, nhưng quen thuộc đến nhức lòng.
rồi một giọng nói cất lên từ bên cạnh – nhẹ như gió lướt qua gáy:
” chà… hồi đó trông mình ốm dữ.”
thái giật mình quay sang. một người phụ nữ, có lẽ hơn em vài tuổi, đang đứng cạnh, tay ôm chiếc túi vải nhỏ. áo sơ mi trắng nhạt. tóc kẹp hờ sau gáy. em không nói gì. chỉ lặng nhìn – và trong khoảnh khắc ấy, có điều gì khiến em chẳng thể rời mắt. không phải vì lời người kia vừa nói. mà là vì chính… chị.
” là chị à…”
thái khẽ hỏi.
người phụ nữ quay sang, lặng lẽ nghiêng đầu, không đáp.
gương mặt ấy không còn như năm năm trước. đường nét đã khác. nhưng có cái gì đó quen thuộc một cách ám ảnh – ở dáng đứng, ở ánh mắt, ở cách chị nghiêng đầu nhìn em, như đang nhìn một thời đã xa rất lâu.
” … ta lại gặp nhau rồi nhỉ?”
chị cười. rồi bước đi, hòa vào dòng người đang tản ra trong chiều nhạt nắng.
thái đứng lại một lúc lâu, mắt dán vào hướng cửa chị vừa đi, tim đập từng nhịp nặng nề trong lồng ngực. một cơn gió lạnh thổi qua hành lang, mùi mưa tháng chín phảng phất trong không khí.
em nhìn xuống nền gạch, nơi chị vừa đứng. một tấm danh thiếp nằm dưới nền gạch hoa. em cúi nhặt, tay hơi run. mặt giấy hơi nhòe nước, nhưng dòng chữ vẫn còn rõ:
“hứa doãn trân – khoa nội tổng quát, bệnh viện dân y số 2, số 5 đường xxx, phường yyy, sài gòn.”
không có số điện thoại. không có lời nhắn. chỉ có địa chỉ.
em mở cuốn sổ cũ – cuốn sổ từng mang theo khắp nơi đi tìm tung tích của chị. một mảnh giấy nhỏ nằm ở trang giữa – đã ngả vàng, dòng chữ nghiêng nghiêng bằng bút bi mực tím:
“mưa mấy nay lạnh lắm. em nhớ mặc ấm.”
thái khẽ kẹp tấm danh thiếp vào lòng cuốn sổ. không nói gì. chỉ đứng đó, thật lâu. như thể vẫn còn nghe tiếng bước chân chị lẫn trong mùi mưa.