Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe - Chương 34

  1. Home
  2. Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe
  3. Chương 34
Lùi
Tới

 

 

Linh từng bước nặng nề trở về nhà, đứng trước cửa phòng mợ, cánh cửa vẫn im liềm nhưng giờ đây trong lòng nó nhưng từng cơn sóng tưởng chừng có thể đánh tung lòng ngực nó. Linh từ từ mở cửa, nó mở mắt kinh ngạc khi thấy trong cái ánh sáng mờ mờ Hoà đã ngồi tựa bên thành giường, đôi hàng mi vẫn còn đọng lại những hạt nước mắt.

Trái tim Linh giường như nó cũng đang sợ mà đập nhanh lên, nhưng nó vẫn cố giữ bình tĩnh bước vào, từ từ ngồi xuống bên giường hỏi:

– kìa mợ…sao mợ ngồi đây, mợ không ngủ hả đa?

– em đi đâu đó đa?

“em bị khó ngủ nên là em đi vòng vòng ngoài mé hè nè” Linh lúng túng đáp.

Hoà giương đôi mắt nhìn chầm chầm vào nó, cái ánh nhìn đó khiến nó khó chịu làm sao.

“thiệt không đa?” Hoà hỏi.

– em nói thiệt mà…

Hoà từ từ tiến đến trước mặt nó, đôi mắt vẫn không rời đi, vẫn cứ nhìn nó.

– sao mợ tìm em miết mà không thấy?

Linh bị hỏi bất ngờ khiến nó bối rối, nhưng nó vẫn giữ nét bình tĩnh mà đáp rằng:

– chắc là trời tối với mợ mới thức giấc nên bị hoa mắt đó đa, chớ em đâu có đi đâu xa!

Mợ đưa đôi mắt với ánh nhìn lạnh lùng và thăm dò như một mũi tên sắc bén, xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc của Linh lúc bấy giờ. Cái ánh nhìn ấy không rời, nhìn chằm chằm vào Linh đang đứng đối diện, như thể từng cử chỉ, từng lời nói của nó đều bị soi xét kỹ lưỡng.

Hoà nghe xong cũng mợ quay đi chẳng hỏi thêm, kéo chiếc mền lên mợ từ từ nằm xuống. Linh vẫn ngồi đó nhìn mợ. Nằm ngay ngắn Hoà ngước nhìn Linh:

– khuya rồi đừng đi ra ngoải nữa, kẻo sương đêm thấm vào người rồi bệnh đó đa! Nằm xuống đây mợ ôm cho em ngủ…

Nói rồi mợ dang tay chờ nó, Linh cũng từ từ nằm xuống ngoan ngoãn rúc vào lòng mợ. Cái hương thơm dịu nhẹ của mợ khiến nó thấy bình yên làm sao. Hoà ôm lấy nó vào lòng, một tay gối đầu cho nó, một tay vỗ nhè nhẹ tấm lưng của nó. Lần đầu tiên nó được mợ ôm như thế này, lần đầu tiên nó như được trở về tuổi thơ ấu bên mẹ trong ngần ấy năm.

“ấm quá” Linh thì thầm nói.

Hoà mĩm cười hôn lên làn tóc mai của nó, rồi đôi mắt thoáng lại buồn man mác.

Linh dần dần chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng Hoà. Hoà cũng chỉ im lặng nhìn nó rồi từ nơi khoé mắt lăn dài hai hàng lệ.

**

Thời gian nhanh như cái chớp mắt, Cầm vẫn luôn túc trực bên giường của Trinh không rời nữa bước. Nét mặt của Trinh cũng đã trở nên hồng hào, cô vẫn cứ nằm im thin thít nhưng qua lời thầy Trình giường như tình trạng của Trinh cũng có diễn biến tốt. Cầm đắp kĩ chiếc mền cho Trinh rồi ngồi xuống bên cạnh. Do mấy ngày không chợp mắt Cầm cũng đã thấm mệt, chống tay lên trán Cầm từ từ ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ chưa được bao nhiêu thì Cầm mở mắt ra một khung cảnh vừa lạ vừa quen hiện trước mắt Cầm.

