Nội dung truyện
Minh An chở Phương Nhi đến trường, lúc này đã gần tám giờ, trong trường xuất hiện lác đác vài người. Cô để cho nó đi chơi ở sân trường một lúc mà bỏ vào phòng giáo viên cùng đàm đạo với đồng nghiệp một lúc.
Lúc này, Phương Nghi cũng không hẳn là đi chơi. Nó ngồi ở một băng ghế đá gần cổng trường, trên vai mang balo. Lúc này, nó trông thấy thằng Khanh cùng thầy Hoàng trên chiếc xe máy chạy vào.
Nó mở hai mắt tròn xoe nhìn theo bóng dáng thằng Khanh trên xe, xong, nó đưa tay dụi dụi mắt. Từ khi nào mà mối quan hệ của Hữu Khanh và thầy Hoàng lại tốt như thế?
Thầy Hoàng là một thầy giáo còn trẻ, có lẽ vào trường này dạy cùng lúc với cô An nhà nó. Thoạt nhìn thầy, trông thầy chỉ mới có hai mươi tám hay hai mươi chín tuổi thôi. Thầy là giáo viên dạy anh văn, có lẽ cũng bồi dưỡng cho Hữu Khanh trong khoảng thời gian một tháng.
Nó và cô An có thể… Vậy Hữu Khanh và thầy Hoàng… làm sao không? Lúc này, cậu từ phía xa xa, hai chân muốn rụng rời mà chậm chạp tiến về phía Phương Nghi.
Cậu bước đi rất chậm, dường như sợ đi liền bị đụng vào một chỗ nào đó động cho bị đau. Hữu Khanh khổ sở ngồi xuống băng ghế đá kế bên Phương Nghi. Cả hai thoáng thấy cổ của đối phương, bất ngờ đồng thanh cất tiếng.
“Cổ mày…”
Xong, hai đứa chậm chạp di mắt lên nhìn nhau. Hữu Khanh cười khổ mấy tiếng… Trên gương mặt in hằn nét khó xử. Làm sao cậu dám mở miệng nói một thằng con trai vốn thẳng băng như cậu trong một tháng qua dần dần bị bẻ cong như thế nào… Tối qua… còn bị người ta dần cho lên bờ xuống ruộng.