Truyện Les
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp
Tìm Truyện
  • Truyện Les
  • Truyện Sex Les
  • Bách Hợp Truyện Người Lớn , Truyện Dâm ,Truyện 18+, Truyện xxx, Đọc Truyện Cô Giáo Thảo , Truyện Sex , Truyen Nguoi Lon Hay ,Truyen Nguoi Lon 18+ cho tuổi dậy thì
Lùi
Tới

Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe - Chương 42

  1. Home
  2. Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe
  3. Chương 42
Lùi
Tới

 

 

Sau một đêm ngon giấc Hậu thức dậy bởi tiếng gà gáy ban mai. Hậu ngồi dậy vương vai mấy cái rồi dụi dụi mắt, chợt Hậu hoảng hốt khi thấy con Linh đang ngồi khoanh tay thiếp đi nhưng gương mặt lại đầy máu. Hậu tiến đến lay người nó:

– Linh, cô sao vậy?

Linh choàng tỉnh giấc nhìn vào Hậu:

– sao vậy?

– mặt cô sao máu me không vậy?

Linh chạm nhẹ vào mặt, những vết máu đã khô cứng lại, khác với thái độ lo lắng sợ hãi của Hậu, Linh nhẹ nhàng trả lời:

– đêm qua tui giết mấy tên Pháp thôi.

– cô nói đi công chuyện là đây hả?

Linh mĩm cười chứ không muốn trả lời thêm, Linh móc từ túi áo vài tờ tiền:

– anh cầm lấy mà mua dầu lửa lại đi tui lỡ xài hết của anh rồi…

Hậu ngạc nhiên hỏi:

– cô mần chi mà hết?

– đốt kho vũ khí của chúng.

Hậu hoảng hốt hét lên:

– cái gì? Đốt…

Linh nhanh tay bịt miệng Hậu lại:

– anh điên rồi hả đa, ban ngày ban mặc anh la chi lớn vậy?

Hậu cố bình tĩnh lại thì thầm hỏi:

– sao cô lại đốt, rồi bọn chúng có biết là cô làm không?

– có, chẳng những biết mà tui còn chọc tức bọn chúng nữa.

Hậu chau mày suy nghĩ:

– Hoà đang trong tay chúng cô không sợ sao?

Linh điềm nhiên trả lời:

– tôi không biết Phúc là kẻ như nào nhưng tôi biết kẻ đứng sau là ai, Pierre_một kẻ khát máu, tui càng khiến hắn tức tối thì hắn sẽ lại càng muốn bắt được tôi.

– thì liên quan gì đến Hoà?

– chẳng phải bọn chúng bắt Hoà vì muốn tôi ra mặt sao? Như vậy đồng nghĩa bọn chúng sẽ không làm hại mở.

Hậu vẫn không hiểu mà hỏi:

– nhưng nếu cô không ra mặt thì bọn chúng cũng đâu biết cô ở đâu đâu, như vậy Hoà càng an toàn hơn chớ đa?

Linh lắc đầu:

– Pierre là kẻ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bất kể là ai. Nếu tui cứ lẩn trốn thì có thể hắn nghĩ tôi đã chết, như vậy Hoà càng không còn giá trị, lúc đó tánh mạng của mợ mới thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.

Hậu giường như cũng hiểu đôi chút nhưng vẫn còn thắc mắc mà hỏi tiếp:

– nếu đúng như lời cô nói, có thể hắn sẽ dùng tính mạng của Hoà để bắt cô ra mặt đó đa…

Linh cười rồi từ tốn đáp:

– đúng, thứ tui muốn chính là như vậy!

Hậu mở to đôi mắt, hoảng hốt đáp:

– chẳng lẻ cô đang muốn dùng mạng mình đổi mạng cho Hoà?

Linh cười hiền rồi gật đầu. Hậu nghe xong chi thốt lên hai chữ “trời ơi” rồi im bặt.