Cầm ngước nhìn mọi thứ sao quen thuộc đến thế, khu rừng hiện ra như một bức tranh thần tiên. Ánh trăng tròn đầy rực rỡ treo lơ lửng trên bầu trời đêm, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng bạc lấp lánh. Những tán cây cao lớn như chạm tới trời xanh, tỏa bóng mát dịu dàng, lấp lánh những giọt sương long lanh.

Bước chân của Cầm nhẹ nhàng trên thảm lá mềm mại, tiếng gió xào xạc nhẹ nhàng qua những nhành cây, hòa cùng tiếng chim đêm thánh thót. Hương hoa dại thoảng nhẹ trong không khí, ngọt ngào và mê đắm.

Và rồi, trong ánh trăng mờ ảo, Hạ hiện ra, nét mặt dịu dàng và ánh mắt tràn đầy yêu thương. Tim Cầm bỗng chốc rung lên trong niềm hạnh phúc, rồi Cầm nhận ra bên cạnh Hạ giường như cũng có một người con gái đi cùng nhưng lại quay lưng. Cầm từ từ tiến đến, phát tiếng gọi:

– Hạ, là em tìm gặp chị đó hả đa? Chị tìm thấy em rồi! Chị…

Hạ đưa một ngón tay lên khuôn miệng, Cầm cũng im lặng nhìn. Hạ từ từ quay ra phía người con gái kia, đưa tay vuốt lấy mái tóc đen nhánh bồng bềnh kia, người con gái ấy cũng bắt đầu thúc thít khóc. Hạ nói bằng cái giọng vừa vang vừa ấm hỏi:

– sao em chưa về nữa, nơi này không dành cho em đâu đa?

“em không muốn về đâu chị, có về cũng sống trong thân thể nhơ nhuốc…” người con gái ấy trả lời bằng cái giọng đầy nghẹn ngào.

Cầm lặng người nhận ra đây là giọng nói của Trinh, Cầm định chạy đến bên cạnh nhưng đôi chân giường như đã bị thế lực nào đó cản ngăn.

“nhưng tâm hồn em trong sáng đẹp đẽ cao quí biết bao, với cả có người đợi em về” Hạ nói.

Trinh bất ngờ đưa đôi mắt đã nhuốm đầy nước mắt nhìn Hạ.

– làm gì có ai chờ em, chỉ có chị là được chờ thôi…một người không được thương như em thì làm gì có ai chờ, ai đợi…

– để chị cho em coi cái này!

Hạ khoác tay một cái hồ nước phẳng lặng trước mặt hiện ra hình ảnh của Cầm và Trinh. Hạ choàng tay qua vai Trinh nói:

– hãy nhìn cho kĩ từng ánh mắt của chị Cầm nghen em!

Từng hồi ức cứ dần hiện ra trong mắt Trinh lẫn Hạ và hơn hết chính là Cầm. Trinh nhìn thấy thì nước mắt lại tuôn. Hạ ôn tồn nói:

– ánh mắt của chị Cầm từ lâu đã có em trong lòng, chẳng qua là chỉ không muốn đối mặt vì sợ có lỗi với chị. Chỉ sợ rằng chị sẽ giận nhưng nào đâu biết chị mong muốn chỉ hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Trinh nhìn hạ bằng đôi mắt long lanh vệt buồn, Hạ dang rộng đôi tay ôm lấy Trinh vào lòng.

– về đi em, chỉ đang đợi em, con em nữa đứa nhỏ không có tội tình chi hết, em càng ở đây lâu thì đứa nhỏ sẽ càng yếu hơn!

