Nội dung truyện
Thỏa mãn khi nhìn thấy tấm lưng người nọ xác thực cứng ngắc lại đôi chút, Niên Niệm Thi ở một bên cẩn thận từng li từng tí tới gần, chân trần chạm phải vũng nước đọng băng lãnh trên sàn nhà, mát lạnh đến khiến nàng run run nhè nhẹ, “Thật là ngươi sao? Nếu như đúng vậy, trong khoảng thời gian này ngươi kỳ thật chưa từng bỏ rơi ta? Vẫn luôn ở bên cạnh ta? Đã như vậy vì sao không nói với ta chứ? Ngươi cũng nhìn thấy…ta vẫn luôn nhớ tới ngươi…”
Bầu trời đột nhiên giáng xuống một đạo thiên lôi, Niên Niệm Thi sợ hãi rụt về phía sau, “Ngươi qua đây nói cho ta biết…. Ta sợ sét đánh.”
Nhưng tấm lưng kia vẫn không chịu động đậy.
Niên Niệm Thi cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn phải lấy dũng khí đi tiếp mấy bước về phía trước.
“Ầm ầm!” Lại một đạo thiên lôi kinh người giáng xuống, Niên Niệm Thi hoảng sợ ôm lấy cánh tay rồi ngồi xổm xuống đất trong nháy mắt.
“Ta không phải Lục Kiến Chu.” Người phía trước không hề thấy cảnh này, chỉ tự trách bản thân tại sao lúc cần quyết đoán mà lại không quyết đoán, rõ ràng là bản thân nàng muốn buông tay, nhưng lại không thể buông tay một cách triệt để, không ngừng tự thôi miên chính mình, chỉ nhìn thêm một ngày, một ngày nữa thôi, hôm nay là ngày cuối cùng….
Sau đó lại lôi thôi vòng vo đầu ngựa trở về, không thể rời bỏ nàng dù chỉ một giây…