Lát sau, Hậu nhìn Linh bằng đôi mắt thán phục, nhưng có những điều cần biết, phải biết nên Hậu lại buộc miệng hỏi:

-cô là ai sao lại biết rõ như vậy, Pierre là ai?

Linh mĩm cười:

– nếu anh thật sự biết tôi là ai thì anh sẽ nhìn tôi bằng cặp mắt sợ hãi đó đa.

Hậu xua tay:

– làm gì có chuyện gì khiến tui sợ đến vậy được.

– anh chắc chưa?

Hậu gật đầu cái rụp, Linh ngồi ngắn ngắn lại nhìn Hậu rồi nó hỏi:

– trước đây anh có hay đọc nhật báo không?

– có thi thoảng thôi, sao cô hỏi vậy?

– vậy anh có từng đọc qua một bài báo nào về một con thuyền của Pháp cặp bến cảng Gia Định chỉ còn lại những xác và duy nhất một người thuyền trưởng sống sót?

Hậu nhắm mắt chau mày suy nghĩ, giường như Hậu từng biết nó, Hậu nhìn Linh:

– có, tui có đọc, năm ấy vụ đó chấn động lớn lắm, quân Pháp phái người tuần tra trên Gia Định cả tháng.

– vậy anh biết ai là người gây ra không?

Hậu khựng lại khi nghe Linh hỏi:

– cô đừng nói…là….

“là tôi” Linh nói mà không chờ Hậu trả lời.

Hậu giật mình lùi người lại, đôi mắt dần biến đổi. Linh cười nhạt:

– tui nói rồi mà, anh sẽ sợ thôi…

– tại…tui bất ngờ thôi đa, nhưng mà liên quan gì đến người tên Pierre

Linh nhìn ra ngoài, trong tâm trí nó bắt đầu gợi nhớ lại và kể cho Hậu nghe:

– hắn chính là kẻ mà tui đã giết hụt vào năm đó. Năm ấy hắn là chỉ huy quân đội mang trong mình giã tâm tạo nên quân đội mạnh nhất để biến các nước nhỏ lân cận thành thuộc địa của Pháp và trong đó có đất nước của chúng ta.

Đến đây Linh bắt đầu nghẹn lại nhưng nó ráng hít một hơi nói tiếp:

– cha má tui là một trong số những người âm thầm chống phá chính phủ Pháp lâm thời.

“là Việt Minh” Hậu hỏi nhanh.

– đúng, ba má tui là Việt Minh, sau một khoảng thời gian hoạt động thì bị bắt và… bị giết…

– năm đó cô bao nhiêu tuổi, rồi cô sống ra sao

– tui không nhớ mình bao nhiêu tuổi lúc đó nữa, chỉ nhớ mình còn rất nhỏ, sau đó chính hắn_Pierre đã đưa tôi sang Pháp với lí do nhận nuôi tui như trẻ mồ côi và thể hiện sự khoan hồng của mình với các ngoại quốc khác.

– vậy tại sao cô lại đi theo?

Linh nhìn ra xa xăm:

– vì hắn dùng bạn bè tui để uy hiếp, chỉ cần tui đi theo hắn thì hắn sẽ thả tất cả ra.

– vậy là cô đã hy sinh bản thân mình để cứu lấy bạn của mình…

– đúng, nhưng hắn đã nuốt lời, sau khi rời khỏi đây hắn đã âm thầm ra lệnh giết tất cả…

Hậu bàng hoàng hỏi:

– làm sao cô biết được?

– trên con tàu cập bến cảng Gia Định năm ấy, tui đã theo hắn trở về đây, trong đêm đó tui đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hắn và thuyền trưởng, tui biết được rằng những người tui đang đánh đổi mạng mình để bảo vệ từ lâu đã không còn!

Hậu tiếp lời:

– và rồi cô quyết định giết tất cả khi chỉ mới mười mấy tuổi?

– đúng!!!

– làm sao cô làm được? Lúc đó, nói thật thì cô còn quá nhỏ!