Nói xong Hạ nắm lấy tay Trinh kéo lại đặt vào tay Cầm, Cầm từ lâu nước mắt đã trực trào, Hạ chỉ mĩm cười lấy tay lau nước mắt người thương rồi dịu dàng nói:

– em ấy sẽ không thấy chị đâu nên là phải nắm thật chặt tay em ấy lại, cứ đi thẳng về phía ánh sáng kia, em mở lối rồi nhớ đừng quay đầu lại, đi một mạch đó nghe chưa?

Cầm gật đầu ngoan ngoãn.

“về rồi thì nhớ đối xử với người ta cho tốt đó biết chưa? Em chết rồi, hãy thương cô gái ấy cả phần của em nữa!” Hạ vừa nói vừa từ từ khoác tay ra hiệu cho Cầm đi.

Cầm nắm chặt tay Trinh đi theo ánh sáng phía trước, Trinh cảm nhận nơi bàn tay đang đưa về phía trước có hơi ấm quen thuộc, cứ thế từng bước chân Trinh rãi đều theo Cầm. Hạ đứng phía sau chỉ mĩm cười rồi dần dần tan biến theo làm sương trắng. Cầm nghe lời Hạ cứ đi thẳng về phía có ánh sáng, càng đi cái ánh sáng càng mạnh khiến Cầm nhoè đi cả mắt. Bỗng phía ánh sáng ấy dần mạnh rồi hút Cầm và Trinh vào.

“AAAAAAAA” Cầm hét lớn.

“Mợ Cầm, mợ Cầm, tỉnh lại mợ ơi” tiếng con Lưu gọi.

Cầm mở bừng đôi mắt ra, mồ hôi ướt đẫm cả trán, Cầm ngó xung quanh thì ra vẫn là đang ở nhà ông hội đồng Trạch. Cầm nhìn qua Trinh, cô vẫn nằm nhắm mắt, nhìn xuống tay cô thì Cầm nhận ra bàn tay mình cũng đang nắm tay của Trinh.

“mợ mơ cái chi đáng sợ lung lắm hả đa?” con Lựu cất tiếng hỏi.

– chắc là do mấy hôm tui mất ngủ nên thành ra nhắm mắt chút lại thấy tầm bậy tầm bạ thôi…

Lựu đặt chén thuốc xuống, lấy chiếc khăn lông đưa cho Cầm.

– nè mợ lau đi, mồ hôi đẫm cả trán rồi đó đa! Tui đặt chén thuốc ở đây nha mợ.

– ừ, để đó đi lát tui cho cô hai của cô uống. Cô có mần chi thì mần đi đa.

Lưu gật đầu rồi quay lưng đi.

Cầm nhận lấy chiếc khăn nhưng không vội lau cho mình mà mợ quay qua chậm nhẹ lên vầng trán cũng ướt đẫm mồ hôi của Trinh.

“là mơ sao, mơ nhưng lại thật đến lạ kì, hay là em đang nhắn nhủ với chị” Cầm thầm nghĩ.

Ánh sáng mờ nhạt của ánh nắng rọi qua khe cửa làm mọi thứ thêm tĩnh lặng và u buồn. Cầm ngồi bên giường, đưa đôi mắt âu yếm nhìn Trinh đang nằm yên bất động. Những ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khăn mềm mại, nhúng vào nước ấm, rồi cẩn thận lau từng vệt mồ hôi trên gương mặt xanh xao nay đã hồng hao trở lại của Trinh.

Đôi mi của Trinh khẽ run nhẹ, Cầm tưởng mình hoa mắt nhíu đôi mày lại trông cho rõ hơn, đợi mãi chẳng thấy Trinh có động tĩnh gì khác, Cầm thả lỏng ra:

– mình hoa mắt thiệt rồi.

