Giữa Hai Mùa - O12
sau cơn mưa đêm ấy, những ngày kế tiếp không khí cứ lành lạnh như thể đất trời chưa muốn dứt hẳn hơi ẩm. buổi sáng, trân thức dậy với mái tóc còn vương mùi thuốc sát trùng, bả vai nhức nhối vì đắp chăn ẩm, nhưng lại thấy lòng nhẹ đi chút ít – như thể vừa chạm được vào điều gì đó mềm và ấm, dù chỉ trong khoảnh khắc.
thái vẫn đều đặn ở lại lán y tế mỗi buổi tối, viện lý do kiểm tra dụng cụ hoặc ghi chép báo cáo cuối ngày. trân không hỏi. chị chỉ thấy, dạo này mỗi lần đưa thuốc, thái đưa luôn cả ánh mắt chạm nhanh rồi rút lại. một kiểu ánh nhìn không cố tình nhưng cũng chẳng vô ý.
tối nay trời không mưa. gió khô, thổi nhẹ qua mái lá lật phật. trân đang kiểm tra kho thuốc thì Thái bước vào, tay ôm hai hộp nhỏ.
” cái này của chị diệp gửi. với lại…”
em chìa ra một gói giấy gói cẩu thả
” thứ em tìm được lúc đi tiếp viện. chắc chị cần.”
trân mở ra. là mấy túi trà gừng nhỏ, gói trong vỏ báo cũ, mực in mờ chữ. chị khẽ chớp mắt, rồi gật nhẹ.
” ừ. chị cảm ơn.”
” trà thôi mà.”
” ừ. nhưng là thứ chị nghĩ sẽ chẳng còn tìm được.”
cả hai ngồi xuống cạnh bếp lửa sau lán. lửa cháy rón rén, như biết phải im để không phá vỡ buổi yên tĩnh.
” chị nè.”
thái cất giọng sau khi im một hồi lâu.
” có khi nào… chị thấy thương ai mà không biết gọi tên cái cảm giác đó không?”
trân nghiêng đầu, tay siết chặt .
” ừ. có.”
” em cũng vậy. “
im lặng. rồi thái nói tiếp, giọng như trôi từ cổ họng ra bằng tất cả sự dè chừng:
” có khi… nó không cần gọi tên. chỉ cần mình không quên.”
trân quay sang nhìn em. trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt thái không còn giống một cô bé học việc. ánh mắt em lúc này không non nớt, mà chín vừa đủ để khiến người ta lặng đi một nhịp tim.
” em không quên đâu.”
thái nói, rất khẽ.
trân không đáp. chị chỉ đặt tay lên tay em. một lần. ngắn thôi, nhưng không rụt lại.
lúc ấy, gió đêm thổi vạt màn lá cong nhẹ. và đâu đó, có thứ tình cảm không cần nói vẫn đang dần thành hình, từng chút một – đủ rõ để cảm được, đủ mờ để khiến người ta muốn bước thêm một bước nữa.