Linh cười lạnh đáp:

– chính Pierre đã dạy hết cho tui về ám sát, về giết người, về vũ khí và trở thành một sát thủ.

– vậy là hắn đã bị đâm một nhát đau điếng đó đa!

Linh ngạc nhiên hỏi:

– mần chi mà anh nói vậy?

– dạy cho cô hết mọi thứ và rồi cô dùng chính những thứ hắn dạy để giết hắn!

Linh phì cười khi nghe Hậu nói:

– đau sau bằng một đứa bé vừa mới mất cả cha lẫn mẹ rồi bạn bè bằng chính bàn tay hắn?

Hậu trở nên im bặt đi khi nghe những lời Linh vừa thốt ra, có lẽ với cậu ấm như Hậu chưa thể hiểu rõ nỗi đau ấy nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu vì tức của Linh khiến Hậu phần nào cảm nhận sự đau khổ ấy.

**

“cô út cô thăm lẹ lẹ nha, để mấy ông lớn biết tui cho cô vô là chết tui!” Tiếng người đờn ông từ phía ngoài phòng giam vang lên.

Hoà giật mình ngó ra, từ bên ngoài đi vào là Thuỳ, trên tay cầm theo một giỏ đồ ăn. Vừa thấy Thuỳ, Hoà và cha má vui mừng gọi em:

– kìa Thuỳ, sao em vô được đây?

Thuỳ nhanh chân tiến đến, hai chị em nắm tay nhau vui mừng khôn xiết, Thuỳ rơm rớm nước mắt nhìn cha má cùng chị hỏi:

– chị hai khoẻ không, tụi nó có làm gì hai không đa? cha má có được ăn uống chi không?

Ông bà Vĩnh xoa đầu con:

– yên tâm cha má khoẻ ru, sao bây vô đây được?

– con nhờ người cho con vô thăm cha má với chị, con ngỡ chị có chị hai bị bắt thôi, đâu có dè thằng Phúc nó bắt cha má vô đây luôn. Cha má với chị ăn cơm nè, con kêu con Tí nấu đó, ngon lắm.

Vừa nói Thuỳ vừa mở cái giỏ ra, mang từng bát cơm, đồ ăn để sẵn trong chén đẩy vô bên trong.

Ông bà Vĩnh đưa tay run run nhận ngay bát cơm ăn của con, Thuỳ nhìn thấy càng đâu lòng:

– cha má, con gái bất tài để cha má chịu khổ rồi…

Bà Vĩnh xua tay:

– thôi nín, không có khóc má với cha bây khoẻ ru à, không cho mần sao hết!

Thuỳ lau nước mắt nhìn Hoà, nãy giờ vẫn chưa đụng đũa, Thuỳ cất tiếng hỏi:

– kìa chị hai, mần chi không ăn vậy đa, chị mệt ở đâu hả?

Hoà lắc đầu, ngồi sát lại gần em thì thầm:

– ngoài kia em có tin tức gì của Linh chưa? Đêm qua chị có nghe ai đốt kho vũ khí chi đó, có khi nào…

Vừa nghe xong Thuỳ đùng đùng nổi giận:

– chị lo cho chị đi kìa, nó sống chết cứ mặc nó, bây giờ thân chị còn lo chưa xong nữa, lo cho nó mần chi, nó có thương chị đâu! Nếu nó còn sống thay vì đi đốt kho vũ khí thì ra mặt cứu chị đi, đâu để chị chịu khổ cực ở chốn này.

Ông Vĩnh nghe Thuỳ lớn tiếng ông nghiêm giọng nói:

– Kìa Thuỳ, con ăn nói với chị vậy hả!

Thuỳ im lặng, tự thấy mình có chút quá lời với chị:

– em xin lỗi chị hai!

Hoà nghe xong những lời khi nãy của Thuỳ cũng im bặt đi. Trong lòng Hoà cũng đã từng len lỏi những suy nghĩ đó nhưng có lẽ là cái sự thương của mợ nó quá lớn nên nhanh chống lấn át đi cái suy nghĩ ấy. Hôm nay khi nghe Thuỳ một lần nữa nói lên những điều mà chính mình từng suy nghĩ khiến Hoà không khỏi đau lòng.