Cầm cất chiếc khăn rồi quay người lại lấy chén thuốc còn nghi ngút khói, lấy muỗng chầm chậm khuấy rồi thổi cho thuốc nguội đi một chút. Cầm cẩn thận quay lại, bỗng ánh mắt Cầm sáng bừng lên như tia nắng đầu tiên sau cơn mưa dài. Trinh đang nhìn mợ, đôi môi khẽ mấp mái:

– chị Cầm…

Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của Trinh, đôi tay Cầm run lên nhưng vẫn cố giữ chén thuốc trong tay, đôi mắt từ đâu rơi hai giọt lệ tinh khôi. Mỗi giọt nước mắt rơi bấy giờ của Cầm là những hạnh phúc vỡ òa, như những giọt sương long lanh trên cánh hoa buổi sáng.

Cầm vội đặt chén thuốc xuống, đôi tay lúng túng không biết nên làm gì.

– để tôi gọi cho chú Trạch nha, em đợi tôi!

Trinh thều thào bảo:

– đừng đi, đỡ em dậy!

Cầm quay đầu nhanh lại, ngồi xuống nhanh bên mép giường rồi từ từ đỡ Trinh dậy tựa vào lòng mình.

– em cần tôi làm gì cho em, mấy ngày nay em nằm mãi thôi, đói không tôi nhờ người mang đồ ăn cho em nghe.

Trinh lắc đầu.

– em không đói, em nằm đây bao lâu rồi?

– hơn hai hôm rồi, thầy Trình có nói hôm nay em không tỉnh lại thì…

– thì sao chị?

– con em có thể mất bất cứ lúc nào…

Trinh bàng hoàng sợ tay lên bụng mình.

– con em, con của em…

Cầm ôm lấy Trinh thật chặt, giữ cho cô không cử động mạnh.

– em yên tâm, con của em vẫn còn, em vừa tỉnh lại đừng cử động mạnh, chỉ cần em chịu ăn uống thì đứa nhỏ vẫn giữ được.

Trinh nghe Cầm nói, cô bình tĩnh lại, ngước nhìn Cầm hỏi:

– chị ở đây bao lâu rồi?

– tôi ở đây từ lúc em ngất lịm đi, em nằm xuống đi, tôi đúc thuốc cho em rồi kêu người mang ít cháo cho em ăn lấy lại sức.

Cầm ân cần đỡ Trinh nằm xuống, đắp mền kĩ lưỡng rồi chạy ngay xuống bếp, vừa ra khỏi cửa thì gặp ông Trạch tay cũng đang bưng theo tô cháo, thấy Cầm vội vội vàng vàng, ông hỏi:

– mợ Cầm có chuyện chi mà vội vội vàng vàng đó đa?

Cầm lộ rõ vẻ vui mừng khi gặp ông Trạch:

– dạ là Trinh, em ấy tỉnh rồi, con đang định xuống bếp mang cháo lên.

Gương mặt ông Trạch như bừng sáng, ánh lên niềm vui sướng không thể tả. Đôi mắt vốn đã mệt mỏi sau bao ngày lo âu, nay bỗng sáng rực lên, lấp lánh những giọt lệ hạnh phúc. Đôi lông mày khi nãy vẫn còn hằn nỗi lo âu buồn bã, bây giờ đã giãn ra, nhường chỗ cho những vết nhăn ấm áp, nhân từ. Môi ông khẽ rung rung rồi nở một nụ cười rạng rỡ, hiền từ và tràn đầy yêu thương.

– con gái tui tỉnh rồi…

Cầm gật đầu.

– dạ!

– đây, có cháo sẵn đây, để tui mang cho nó.

Ông cẩn thận mang vào cho Trinh, vào đến phòng thấy cha Trinh gắng gượng dậy, ông Trạch đi nhanh đến:

– con nằm đi, mần chi mà ngồi dậy, mới tỉnh lại còn yếu lung lắm..

