Nội dung truyện
Lạp Lệ Sa không ngăn được nữa, dù sao cũng là ba của mình, có đôi khi cô cũng rõ ràng che chở quá mức ngược lại sẽ làm Lạp Thịnh chú ý. Chỉ là lúc hai người uống rượu, ôn nhu gắp đồ ăn mà Phác Thái Anh thích, bỏ vào bát của nàng, dặn dò nàng ăn.
Lạp Thịnh đang uống rượu, cảm thấy có chút chua, cho nên một chai rượu đều bị hai người uống hết. Như vậy vẫn chưa đủ, vì thế ông lại mở một chai khác, tửu lượng của Phác Thái Anh không tồi, hai người uống đến cuối cùng nói chuyện càng vui vẻ hơn, hoàn toàn quên mất nguyên nhân ban đầu là cái gì.
Tiêu Vân Anh và Lạp Lệ Sa không khuyên được hai người, chỉ có thể nhờ dì Hoàng nấu canh giải rượu, thúc giục hai người họ uống chậm một chút, ăn nhiều đồ ăn một chút.
Uống đến cuối cùng, Lạp Thịnh đột nhiên kích động vỗ bàn nói: “Tiểu Phác à, chú rất thích con, thật sự rất thích con, nhưng con lại, con lại bắt cóc con gái của chú rồi! Con làm cho chú rất khó xử, con đường không dễ đi. Nhưng mà, nhưng mà con bé rất thích con, chú… chú nhả ra, để hai đứa ở bên nhau, nhưng chú đối với con sẽ càng thêm nghiêm khắc hơn cả con rể, con làm chú hạ quyết tâm lớn như vậy mà thành toàn hai đứa. Nếu như con khi dễ con bé, sau này con cô phụ con bé, chú sẽ liều mạng tranh đoạt, cũng sẽ khiến con phải trả giá, con có nghe hay không!”
Phác Thái Anh cũng uống đến mặt đỏ bừng, nàng đứng lên cố gắng giữ thăng bằng, trịnh trọng cúi đầu thật sâu: “Chú yên tâm, con sẽ đối tốt với chị ấy, Lệ Sa là mặt trời của con, con không thể sống thiếu chị ấy.”