Bé thực tập sinh hư hỏng - Chương 2: Đưa bé con về nhà
Thảo Nhi bước vào văn phòng, trái tim em đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em đã dành cả tối qua để chọn trang phục, cuối cùng quyết định nghe theo gợi ý của Phương: một chiếc váy đỏ rượu, ôm sát cơ thể, cổ khoét vừa đủ để lộ làn da trắng mịn và xương quai xanh thanh mảnh. Chiếc váy này không chỉ tôn lên đường cong của em mà còn mang một chút táo bạo, thứ mà Thảo Nhi hiếm khi dám thử. Nhưng hôm nay, em muốn khác. Em muốn Phương để ý.
Cả ngày, Thảo Nhi cảm nhận được ánh mắt của Phương, dù cô ở cách xa. Trong phòng họp, Phương ngồi đối diện, tay cầm bút xoay nhẹ, ánh mắt sắc bén lướt qua em giữa những câu nói về kế hoạch kinh doanh. Mỗi lần ánh mắt ấy chạm vào Thảo Nhi, em thấy cơ thể mình nóng lên, như thể Phương không chỉ nhìn mà còn chạm vào em qua không khí.
Có lần, khi cả hai vô tình lướt qua nhau ở hành lang, Phương khẽ nghiêng người, thì thầm: “Em xinh lắm.” Giọng cô trầm, mang theo chút gì đó nguy hiểm, khiến Thảo Nhi đỏ mặt, chỉ biết lí nhí cảm ơn rồi vội bước đi.
Em không hiểu tại sao Phương lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Phương hơn em mười tuổi, là giám đốc kinh doanh, luôn toát ra vẻ quyền lực và tự tin. Cô không chỉ giỏi trong công việc mà còn có cách nói chuyện khiến người khác phải ngoan ngoãn nghe theo, dù là đồng nghiệp hay cấp dưới. Với Thảo Nhi, Phương luôn đặc biệt quan tâm, từ những lời khen tinh tế đến những lần cố ý chạm nhẹ khi đưa tài liệu. Mỗi lần như thế, Thảo Nhi lại thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác vừa sợ hãi vừa khao khát.
Cuối ngày, khi Thảo Nhi đang thu dọn đồ đạc, điện thoại em sáng lên. Một tin nhắn từ Phương: “7 giờ tối, trước sảnh. Tôi đưa em đi một chỗ.” Không phải câu hỏi, không thương lượng, chỉ là một mệnh lệnh ngắn gọn. Thảo Nhi đọc đi đọc lại tin nhắn, tay khẽ run. Em không biết Phương định đưa mình đi đâu, nhưng ý nghĩ được ở gần cô, ngoài khuôn khổ công việc, khiến em vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Đúng 7 giờ, Thảo Nhi đứng trước tòa nhà công ty, gió đêm lành lạnh khiến em khẽ run. Em đã thay một đôi giày cao gót đen, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng, cố gắng trông tự nhiên nhất có thể. Một chiếc xe hơi đen bóng láng trượt đến, cửa sổ từ từ hạ xuống. Phương ngồi sau tay lái, mặc một bộ đồ lụa đen bó sát, mái tóc buộc cao làm nổi bật gương mặt góc cạnh và đôi môi đỏ mọng. “Lên xe nào, bé con. Tôi không thích đợi lâu,” Phương nói, giọng trầm đầy uy quyền, ánh mắt lướt qua Thảo Nhi như đang đánh giá.
Thảo Nhi vội mở cửa, ngồi vào ghế bên cạnh. Cửa xe vừa đóng lại, mùi nước hoa gỗ trầm của Phương đã bao trùm lấy em, quyến rũ và áp đảo. Phương khởi động xe, nhưng không vội lái ngay. Cô nghiêng đầu, nhìn Thảo Nhi từ đầu đến chân, khóe môi nhếch lên. “Chiếc váy này,” Phương nói, giọng khẽ, “em mặc để trêu tôi, đúng không?” Không đợi Thảo Nhi trả lời, cô bật cười nhẹ, bàn tay phải rời khỏi vô lăng, lướt lên đùi em qua lớp váy mỏng.
Thảo Nhi giật mình, hơi thở trở nên gấp gáp. Ngón tay Phương vuốt nhẹ, chậm rãi, như đang thử nghiệm giới hạn của em. “Cá là em đang ướt, chỉ vì ngồi cạnh tôi,” Phương thì thầm, mắt vẫn nhìn thẳng đường khi xe bắt đầu lăn bánh qua những con phố sáng đèn. “Muốn tôi kiểm tra không, hửm?”