Trinh nghe lời cha nằm xuống, đưa đôi mắt nặng trĩu nhìn cha, thấy tóc cha đã bạc hơn trước, lòng Trinh dân lên nỗi xót xa tội lỗi. Cô nắm lấy tay cha:

– tại con hư con dại mà cha phải khổ cực như vậy, con xin lỗi cha lung lắm…

– bây không có lỗi chi hết, bây thương cha thì mau khoẻ đi, cha không có ghét hay giận gì đâu đa…

Ông khuấy nhẹ bát cháo, nhìn Trinh:

– con ăn chút cháo nghe, ăn cho mạnh dỗi vô để còn có sức cho con bây…

Trinh gật đầu, nhìn người cha già đáng thương mà đôi mắt cô đã nước mắt lưng trồng. Ông từ từ đỡ cô dậy, ngồi tựa lưng vào thanh giường, rồi bắt đầu đúc từng muỗng cháo nóng cho cô. Cầm đứng ở mép cửa nhìn hai cha con họ mà lòng dâng tràn niềm thương cảm đan xen tội lỗi.

Lúc lâu sau ông Trạch đúc cháo cho Trinh cũng hết, Trinh vì thấy cha lo lắng không đành tâm nên cô gắng ăn hết chén cháo mà ông đem. Thấy con gái khá hơn, ông cũng vui mừng khôn xiết.

“để cha đỡ con nằm xuống cho khoẻ nghe” Ông Trạch dịu dàng nói.

– dạ thôi, cha để con ngồi chốc lát, nằm lâu quá giờ nằm nữa cái lưng con chắc cứng đơ luôn đó đa. Có mệt con kêu con Lựu đỡ con nằm xuống, cha đi nghỉ ngơi đi!

Thấy Trinh cũng tươi tỉnh chút, ông thấy cũng an tâm.

– vậy thôi con ngồi chút, mệt thì nằm kiền nghe hôn! Cha đi sai người chuẩn bị mấy món tẩm bổ cho con mau lợi sức đặng lo cho con bây.

Trinh đưa đôi mắt đầy sự biết ơn nhìn theo dáng người cha già đáng thương ấy.

Ông Trạch bước ra khỏi phòng thấy Cầm vẫn đứng đó, mấy hôm nay thấy mợ chăm lo con Trinh hết lòng ông cũng nguôi giận phần nào.

“muốn vô thăm nó thì vô đi” Ông nhẹ nhàng nói.

Dứt câu ông quay gót đi, Cầm mĩm cười vui mừng rồi từ từ bước vào phòng. Trinh thấy bóng người cứ ngỡ con Lựu, cất tiếng:

– Lựu! Vô cô nhờ chút.

“em cần chi tôi giúp em” Cầm đáp.

Trinh nhìn Cầm nhưng rồi lại quay mặt đi. Cầm tiến đến ngồi bên cạnh Trinh, nhìn cô rồi mợ cất lời:

– thấy em khoẻ đôi chút như vầy, tôi thấy mừng lung lắm.

– em có nghe cha nói rồi, cảm ơn chị đã cùng cha chăm sóc cho em, bây giờ em khoẻ rồi chị về đi…

Cầm có hơi bất ngờ trước thái độ của Trinh, mợ nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Trinh:

– em còn giận tôi lung lắm hả đa?

Trinh rút tay mình ra khỏi tay Cầm.

– em nào có giận chi đâu, mấy hôm nay chị cực khổ vì em rồi, về nhà mà nghỉ ngơi để sanh bệnh lại khổ.

Tuy trong câu nói đều là những lời quan tâm nhưng gương mặt Trinh lại tỏ ra thờ ơ đến lạ. Ánh mắt của Cầm từ từ trùng xuống, một sự ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt mợ. Đôi môi khẽ mím, như muốn giữ lại những lời muốn nói. Một nụ cười buồn chợt hiện trên khóe môi:

– vậy thôi, em nghĩ ngơi đi, hôm khác tôi lại đến thăm em…

Cầm đứng dậy lủi thủi ra về. Lựu đang mang ít trái cây đến thì thấy Cầm:

– ủa mợ Cầm, cô hai mới tỉnh sao mợ dìa sớm vậy?