Thuỳ nắm lấy tay chị nhẹ nhàng nói:

– chị hai đừng để ý mấy lời khi nãy của em nghe, tại em lo lắng cho cha má với chị quá nên thành ra em nói năng không suy nghĩ…

– chị có trách cứ chi em đâu, em nói cũng có phần đúng mà…

Đôi mắt Hoà ánh lên vẻ u buồn, đôi mi cong cong trĩu nặng sự bi thương. Thuỳ định tiếp lời an ủi thì tiếng lính canh bên ngoài bỗng vang lên:

– cô út xong chưa? Để bị phát hiện là tui chết đó cô!

Nghe vậy Hoà liền nói:

– thôi về đi em!

Thuỳ cũng không dám nán lại sợ gây chuyện, cứ thế cô bắt đầu thu dọn đồ đứng lên nhìn cha má cùng với chị bằng đôi mắt đầy sự lo lắng:

– con dìa nha cha má, em dìa nha chị hai!

Ba người gật đầu rồi nhìn theo bóng Thuỳ dần khuất sau bức tường lạnh. Hoà khẽ lấy tay lau đi giọt lệ vươn trên mi trong đầu vang lên câu nói của Thuỳ ban nãy “Nó có thương chị đâu”, Hoà đưa đôi mắt nhìn xa xăm một cách vô định.

Đôi mắt ấy như mặt hồ phẳng lặng, soi bóng trời âm u của một chiều tàn. Một nỗi buồn vô thanh lặng lẽ phủ lên từng đường nét, như vệt hoàng hôn rơi vào lòng nước. Ánh nhìn sâu hun hút, trĩu nặng những tâm tư chưa nói, những nhớ thương trầm mặc như lời thở dài của kẻ chờ mong trong vô vọng.

Đôi mắt ấy đã từng sáng lên khi nhìn thấy người, từng long lanh như hạt sương sớm đọng trên lá sen, chứa đựng cả một trời yêu thương. Nhưng giờ đây, đôi mắt chỉ còn là dải lụa thẫm màu u hoài, từng tia sáng trong veo đã nhạt dần, để lại những bóng tối lặng câm. Nỗi nhớ người thương của mợ vô tình biến chúng thành đôi mắt của mùa đông—tĩnh mịch, hoang vu, và lạnh lẽo.

**

Cầm ngồi trên giường nhìn Trinh bằng đôi mắt đầy suy tư, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trinh xoa nhè nhẹ. Mỗi ngày bụng Trinh ngày càng lớn hơn, có lẽ nhờ ơn Trời Phật cộng với sự chăm sóc chu đáo của Cầm mà sức khoẻ của Trinh ngày một tốt. Nhìn thấy một sinh linh đang lớn dần trong cái bụng ấy lòng Cầm thấy lâng lâng, bất giắc nở nụ cười mỉm chi.

“chị cười chi đó” Tiếng Trinh vang lên.

Cầm quay qua nhìn, nhẹ nhàng hỏi:

– em dậy rồi hả đa? Để chị kêu sấp nhỏ lấy nước ấm mang lên cho em rửa mặt nha.

Cầm từ từ đứng dậy đi ra ngoài gọi lớn ” bây chuẩn bị nước ấm mang lên cho mợ Cả rửa mặt!!”

Dứt lời Cầm bước vào, thấy Trinh đang cố ngồi dậy, Cầm chạy nhanh đến đỡ:

– kìa em, muốn gì phải nói chị một tiếng, quá sức là không được đâu đa!

Trinh dựa lưng ngồi vững vàng rồi nói:

– mèn đét ơi, em có bị chi đâu mà, tay chân em còn đủ hỏng lẽ cái gì cũng phải kêu chị sao? Như vậy hỏng có đặng đâu đa.

