Nội dung truyện
Rượu vào, Tô Tâm Đan cảm thấy thoải mái hơn, lời nói và cử chỉ cũng không còn cứng ngắc, bắt đầu pha trò góp vui cùng với mọi người. Vui nhất là ở Tề Chinh, toàn nghe anh kể những chuyện trên trời dưới đất, khiến cho Tô Tâm Đan không nhịn được mà cười rất nhiều. Lã Dương đã nói đúng, con người của lão Tề rất tốt, chỉ khi tiếp xúc rồi mới thấy được con người thật của đối phương. Câu hỏi ban đầu mà nàng đã đề ra, chính là vì sao Lã Dương lại có thể quen biết được với những người này, sớm đã bị Tô Tâm Đan lãng quên.
Tửu lượng của Lã Dương rất tốt, tuy uống nhiều nhưng gương mặt dường như chỉ lớt phớt hồng, lời nói và cử chỉ trước sau vẫn như vậy. Chỉ có Tô Tâm Đan cao hứng uống một lần liền muốn uống thêm, bởi vậy tình trạng hiện tại… có chút không khả quan cho lắm. Nàng cởi áo khoác, cảm thấy cả người ấm áp hẳn đi, cũng không còn cần áo khoác nữa.
Lúc này, Tô Tâm Đan ngả người về phía Lã Dương nói nhỏ.
“Chị… em… em muốn đi vệ sinh. Chị dẫn em đi được không?”
Lã Dương chuyền ly rượu cho một anh em, cô khẽ liếm nhẹ cánh môi, thở hắt một hơi rồi mới chậm chạp kéo Tô Tâm Đan đứng lên. Cô dẫn nàng đến phòng vệ sinh, nhìn bước chân chậm chạp có chút xiêu vẹo của nàng, Lã Dương bật cười thành tiếng. Có phải là cô đang tha hóa tiểu thiên thần này hay không? Chính xác là như vậy, không sai.
Sau khi giải quyết xong, Tô Tâm Đan từ một bụi cây tối mịt bước ra, nhìn thấy Lã Dương đang tựa lưng vào thân cây hút thuốc, hai mắt nàng liền nheo lại. Thấy nàng đến gần, điếu thuốc trên tay cô cũng vừa tàn. Lã Dương vứt điếu thuốc đang cháy dở xuống mặt đất, dùng chân chà chà vài cái.
“Xong rồi à?”