Cấp Dưới Của Dì - Chương 56
Sáng hôm sau, trời vừa hé nắng sau cơn mưa đêm. Bảo Anh sau một đêm không ngủ đã chuẩn bị gọi báo hôm nay xin nghỉ. Nhớ lại cảnh tối qua Nguyên bỏ đi giữa cơn giông, lòng nàng rối bời. Chẳng thể ngồi yên thêm được nữa, cô vội thay cho mình bộ đồ chỉnh tề, xuống hầm lấy xe chạy thẳng qua nhà dì Minh.
Cổng vừa mở, Ngân tình cờ đi ra. Thấy Bảo Anh thì khựng lại, ánh mắt dò xét:
– Ủa… chị ?
Bảo Anh gấp gáp:
– Nguyên… Nguyên có ở nhà không em? Tối qua em ấy bỏ đi, chị lo quá.
Ngân thoáng nhìn lên lầu, rồi quay sang, giọng sốt ruột:
– Ở trên phòng đó. Tối qua mắc mưa cả buổi, sáng giờ em gọi mãi chưa chịu ăn uống gì hết.
Nghe xong, tim Bảo Anh thắt lại. Cô bước nhanh vào, dì Minh từ trong nhà đi ra, tay cầm túi xách công sở có vẻ chuẩn bị đi làm. Thấy Bảo Anh, dì cũng không có gì ngạc nhiên, giọng hơi khó chịu:
– Chị cũng tính gọi cho em đây. Em với Nguyên rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao Nguyên nó lại thành ra thế này?
Nghe dì Minh hỏi, ánh mắt Bảo Anh khẽ rũ xuống. Nàng mím môi, cố kìm nỗi rối ren trong lòng rồi nhỏ giọng:
– Dạ… em… em có lỗi vì để Nguyên hiểu lầm như vậy. Nhưng chị cho em gặp Nguyên một chút, em sẽ nói rõ với chị sau.
Dì Minh nhìn xoáy vào mắt Bảo Anh, cái nhìn nửa trách nửa xót cho cháu gái mình. Dì thở dài:
– Ừm. Chuyện của hai đứa thì hai đứa tự giải quyết đi. Em cứ năng nỉ nó từ từ, hồi tối chị thấy nó tổn thương lắm đó.
Dì né sang cho Bảo Anh đi vô nhà, còn nói thêm:
– Chị duyệt phép cho em nghỉ vài bữa. Nhỏ cháu dì nó khó dỗ lắm.
Vừa nói dì vừa không giấu được nụ cười trên miệng. Bảo Anh không nói thêm gì, lật đật chạy thẳng lên phòng Nguyên.
Ngân thấy chị bắt đầu cà rỡn thì đánh nhẹ vai:
– Thôi đi làm đi kìa. Hai người đó đã rối lắm rồi, chị còn chọc nữa.
Minh cười cười nhìn Ngân:
– Biết rồi, vợ ai mà lầu bầu hoài hà.
Vừa nói vừa đưa tay xoa đầu Ngân cho tóc rối bời hết cả lên.
– Xíaaaa!
Ngân nhìn theo con người vừa chạy khỏi nhà phóng lên xe kia:
– Chồng ai mà quậy hết sức.
…
Bảo Anh hít sâu một hơi, lấy hết can đảm rồi bước hẳn vào. Nàng nhẹ nhàng khép cửa, sợ tiếng động mạnh làm Nguyên thêm khó chịu. Căn phòng thoáng lạnh, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa, rọi xuống dáng người nằm co ro trên giường.
– Nguyên…
Bảo Anh khẽ gọi, bước lại gần.
Nguyên vẫn không động đậy, chỉ kéo chăn trùm kín hơn. Thấy vậy, Bảo Anh không kìm được, ngồi xuống mép giường. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhìn mái tóc rối bời của Nguyên, lòng quặn thắt.
– Em bệnh rồi, có giận chị thế nào cũng đừng hành hạ mình như vậy… Giọng Bảo Anh run run, khẽ với tay định kéo chăn xuống.
Nguyên giật người, xoay hẳn lưng lại, giọng khàn đặc vì mệt và khóc nhiều:
– Chị ra ngoài đi. Em không muốn thấy chị bây giờ.
Bảo Anh sững người, bàn tay lửng lơ giữa không trung. Nàng cắn môi, cố nén nỗi tủi thân:
– Nguyên… chị xin lỗi. Chuyện hôm qua không phải như em nghĩ đâu. Chị và anh ta chỉ vô tình nên mới… chị không hề… không hề muốn làm em đau lòng.
Nguyên bật ngồi dậy, nhìn chị cười khẩy. Tiếng cười đứt quãng xen lẫn nghẹn ngào:
– Ha , không như em nghĩ? Vô tình? Vậy sao chị cho tên đó vào nhà?
Bảo Anh cúi đầu, nghẹn lời. Nàng vội vã nắm lấy tay Nguyên, nhưng cô gạt phắt ra, hơi thở nặng nhọc:
– Chị đừng chạm vào em nữa!
Bảo Anh siết chặt bàn tay trên đùi, nhìn bờ vai run run của Nguyên mà tim như bị dao cắt.
– Nếu em ghét chị… thì cứ đánh, cứ mắng, đừng dày vò vậy nữa , Nguyên à
Giọng nàng run rẩy, nghèn nghẹn.
– Chị không chịu nổi khi thấy em tự làm khổ mình.
Nguyên xoay người lại, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái đi vì sốt. Cô cắn môi, nghẹn ngào:
– Chị biết em sợ cái gì không? Em sợ một ngày chị lại bỏ rơi em, chị lại rời xa em như lúc trước…
Bảo Anh giật mình, nước mắt trào ra, vội cúi xuống, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc của Nguyên:
– Không! Chị sẽ không đi đâu hết. Dù có chuyện gì, chị cũng không bỏ em. Nguyên, tin chị một lần thôi…
Nguyên lắc đầu, những giọt nước mắt lăn dài. Cô muốn hất tay ra, nhưng sức đã yếu, chẳng còn chống cự được. Thấy gương mặt ấy nhạt nhòa dưới ánh nắng xuyên qua rèm, Bảo Anh bất giác cúi xuống, trán nàng khẽ chạm vào trán Nguyên, thì thầm:
– Chị yêu em… yêu đến mức không thở nổi nữa.
Nguyên sững sờ, tim loạn nhịp, nhưng vẫn cố quay mặt đi, giọng run rẩy:
– Chị ra ngoài đi… để em yên…
Bảo Anh cắn chặt môi, giọt nước mắt rơi xuống tay Nguyên nóng hổi. Nàng đứng dậy, bước lùi vài bước, bàn tay còn vương nỗi lưu luyến. Trước khi ra khỏi cửa, giọng nàng khàn khàn:
– Chị sẽ chờ, dù bao lâu cũng được. Khi nào em muốn nhìn chị, chị vẫn ở ngay đây thôi…
Cánh cửa khép lại, để lại Nguyên nằm thẫn thờ, lòng đau như thắt, nhưng trong sâu thẳm lại dấy lên một tia ấm áp không dám thừa nhận. Vì trái tim này lại đau lần nữa rồi.
HẾT CHƯƠNG 56