– mần chi mà không đặng? Em bây giờ là mợ Cả của nhà này rồi, cái chi mà không đặng?

Trinh mĩm cười, hỏi khẽ:

– mợ Cả của nhà này thôi hả?

Cầm hơi lúng túng, đôi má bắt đầu ửng hồng đáp:

– ờ thì… là…của chị nữa…

Trinh đưa tay lên véo nhẹ má của Cầm:

– cái dáng vẻ lạnh lùng khó ưa của ngày trước đâu rồi ta?

Cầm ngượng đỏ mặt đảo mắt đi chỗ khác, Trinh thấy thắc cười nhưng rồi cũng thôi trêu ghẹo Cầm.

– thôi, người ta hong hỏi nữa, để mắc công có người mắc cỡ!

Cầm nghe xong chắc lưỡi một cái, Trinh chỉ biết nhịn cười. Lúc này Trinh mới để ý nhà yên tĩnh quá, Trinh hỏi:

– sao nhà im ru vậy chị?

– Thuỳ đi vào thăm Hoà rồi, chưa về nữa…

Trinh nghe xong trở nên trầm mặc, Cầm thấy thế trấn an cô:

– em an tâm, từ từ rồi cái gì cũng ổn hết, bây giờ điều quan trọng của em là chăm sóc chon đứa nhỏ tốt thôi, bụng em càng ngày càng to rồi. Biết chưa?

Trinh đặt tay lên bụng, đôi mắt đầy sự ưu tư, im lặng một lát, Trinh ngước lên nhìn Cầm:

– chị Cầm, nếu em đến gặp Phúc, nói em đang mang thai con của Phúc, liệu hắn có tha cho Hoà, cho nhà Vĩnh không?

Cầm trừng mắt đáp nhanh:

– không, cho dù chị có chết cũng không để em đến gặp nó, chị không để một kẻ khốn nạn như nó làm cha của đứa nhỏ này.

– nhưng biết đâu khi biết được mình có con, bản tính người cha trỗi dậy hắn sẽ không phạm thêm chuyện ác nhơn nào nữa…

Cầm nắm chặt tay Trinh, run giọng đáp:

-Trinh à, đời này chẳng phải ai cũng xứng đáng để được gọi là cha. Đứa nhỏ trong bụng em… nó là máu thịt của em, nhưng nó không cần phải mang nghiệp của người đó. Chị biết em lo cho Hoà cho nhà này nhưng em cứ để mọi chuyện trôi theo con nước, để chị lo cho em, lo cho con. Một mái nhà yên bình, một cuộc đời không vướng bụi bặm.

Nghe xong đôi mắt Trinh rưng rưng, Cầm ngồi sát lại ôm Trinh vào lòng:

– em yên tâm, đừng lo nghĩ chi hết! Và cũng đừng suy nghĩ những chuyện như ban nãy nữa, lòng dạ chị đau đến chết mất..

Trinh bấu nhẹ vào áo Cầm thút thít đáp:

– em biết rồi…

**

Sau ngày kho vũ khí bị đốt rụi khiến Pierre càng nhất quyết phải bắt được Linh. Pierre cầm điếu xì gà trên tay, đôi mắt đầy sự căm phẫn nhìn vào Phúc:

– cậu nói chỉ cần vài ngày bắt được nó, nhìn xem nó đã làm gì? Chẳng những không bắt được lại còn thách thức ngược lại?

Phúc lo sợ đáp rằng:

– có lẽ chúng ta nên ra tay nặng hơn với bọn người kia, biết đâu khi biết được bọn kia bị tra tấn con Linh sẽ lo sợ mà ra mặt ngay. 

Pierre hít mạnh một hơi thuốc, đầu óc bắt đầu vận hành, đôi mắt hắn dầy sự mưu mơ, đặt điếu xì gà xuống hắn ghì giọng nói với Hai Ria:

– ngày mai mang chúng ra ngoài hành quyết! Kêu tất cả dân làng đến xem! Hơn nữa, kêu tụi lính loan tin rộng rãi, hôm ấy không cần tuần tra gắt gao.

