Nội dung truyện
Một buổi chiều, Linh Lan tỉnh dậy không thấy Kiều Thị trong phòng. Nàng lần vách lên trên tìm thì thấy ả đang đứng ở phía mũi thuyền trầm ngâm tư lự. Cái dáng đứng cô độc và lạnh lùng quen thuộc ấy luôn khiến Linh Lan xót xa đến thắt lòng.. “Người bảo ta đừng nghĩ, nhưng lòng người có lúc nào được yên!“.
Linh Lan lần sang phía bánh lái nơi Mai Thị và Dương Linh đang trò chuyện, nàng khẽ nói gì đó với Mai Thị rồi trở ra mũi thuyền, dịu dàng đến bên cạnh Kiều Thị.
Cùng im lặng với ả một lúc, rồi nàng nhẹ nhàng nói:
_ Ta cũng nhớ họ.. Nhưng sẽ có ngày chúng ta trở về mang hai người họ theo cùng.. Còn.. với Sen Thị, cứ để mọi chuyện tự nhiên xem thế nào.. Thị đừng nghĩ nhiều nữa.. Cái gì đến sẽ đến..
Kiều Thị không nói gì. Ả không ngạc nhiên vì Linh Lan thấu hiểu được những tâm tư của mình, mà bất giác ngạc nhiên khi nhận ra từ lâu rồi ả đã coi sự thấu hiểu đó là hiển nhiên. Và sự ngạc nhiên đó làm lòng ả bỗng ấm áp lạ.
…
_ Đàn của thị này! – Tiếng Mai Thị gọi, nàng đang ôm theo cây đàn tranh của Kiều Thị từ dưới khoang thuyền đi lên. Thần sắc của Mai Thị hôm nay đã khá hơn rất nhiều, nàng giỏi dùng thuốc, cũng như đã bắt đầu quen với việc sống trên thuyền.