Cầm không trả lời chỉ cúi đầu bước đi. Lựu thấy lạ nhưng cũng thôi, nó còn tranh thủ lo cho cô Trinh nó mà.

“cô hai ơi, ông sai con mang trái cây cho cô nè” Lựu nói.

“ờ” Trinh đáp.

Lựu là đưa tính hay tò mò, nó thấy Trinh buồn buồn, buột miệng hỏi:

– mần sao cô mới tỉnh mà mợ Cầm dìa mất tiêu?

– cô bảo em cái này, mai mốt chị ấy có qua cứ nói cô mệt không muốn gặp ai.

“sao kì dạ, lúc nào cô cũng mong gặp mợ Cầm mà” Lựu thắc mắc hỏi.

– cô dặn sao em làm vậy đi đa!

– dạ!!!!!

Lựu cũng thấy kì nhưng lời chủ bảo phận tôi tớ nào dám làm sai.

**

Màn đêm rũ xuống bao trùm cả vùng quê yên bình. Đêm nay chẳng hiểu sao Hoà lại chẳng thể nào an lòng, nằm cạnh Linh mà tim mợ cứ đau lên từng cơn. Linh nhắm mắt như chìm sâu vào giấc ngủ nhưng nó chưa ngủ giấc nào. Hoà cũng thế, cứ nhắm mắt như cả hai ngủ say.

Ánh trăng bên ngoài hắt vào trong, đôi mắt Linh từ từ mở ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Hoà. Đôi mắt Hoà vẫn nhắm nghiền, Linh từ từ rút tay ra, nó nằm nghiêng nhìn mợ một lúc rồi đặt nụ hôn lên má mợ. Chẳng hiểu sao nó lại khóc, nó lau nhanh đi nước mắt để khỏi phải rơi. Nó kéo mền cho mợ rồi đứng dậy, nó khum xuống lấy con dao găm được quấn kĩ bằng chiếc khăn rằn giấu kín một góc ở gầm giường bỏ vào túi áo.

Nó quay lại nhìn Hoà một cái thật lâu, trong cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu, cái bóng của nó dần tiến ra cửa. Tay nó chạm cánh cửa gỗ lạnh lẽo kìa thì cùng lúc giọng nói vang lên:

– em đi đâu?

Linh như chết đứng, nó tưởng mợ đã ngủ say rồi. Nó đứng im bất động, gương mặt nó đang dần sợ hãi. Hoà rời khỏi giường đứng dậy, tiếp tục hỏi:

– mợ hỏi em đi đâu? giờ này khuya rồi mà đa?

– em…em đói quá em muốn xuống bếp tìm đồ ăn thôi.

– quay lại nhìn mợ!

Hoà nghiêm giọng khiến, Linh cũng từ từ quay lại. Hoà nhìn nó đăm đăm, khiến nó phải né anh mắt của mợ

– nhìn mợ!

Linh cố giữ bình tĩnh nhìn Hoà, Hoà một lần nữa hỏi:

– mợ hỏi lần cuối, em đi đâu?

– em đói…nên..

– em nói dối!

Chưa đợi Linh nói hết mợ đã cắt lời. Câu nói của Hoà khiến Linh to mắt mà kinh ngạc.

– em nói thiệt mà!

– trong mắt em mợ thấy tất cả đó đa!

Đôi tay Linh đang bắt đầu run lên, đôi môi nó mấp mái muốn nói nhưng lại chẳng biết nói sao. Hoà tiến đến lấy tay móc từ trong túi áo Linh chiếc khăn rằn có con dao găm trong đó.

– mợ biết trong đây là cái chi đó đa! đói thì cần chi phải đem theo con dao găm này hả đa?

