Cấp Dưới Của Dì - Chương 52
Ngày hẹn, Bảo Anh cùng Minh đến nhà hàng sang trọng, nơi phía Hoàng Gia chọn để tiếp khách. Không gian lịch sự, đèn vàng ấm áp phản chiếu trên những bộ bàn ghế gỗ sậm màu.
Chủ tịch Hoàng Gia đã ngồi chờ, cạnh ông là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, dáng cao, vest chỉnh tề. Khi Bảo Anh bước vào, ánh mắt người đó bất chợt sáng lên.
Minh khẽ giới thiệu:
– Đây là Bảo Anh, trưởng phòng kinh doanh của công ty tôi.
Bảo Anh cũng lịch sự chào hỏi, rồi mọi người vào thẳng công việc. Nhưng nàng thấy hơi không thoải mái, vì có người cứ nhìn mình mãi. Bảo Anh nhận ra người này rồi, nhưng lúc ấy là trong công việc nên chẳng tiện nói chuyện riêng.
…..
Buổi họp kết thúc, mọi người đứng lên chào hỏi rồi xin phép ra về.
Sếp Minh có uống chút rượu nên để trợ lý lái xe đưa về, còn Bảo Anh tự lái xe đến nên giờ nàng đi xuống hầm lấy xe.
Vừa bước dọc hành lang, phía sau vang lên tiếng gọi khẽ:
– Bảo Anh… phải em không?
Nàng hơi giật mình quay lại. Người vừa gọi là Huy – cậu con trai đi cùng chủ tịch, cũng chính là gương mặt ban nãy trong buổi họp.
Bảo Anh thoáng ngập ngừng:
– Dạ… em? À, anh còn nhớ em?
Huy nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh:
– Quên sao được. Cả một quãng tuổi thơ mà. Anh không nghĩ hôm nay lại gặp em trong công việc.
Bảo Anh mỉm cười nhẹ, giọng ôn hòa nhưng chừng mực:
– Dạ, em cũng bất ngờ. Nhưng… chắc giờ ai cũng có cuộc sống riêng hết rồi.
Một khoảng lặng ngắn phủ xuống. Huy thoáng lúng túng, rồi lấy hết can đảm:
– Cho anh xin số liên lạc nha? Biết đâu có dịp mình hẹn cà phê, ôn chuyện cũ.
Bảo Anh khẽ ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu – như một phép lịch sự khó từ chối trong hoàn cảnh này:
– Dạ, được.
Nàng đọc số. Huy vội lưu lại, cười nhẹ:
– Anh cảm ơn.
– Dạ, em về trước. Chào anh.
Bảo Anh nghiêng đầu chào rồi quay bước.
Nàng đi nhanh về phía hầm xe, trong lòng không gợn chút xao động nào. Đó chỉ là một người quen cũ, một ký ức xa xăm – còn hiện tại, trái tim nàng đã có một người để hướng về rồi.
Bảo Anh ngồi vào xe, cài dây an toàn. Nàng thở ra một hơi dài, tay đặt lên vô-lăng. Trong gương chiếu hậu, ánh mắt nàng bình lặng, không chút xao động.
Bất chợt điện thoại rung nhẹ, hiện tin nhắn: <Anh vui lắm khi gặp lại em hôm nay. Giữ liên lạc nha.>
Bảo Anh nhìn thoáng qua, khóe môi chỉ nhếch một nụ cười nhạt rồi đặt máy sang ghế phụ, nổ máy xe rời đi.
…..
Trong khi đó, ở trước sảnh nhà hàng, Huy vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo hướng chiếc xe nàng vừa chạy khuất. Lòng anh dấy lên cảm giác vừa mừng vừa tiếc nuối.
“Ngày xưa mình còn chưa kịp nói gì thì đã phải xa. Giờ gặp lại… không biết còn cơ hội nào không.”
Huy siết chặt điện thoại trong tay, lưu lại số của nàng, ngón tay khẽ lướt qua màn hình như chạm vào một điều quý giá vừa tìm lại được sau nhiều năm dài.
……
Tối về đến nhà, Bảo Anh tắm rửa xong thì nằm dài trên giường, vừa mở laptop vừa gọi video cho Nguyên. Màn hình sáng lên, khuôn mặt tươi cười của Nguyên hiện ra, mái tóc xõa che đi phân gương mặt thanh tú, phía sau là góc phòng đã quá quen mắt với nàng.
– Chị mới về hả? Hôm nay coi bộ hơi mệt?
Nguyên nghiêng đầu hỏi, giọng lo lắng.
Bảo Anh khẽ cười, cố làm nhẹ nhàng:
– Ừ, cũng bình thường thôi. Có đi gặp đối tác với sếp, hơi mất thời gian chút.
– Mà…đối tác có làm khó chị không?
Nguyên chau mày hỏi tiếp.
Bảo Anh lắc đầu:
– Không, họ cũng lịch sự. Chỉ có điều… trong đó có người quen cũ, bất ngờ gặp lại thôi.
Nguyên tròn mắt:
– Người quen cũ? Ai vậy chị?
– À… một anh bạn học ngày xưa. Lâu lắm mới gặp, anh ấy nhớ ra chị liền. – Nàng nói bâng quơ, giọng bình thản.
Nguyên nhìn nàng chăm chú qua màn hình. Thấy Bảo Anh vẫn bình thản, cô cũng yên tâm, chỉ mỉm cười:
– Vậy chắc người ta quý chị dữ lắm mới nhớ hoài.
Bảo Anh bật cười khe khẽ:
– Nhớ thì nhớ chứ có nghĩa gì đâu. Chị giờ chỉ cần lo công việc, với… có em là đủ rồi.
Nguyên nghe vậy, mặt ửng hồng. Cô cúi xuống giả vờ chỉnh tai nghe, giọng nhỏ lại:
– Nói gì vậy… làm em mắc cỡ quá à ~~
Hai người cứ thế trò chuyện thêm thật lâu, quên cả thời gian. Dù cách nhau nửa vòng trái đất, khoảng cách lại chẳng còn nghĩa gì.
HẾT CHƯƠNG 52