Thảo Nhi cắn môi, siết chặt đùi, cố giữ bình tĩnh. “Chị… đừng trêu em,” em lí nhí, nhưng giọng run rẩy đã phản bội cảm xúc thật. Em cảm thấy mặt mình nóng bừng, không dám nhìn Phương, chỉ dán mắt vào ánh đèn ngoài cửa sổ.
Phương cười khẽ, âm thanh trầm và đầy ý đồ. Tay cô trượt cao hơn, chạm mép váy, ngón tay lướt qua lớp vải mỏng của quần lót. “Đừng giả vờ ngây thơ,” Phương nói, giọng như thì thầm vào tai em dù cô vẫn nhìn đường.
“Tôi biết em muốn gì. Muốn tôi chạm vào em, đúng không? Ngay trên xe này, hay đợi đến khi vào phòng?” Ngón tay cô dừng lại, chỉ cách nơi nhạy cảm nhất một lớp vải, trêu chọc mà không đi xa hơn.
Thảo Nhi không thể trả lời, chỉ khẽ rên, cơ thể em như bị Phương điều khiển hoàn toàn. Phương rút tay lại, mỉm cười. “Chưa vội đâu. Tôi muốn nghe em cầu xin trước.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, như một lời hứa về những gì sắp xảy ra.
Xe dừng trước một tòa chung cư sang trọng, ánh đèn vàng từ sảnh hắt ra, phản chiếu trên cửa kính. Phương bước xuống, mở cửa cho Thảo Nhi, ánh mắt cô ánh lên vẻ nguy hiểm. “Đi theo tôi,” Phương nói, dẫn em vào thang máy. Trong không gian chật hẹp, Phương đứng sát Thảo Nhi, hơi thở cô phả nhẹ lên cổ em.
“Em căng thẳng lắm à?” Phương hỏi, giọng trêu chọc, ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay Thảo Nhi. “Yên tâm, đêm nay tôi sẽ giúp em thoải mái.”
Cửa thang máy mở, Phương dẫn Thảo Nhi vào một căn hộ rộng lớn, nội thất tối giản nhưng sang trọng. Cửa vừa đóng lại, Phương quay người, đẩy nhẹ Thảo Nhi dựa vào tường. Cô không nói gì, chỉ nhìn em, ánh mắt như lửa, thiêu đốt mọi ý nghĩ trong đầu Thảo Nhi.
“Vào phòng khách, ngồi xuống,” Phương ra lệnh, giọng không lớn nhưng đủ khiến Thảo Nhi lập tức làm theo.
Thảo Nhi ngồi trên ghế sofa, tay đan chặt, cố giữ bình tĩnh. Phương đứng trước em, cởi áo khoác ngoài, để lộ thân hình hoàn hảo trong bộ đồ lụa đen.
Cô rót hai ly rượu vang, đưa một ly cho Thảo Nhi. “Em cần thả lỏng hơn đó,” Phương nói. Thảo Nhi nhấp một ngụm, vị rượu đắng và nồng khiến em khẽ nhăn mặt. Phương bật cười, ngồi xuống cạnh em, gần đến mức Thảo Nhi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.
“Em biết tại sao tôi đưa em đến đây, đúng không?” Phương hỏi, đặt ly rượu xuống, tay lại lướt lên đùi Thảo Nhi. Lần này, cô không dừng lại, ngón tay trượt vào mép váy, chạm vào da thịt em. Thảo Nhi hít một hơi, cơ thể căng lên như dây đàn. “Chị… chị đừng…” em thì thầm, nhưng giọng yếu ớt, không chút thuyết phục.
“Đừng?” Phương nhướng mày, ngón tay dừng lại ngay mép quần lót.
“Em chắc chứ? Vì tôi nghĩ em muốn điều ngược lại.” Cô nghiêng người, môi cách môi Thảo Nhi chỉ vài phân, hơi thở hòa quyện.
“Nói tôi nghe đi, bé con. Muốn tôi dừng, hay muốn tôi tiếp tục?”
Thảo Nhi không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt, hơi thở run rẩy. Phương mỉm cười, đứng dậy, kéo Thảo Nhi theo. “Đi theo tôi,” cô nói, dẫn em vào một căn phòng ngủ với ánh đèn mờ ảo.