Hai Ria giật mình đáp:

– ngài định giết bọn họ thật sao? Lấy lí do gì bây giờ, vã lại gia đình bọn họ lại lại là quí tộc có tiếng trong vùng, con gái út họ cũng là quan lớn ở tỉnh, ngài làm như vậy tôi e sẽ có một cuộc đảo chính diễn ra đó!

Pierre đáp giọng lạnh lùng:

– chính nó muốn kết cục này, nếu đảo chính diễn ra thì tao sẽ đàn áp, mày nghĩ súng mạnh hay rìu búa mạnh? Để tao xem lần này nó tự vác xác đến đây hay giương mắt nhìn lũ kia chết dưới họng súng của tao!

Nghe xong, Phúc mĩm cười đầy đắc thắng, hơn ai hết chính Phúc là kẻ muốn giết Hoà đầu tiên. Nay lại được Pierre ra lệnh quá đúng ý với hắn. Pierre nhìn Phúc hỏi lớn:

– cậu cười gì? 

– dạ không có gì đâu.

– tôi giao cho cậu việc chuẩn bị cho ngày mai, coi như lấy công chuộc tội, không được có sai sót gì! Biết rõ chưa?

– dạ, dạ…

Pierre đứng dậy rời khỏi, Hai Ria để lại ánh mắt đầy cay nghiệt cho Phúc rồi cũng rời đi theo Pierre. Phúc cười nhạt rồi, kêu người theo hắn xuống buồng giam.

Hoà ngồi tựa đầu vào tường đầy mệt mỏi, ông bà Vĩnh thì từ lâu đã không còn sức mà thiếp đi. Hoà nhìn cha má đầy đau lòng rồi bất giác nước mắt lăn dài trên má:

– con xin lỗi cha má, tại con… thương người ta mà bây giờ cha má lâm cảnh khốn khổ này.

Tiếng mở cửa làm cả ba giật mình, ông bà Vĩnh mở mắt ra nhìn, đôi mắt già nhăn nheo cố gắng nhìn xem ai đang đến. Phúc cất tiếng nói đầy khinh khi:

– sao rồi, mấy hôm nay không gặp ông nhớ ông rồi hả đa?

Hoà cất lời đáp:

– mày đến đây làm gì?

– đến thông báo cho mày một tin…đối với mày chắc là tin buồn nhưng đối với tao là tin vui.

Hoà nhìn hắn với vẻ tò mò lẫn lo lắng, Phúc nhoẻn miệng cười nói với bọn lính phía sau:

– mở cửa ra đem cơm cho chúng!

Hoà chưa hiểu gì, nhìn từng khay cơm mang trước mặt một cảm giác bất ác dâng lên trong lòng Hoà, ngước lên hỏi Phúc:

– ý mày là gì?

– bữa cơm cuối, nốt hôm nay nữa, mai tụi mày sẽ được sang một thế giới mới…

Hoà nhìn cha má một cách hoài nghi lẫn lo sợ, Phúc lại càng vui, hắn nói:

– ngài thống đốc đã có lệnh hành quyết tụi bây vào sáng ngày mai, tin tức cũng đã được đưa đi, tao thấy tụi mày tội nghiệp nên đem cơm cho tụi mày ăn, có chết cũng thành ma no.

Phúc tiến đến gần Hoà, thì thầm:

– xuống dưới gặp cha tao cho vui!!!