Nói xong mợ vứt chiếc khăn xuống đất, đầu dao lộ ra nằm sõng soài trên nền gạch. Tiếng rơi vang vọng khắp căn phòng. Đôi mắt Linh bằng hoàng nhìn mợ:

– mợ hai…

– đừng gọi tôi là mợ hai nếu mấy người chỉ coi tôi là công cụ, là bức tường che chắn như lời của người đàn ông em gặp đêm đó!

Từng câu từng chữ Hoà thốt ra khiến Linh chết lặng.

– mợ nghe hết rồi sao?

– phải, tôi nghe hết rồi, tôi nghe không sót chữ nào. Em nói tôi biết đi, lúc trước em quan tâm tôi nhiều tại vì em muốn có chỗ dung thân thôi đúng không? HẢ?

– mợ hai…

– đừng gọi tôi là mợ hai!! Đêm đó nếu tôi không đi theo chắc tới tận bây giờ tôi cứ ngỡ em thật sự thương tôi, tôi cũng ngu dại mà trao cả tấm chơn tình này cho em…

Linh đau lòng nhìn mợ, đôi mắt cả hai đã thấm đẫm nước mắt. Từng lời Hoà thốt ra như con dao cứa thẳng vào trái tim cả hai.

“được, em không gọi mợ hai nữa, nhưng ít nhiều hãy nghe em nói” Linh cố nén mà nói.

– em còn muốn nói gì nữa hả?

– trước kia, đúng là em chỉ muốn nương nhờ nhà mợ nhưng lâu về sau thấy mợ hiền lương, em đã thương mợ, em thật sự thương mợ mà.

Nghe Linh nói, Hoà mĩm cười nhẹ rồi nói:

– nếu thương tôi, vậy em dám làm điều này vì tôi không?

– mợ nói đi, em làm được em làm ngay cho mợ..

Hoà mĩm cười, tiến đến nắm tay Linh:

– đừng đi, ở đây với mợ, vứt bỏ mãi mãi cái thân phận kia đi, hãy là cô hầu bên mợ. Mợ sẽ đưa em đi thật xa sẽ không ai biết về em nữa. Hai ta sẽ sống đến già đến chết bên nhau.

Linh nghe xong, rút tay nhanh lại:

– không được…

– em nói em thương mợ mà?

– em thương mợ nhưng chuyện này thì không được…

Hoà nhìn Linh đầy thất vọng:

– hận thù với em lớn đến vậy sao?

– phải!! Nếu là mợ tận mắt chứng kiến cha má mình bị chết thảm, mợ có thể bỏ qua mà ung dung sống an nhàn không? Thật sự thời gian bên mợ em từng nghĩ rằng em sẽ quên mối hận thù này, nhưng suy nghĩ lại nếu em thật sự quên đi, sau này chết đi gặp lại cha má liệu…họ có giận em không? Rồi còn bao nhiêu người vô tội đã ngã xuống rồi…

Hoà cười phì ra một cái rồi lùi lại:

– tôi cho em hai lựa chọn, một là em ở đây, hai là nếu em thật sự muốn đi như vậy thì từ khi em đặt chân ra khỏi căn phòng này chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Linh và trái tim của nó như bị vỡ ra thành trăm mảnh, từng nhịp đập giờ đây trở nên nặng nề và đau đớn. Đôi mắt nó dần mờ đi, ngấn lệ, không tin vào những lời vừa nghe thấy.

– mợ hai!!

– tôi cho em chọn đó đa…

Linh lau hai hàng nước mắt đi, nó khum xuống nhìn con dao, rồi ngước nhìn Hoà. Hoà nhìn nó đôi mắt đầy sự mong mỏi. Linh nhặt con dao lên quay lưng đi, Hoà chết lặng nhìn, đôi môi Hoà run lên, những giọt nước mắt cứ rơi liên hồi. Sự thất vọng bao trùm, gương mặt Hoà tràn ngập nỗi buồn, đôi tay buông thõng, không còn sức sống. Giờ đây, đối với mợ Linh như sự phản bội và mất mát, dường như đánh gục mọi hy vọng và niềm tin mà ban nãy Hoà đặt vào Linh. Một cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo như cơn gió mùa đông, thổi tan mọi ấm áp và hạnh phúc từng có.