Nói xong hắn đứng dậy cưới lớn rồi quay lưng rời khỏi, Hoà nhìn cha má lòng đau như cắt, ông Vĩnh nghe xong thở dài rồi nói:

– coi bộ nhà ba người chúng ta khó thoát rồi, tui sống ở đời đâu gây ra chuyện gì ác nhơn đâu sao mà vợ con tui chịu cảnh này…

Hoà nghe xong, quì xuống dập đầu cha má ba lại rồi nghẹn ngào nói:

– Cha, má ơi… con có lỗi, con trăm ngàn lần có lỗi… Lẽ ra đời con không nên đẩy cha má vô chỗ hiểm nghèo, lẽ ra con phải biết người thế nào mà giữ thân, mà biết nghĩ. Giờ đây nhìn cha má vì con mà khổ, mà chịu nguy nan, con đau đớn lắm, đau đến muốn xé lòng, muốn tự trách cả đời cũng không đủ. Nếu có thể đổi lại, con nguyện gánh hết, nguyện chịu thay, chỉ mong cha má đừng vì con mà chịu cực. Cha má thương con, mà đời con lại hóa ra báo hại…

Ông bà Vĩnh dồn hết sức mà tiền gần Hoà ôm cô vào lòng:

– bây đừng nghĩ mà nói thế, cha má đau lòng lắm, nếu trên đời ai cũng biết trước chuyện chi xảy ra thì không có hai từ “nếu như”.  Nín, coi như trong hoạ có phúc, cha má đi cùng con xuống dưới bây không có lẻ loi một mình.

Nghe xong Hoà càng khóc lớn hơn nữa, khóc  không phải vì sợ chết mà vì đau lòng nhiều hơn. Cha má chỉ nhìn mợ với đôi mắt đầy thương xót. Không lời trách móc, không tiếng giận hờn, chỉ có một sự lặng lẽ như dao cứa vào tâm khảm. Chính sự bao dung ấy lại càng làm Hoà đau đớn hơn, càng xé lòng hơn—bởi mợ biết, mợ không xứng với ân nghĩa ấy nữa.

Lùi
Tới

YOU MAY ALSO LIKE

Người Là Nắng Ấm_truyenles.net
Người Là Nắng Ấm
Tháng 6 28, 2025
Rốt cuộc gặp được em_truyenles.net
Rốt cuộc gặp được em
Tháng 7 19, 2025
Đồng học không làm yêu
Tháng 8 8, 2025
Cướp Nhầm Bạn Gái Của Trúc Mã_truyenles.net
Cướp Nhầm Bạn Gái Của Trúc Mã
Tháng 7 26, 2025
Truyện Les Hay
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Hèn Hò Với Bà Sếp Lớn Tuổi
Chương 15 Tháng 6 17, 2025
Chương 14 Tháng 6 17, 2025
Bé thực tập sinh hư hỏng_truyenles.net
Bé thực tập sinh hư hỏng
Chương 8 Tháng 7 15, 2025
Chương 7 Tháng 7 15, 2025
2 Chị Em Chịch Nhau
2 Chị Em Chịch Nhau
Chương 2 Tháng 6 17, 2025
Chương 1 Tháng 6 17, 2025
Cô giáo, học sinh hay thế thân_truyenles.net
Cô giáo, học sinh hay thế thân
Chap 37 Tháng 6 22, 2025
Chap 36 Tháng 6 22, 2025
Làm Kén – PEPSI_truyenles.net
Làm Kén – PEPSI
158 Tháng 7 10, 2025
157 Tháng 7 10, 2025
Quỷ Tình
Phần 11 Tháng 8 7, 2025
Phần 10 Tháng 8 7, 2025
Tình Không Thể Cưỡng_truyenles.net
Tình Không Thể Cưỡng
Chương 24 Tháng 6 28, 2025
Chương 23 Tháng 6 28, 2025
Đừng Lại Gần Tôi_truyenles.net
Đừng Lại Gần Tôi
Đừng Lại Gần Tôi(p49) Tháng 7 17, 2025
Đừng Lại Gần Tôi(p48) Tháng 7 17, 2025
Đĩ Les Dâm
Đĩ Les Dâm
Chương 6 Tháng 6 17, 2025
Chương 5 Tháng 6 17, 2025
Leng Keng Một Tình Yêu
Leng Keng Một Tình Yêu
Chương 1 Tháng 6 18, 2025

Comments for chapter "Chương 42"

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

© 2025 Madara Inc. All rights reserved