Linh bước từng bước đến cánh cửa, đưa tay chạm vào thanh nắm cửa. Thở hắt ra một cái nói:

– da thịt này là của mẹ cha, dòng máu đang chảy trong tim em là hướng về non nước này. Kiếp này em xin phụ mợ để trọn lòng với nước non, nếu có kiếp sau em nguyện dùng cả tánh mạng này để bảo vệ cho mợ. Từ nay về sau, mợ hãy quên ba chữ Trần Diệu Linh, hãy quên đi con người đứng trước mặt này của mợ.

Nói xong, nó bật tung cánh cửa, bước ra ngoài, Hoà chạy theo nắm tay nó lại:

– Linh…Linh….Linhhhhh

Nó gạt tay mợ ra, cúi đầu chạy vào trong đem với hai hàng nước mắt bỏ lại Hoà đang dần gục xuống sàn mà khóc.

Hoà đưa tay với theo hướng Linh, chiếc vòng tay ngày nào nó trao cho mợ vẫn còn đó vậy mà giờ nó nỡ lòng nào bảo mợ rằng hãy quên nó đi. Nhìn chiếc vòng trên cổ tay mà lòng mợ vang lên từng câu hứa hẹn ngày nào của nó.

Mợ đưa tay lên muốn đập nát chiếc vòng nhưng rồi cánh tay vừa hạ xuống mợ lại dừng lại không nỡ đập nó. Đưa tay sờ chiếc vòng lạnh lẽo như lòng của Linh bấy giờ, mợ đau lòng ôm cánh tay mang chiếc vòng “định tình” ngày nào vào lòng. Mợ khóc lên từng tiếng nghẹn ngào.

– Linh ơi…em ác với mợ lung lắm!!!!!

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Ai Cũng Biết Cô Ấy Là Phản Diện_truyenles.net
Ai Cũng Biết Cô Ấy Là Phản Diện
Tháng 7 13, 2025
Leng Keng Một Tình Yêu
Leng Keng Một Tình Yêu
Tháng 6 18, 2025
Tình Đầu Dành Hết Cho Em_truyenles.net
Tình Đầu Dành Hết Cho Em
Tháng 7 15, 2025
Mẹ Kế_truyenles.net
Mẹ Kế
Tháng 7 11, 2025
Truyện Les Hay
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
2 Chị Em Chịch Nhau
2 Chị Em Chịch Nhau
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Cô giáo, học sinh hay thế thân_truyenles.net
Cô giáo, học sinh hay thế thân
Chap 37 Tháng 6 22, 2025
Chap 36 Tháng 6 22, 2025
Làm Kén – PEPSI_truyenles.net
Làm Kén – PEPSI
158 Tháng 7 10, 2025
157 Tháng 7 10, 2025
Quỷ Tình
Phần 11 Tháng 8 7, 2025
Phần 10 Tháng 8 7, 2025
Tình Không Thể Cưỡng_truyenles.net
Tình Không Thể Cưỡng
Chương 24 Tháng 6 28, 2025
Chương 23 Tháng 6 28, 2025
Đừng Lại Gần Tôi_truyenles.net
Đừng Lại Gần Tôi
Đừng Lại Gần Tôi(p49) Tháng 7 17, 2025
Đừng Lại Gần Tôi(p48) Tháng 7 17, 2025
Đĩ Les Dâm
Đĩ Les Dâm
Chương 6 Tháng 6 17, 2025
Chương 5 Tháng 6 17, 2025
Leng Keng Một Tình Yêu
Leng Keng Một Tình Yêu
Chương 1 Tháng 6 18, 2025

Comments for chapter "Chương 34"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved